Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-06-2013]

Sư phụ giảng:

“vậy nên mới nói cứ tu luyện như thủa đầu, tất thành chính quả” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế NewYork 2009)

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1996, nhưng khi môi trường xung quanh tôi được cải thiện và mọi thứ trong công việc suôn sẻ, tôi bắt đầu buông lơi tu luyện và xem mình như một người thường. Tôi không tin những chia sẻ của các học viên về nghiệp bệnh và nghĩ rằng những gì họ nói là không thể hiểu được. Một số học viên trong vùng chúng tôi có cảm giác tương tự.

Nhận ra chấp trước của bản thân

Gần đây răng của tôi bị lung lay. Một người bạn không phải là học viên nói rằng nếu tôi không đi nha sỹ, răng của tôi sẽ bị rụng trong hai năm nữa. Vì vậy tôi đi đến bệnh viện để khám răng. Mẹ tôi và đồng nghiệp nói tôi có tâm hư vinh và tâm hiển thị. Tuy nhiên, tôi âm thầm không đồng ý với họ và không cư xử như một người tu luyện.

Trong thời kỳ Chính Pháp, cựu thế lực và bè lũ của chúng liên tục theo dõi chúng ta và lợi dụng sơ hở của chúng ta. Nếu chúng ta không kiên định trên con đường tu luyện, chúng thậm chí còn có thể lấy đi sinh mạng của chúng ta.

Một hôm, tôi đột nhiên cảm thấy  trong người khó chịu khi đang làm việc. Tôi lao vào nhà tắm, cảm thấy đau bụng và bị chảy nhiều máu. Tôi trở nên thanh tỉnh và nghĩ rằng cựu thế lực đã đến để bắt tôi. Tôi chính lại những suy nghĩ của mình và bình tĩnh đi đến một chiếc ghế. Tôi niệm khẩu quyết phát chính niệm, cầu xin Sư phụ giúp đỡ và nghe một trong số các bài giảng của Sư phụ.

Sau đó tôi gọi cho mẹ. Bà ấy nói: “Phủ nhận cựu thế lực và đừng chấp nhận sự an bài của chúng. Hãy bình tĩnh và đừng lo sợ. Sư phụ và Đại Pháp ở bên con, và mọi thứ sẽ ổn.” Tôi bảo với người quản lý rằng tôi có việc gấp và phải nghỉ làm một ngày. Tôi không nói với chồng tôi chuyện gì đã xảy ra và bảo mẹ đến đón mình.

Khi về đến nhà mẹ tôi, tôi ăn tối ở đó để chồng tôi không nghi ngờ điều gì bất thường. Nếu không, anh ấy sẽ đưa tôi đến bệnh viện và tôi sẽ không thể vượt qua khảo nghiệm. Tôi cũng không muốn làm anh ấy sợ hãi. Tôi bảo anh ấy về nhà bởi vì tôi muốn ở lại và luyện công ở chỗ mẹ tôi.

Khi ấy, tôi đã chịu đựng sự bức hại về thể chất trong hai tiếng. Nếu không có sự giúp đỡ của Sư phụ, tôi chắc hẳn đã không thể chịu đựng được như vậy. Tôi òa khóc.

Bảo trì chính niệm mạnh mẽ

Mẹ tôi gọi năm học viên khác. Vài người trong số đó thậm chí còn chưa ăn tối trước khi lao vội đến nhà mẹ tôi. Họ phát chính niệm cho tôi trong một giờ. Họ động viên và nhắc nhở tôi rằng trong tình huống này ý niệm của tôi đóng vai trò quan trọng.

Tôi cũng nhớ lại lời dạy của Sư phụ

“Đệ tử chính niệm túc.
Sư hữu hồi thiên lực”
(“Sư đồ ân” trong Hồng Ngâm II)

(Tạm diễn nghĩa:

Đệ tử chính niệm mà đầy đủ.
Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời)

Chính niