Bài viết của một đệ tử tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-05-2013] Năm 1993 tôi đến nhập học tại một trường quân đội ở thành phố Trường Xuân, tỉnh Cát Lâm. Tại đây tôi nhìn thấy các học viên Pháp Luân Công đang luyện công ở công viên Nam Hồ. Lúc đó trong lòng tôi có một loại cảm giác rất thân thiết, nhưng tôi vừa nhập ngũ và trường quân đội quản lý thời gian rất chặt chẽ, nên tôi đã không có cơ hội tìm hiểu sâu hơn. Giữa tháng 03 và tháng 04 năm 1995, tôi và cùng các bạn đi đến lớp học điện tử. Tôi nhìn thấy một giảng viên nữ đang xem băng hình các bài tập của Pháp Luân Công, kéo dài khoảng 10 phút. Khi cô thấy các sinh viên vào lớp, cô tắt băng hình đi. Lúc đó một ý tưởng bỗng hiện lên trong đầu tôi: Khi có cơ hội, tôi nhất định sẽ học Pháp Luân Công.

Cuối năm 1995, tôi đã trải qua thất bại lớn nhất cuộc đời mình. Vì tính cách của tôi và nhiều nguyên nhân khác, tôi đã mất cơ hội tiếp tục học chuyên ngành của mình. Tôi chấp nhận thất bại này và chờ đợi trường cho giao cho tôi một công việc khác. Trong thời gian đó, tôi phải làm nhiều loại công việc tạm thời. Khi có thời gian, tôi tới thư viện đọc sách. Tôi đã hi vọng mình có thể tìm được câu trả lời cho sự gian khổ của nhân sinh nhưng đã không tìm thấy điều gì.

Năm 1996, tôi được chuyển tới một trường quân đội khác. Trong thời gian tập thể dục buổi sáng, tôi thấy khoảng hơn 20 người đang tập Pháp Luân Công ở góc sân trường một cách yên tĩnh. Tôi nghĩ rằng mình cũng có thể luyện những bài công pháp này. Một buổi sáng Chủ nhật tháng 03 năm 1997, cuối cùng tôi đã tới điểm luyện công đó. Một người phụ nữ đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân và kể từ ngày đó tôi bắt đầu học Pháp Luân Công.

Khoảng hai tháng sau, một vị ủy viên chính trị của nhóm biết được tôi đang tu luyện Pháp Luân Công. Anh ta trò chuyện với tôi và khuyên nên từ bỏ. Sau đó, anh ta hỏi mượn cuốn sách Chuyển Pháp Luân để “nghiên cứu”. Một thời gian sau, ủy viên chính trị đó đã phát biểu tại một hội nghị và sử dụng học thuyết vô thần của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) để chỉ trích nhiều hiện tượng liên quan đến Pháp Luân Công. Nhưng anh ta đã không đề cập đến tôi trong buổi hội nghị đó. Bởi vì tôi đã tìm thấy từ Pháp Luân Công tất cả giải đáp cho những vấn đề anh ấy nói đến nên tôi không cảm thấy áp lực lắm. Tôi hoàn toàn tin tưởng những gì Sư phụ Lý giảng là đúng. Bên cạnh đó, tôi cũng đã dự đoán được vị ủy viên chính trị này sẽ phản đối, điều này càng củng cố quyết tâm tu luyện của tôi.

Sau khi tốt nghiệp mà không cần dựa vào việc đi cửa sau, tôi đã được phân công vào một binh đoàn tương đối tốt. Tôi sống và làm việc dựa trên các Pháp lý. Tôi đã làm việc rất chăm chỉ và cẩn thận không phạm chút sai lầm nào. Tôi còn quan tâm tới các bạn đồng nghiệp, vì vậy cấp trên và các đồng nghiệp đều quý mến tôi. Năm đầu khi làm việc tại đơn vị, tôi được xếp thứ ba. Năm thứ hai, tôi được chuyển lên đơn vị cao cấp hơn. Tại đó chỉ có hai học viên Pháp Luân Công và họ làm ở những nơi khác nhau. Tôi hầu như tự tu luyện đơn độc. Tháng 05 năm đó, tôi thực hiện một nhiệm vụ cùng với cấp trên ở ngoại thành. Vị cấp trên này biết tôi tu luyện Pháp Luân Công nhưng anh không bao giờ nhắc tới chuyện đó với tôi.

Khi ĐCSTQ tiến hành cuộc bức hại Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, phòng chiếu TV ở khu vực tôi ở chiếu bản tin thời sự của đài CCTV có nội dung phỉ báng Pháp Luân Công. Dù bản tin làm tôi rất bất ngờ nhưng vẫn không thể lay chuyển đức tin của tôi vào Pháp Luân Công. Dường như tôi đã đoán trước được việc này. Khi đọc sách Tinh Tấn Yếu Chỉ, tôi đã biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai. Tôi biết rằng một khảo nghiệm lớn sắp tới. Hai sĩ quan khác ở cùng phòng đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Công. Họ khuyên tôi nên từ bỏ nhưng tôi đã từ chối. Tôi biết rằng mình không làm điều gì sai và tất cả tuyên truyền trên truyền hình đều là giả dối. Không cần biết mục tiêu của Chính phủ là gì, tôi biết rằng mình không thể từ bỏ tu luyện. Tôi chú ý cẩn thận khi học Pháp và luyện công. Vì tôi đang thực hiện một nhiệm vụ quan trọng nên việc kiểm tra lý lịch quân sự của chúng tôi rất nghiêm ngặt. Dù vậy, đã không có điều gì khác xảy ra với tôi và không ai chất vấn tôi điều gì.

Đã có việc xảy ra trong thời gian đó: Buổi sáng, trong lúc chơi đá bóng, tôi bất ngờ giẫm chân lên quả bóng. Do đang chạy nhanh, cả người tôi bị ngã lộn nhào và đầu tôi bị đập thẳng xuống đất. Khi đứng dậy, tôi phát hiện ra tay trái mình đã bị lệch khỏi vị trí thông thường. Tôi có thể thấy phần xương gãy nhô lên khỏi da thịt, tôi cảm thấy sợ và không dám cử động. Tôi chưa bao giờ trải qua một tai nạn nghiêm trọng như vậy nên không biết phải làm gì. Đồng nghiệp nói rằng tôi nên đi bệnh viện để chỉnh cánh tay lại đúng vị trí của nó. Nhưng sau đó tôi nghĩ rằng: Mình là đệ tử Đại Pháp, mình cần phải tự giải quyết vấn đề này, nhưng tôi chưa biết phải làm thế nào. Tôi trở về và suy nghĩ: Chấp trước của tôi vào việc chơi đá bóng đã dẫn đến bài học lớn như vậy. Trong tương lai, tôi nên đá bóng ít hơn. Trong lúc đi bộ trở về ký túc xá, cánh tay bị thương của tôi phục hồi lại vị trí cũ và không còn bị đau như trước nữa. Dù vậy, vùng da ở vai vẫn bị rách và chảy máu rất nhiều. Nên tôi đã dùng i-ốt để lau. Sau vài ngày, vết thương đã lành. Sự việc đó đã khiến tôi nhận ra chấp trước của mình vào việc chơi đá bóng quá mạnh mẽ và tôi cần phải từ bỏ nó đi.

Tôi hoàn thành nhiệm vụ của mình và trở về vào tháng 10 năm 1999. Một người bạn của gia đình đã kể rằng sau khi tôi rời khỏi, vài người đã tới điều tra là tôi có tu luyện Pháp Luân Công hay không. Khi họ nghe rằng tôi không tu luyện thì đã rời đi. Cô ấy cảnh báo tôi nên cẩn thận. Tôi biết đó là Sư phụ đã giúp tôi giải quyết vấn đề này. Trong suốt quá trình công tác sau này, tôi không phải gặp nhiều sự điều tra như vậy nữa.

Tôi truy cập vào trang web Minh Huệ Net để học các kinh văn của Sư phụ, tôi đã học được rất nhiều điều. Tôi biết rằng mình nên giảng chân tướng về Đại Pháp và xoá bỏ những lới giả dối có thể hại người. Tôi sử dụng tài nguyên của mình để mua các phần mềm, đĩa CD, in ấn tài liệu và gửi thư điện tử. Tôi cũng viết những lá thư giảng chân tướng để gửi cho mọi người mỗi ngày. Tôi đã tự tu luyện và làm tất cả việc này một mình. Vì tôi không thể liên lạc với các đồng tu nên có nhiều việc tôi không làm được tốt, đặc biệt là giảng chân tướng trực diện với người khác. Tôi chỉ giảng chân tướng cho vài người trong gia đình và bạn bè, nhưng kết quả không khả quan. Đây là điều tôi cần phải đột phá.

Sau đó tôi bắt đầu yêu và đi tới hôn nhân, điều này khiến tôi tốn rất nhiều thời gian. Tôi biết rằng nếu mình làm điều gì sai, hối tiếc cũng vô ích. Chúng ta nên tìm ra vấn đề thực sự từ sâu trong tâm mình và dùng Đại Pháp để quy chính những điều đó. Vậy nên mỗi khi gặp phải vấn đề gì với vợ và mẹ vợ, tôi đều suy nghĩ về những nguyên lý Đại Pháp liên quan tới vấn đề đó. Khi tôi bắt đầu hướng nội, vấn đề được giải quyết ổn thoả.

Do quan hệ công việc của mình nên tôi không có nhiều cơ hội ra ngoài giảng chân tướng về Đại Pháp cho mọi người. Tôi biết rằng nếu chiểu theo Pháp, tôi nên giảng chân tướng. Tôi thực tâm mong muốn có một văn phòng riêng, không phải viết báo cáo hay đi công tác với cấp trên, và để tôi có thể giảng chân tướng trên Internet. Năm 2007, cấp trên điều động tôi vào một bộ phận khác có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn. Tôi biết đây là an bài của Sư phụ. Những năm gần đây, tôi tận dụng sự thuận tiện trong công việc của mình để gửi hàng vạn thư điện tử với nội dung giảng chân tướng. Tháng 10 năm 2010, tôi làm một đoạn phim khuyến khích mọi người hãy nghĩ về điều thực sự có ý nghĩa trong cuộc sống. Dựa trên những phản hồi nhận được, kết quả là rất tốt. Ngày nay giới trẻ thường xuyên truy cập mạng Internet, họ dễ dàng tiếp nhận những điều mới mẻ. Họ có tinh thần thích khám phá. Một trong số đó đã bắt đầu học Pháp Luân Công.

Trong suốt 12 năm qua, tôi đã không bị rớt lại trong tiến trình Chính Pháp vì mỗi ngày tôi đều truy cập trang web Minh Huệ Net. Tôi biết có khá nhiều học viên tu luyện đơn độc, đặc biệt là những ai đang làm ở những bộ phận và vị trí quan trọng. Với chúng tôi, đọc những bài chia sẻ trên Minh Huệ Net là cách tốt nhất để giao lưu. Tôi hi vọng rằng sẽ có thêm nhiều đồng tu trẻ tuổi có thể viết những bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình. Tất nhiên, các bạn cần phải cẩn thận và chú ý tới an toàn cho bản thân. Về những biện pháp kỹ thuật an toàn này trên trang web Minh Huệ Net đã nhiều lần đề cập tới nên bạn có thể tham khảo để sử dụng.

Tôi đang nhìn lại con đường tu luyện của mình suốt 12 năm qua. Chỉ cần mỗi việc làm đều chiểu theo Pháp và bước đi trên con đường mà Sư phụ an bài, con đường ấy nhất định là phù hợp với đặc điểm căn cơ của bản thân, nhất định là con đường có thể vượt qua được.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/3/15/一位在职军人的修炼经历-270980.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/27/140700.html

Đăng ngày 31-07-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share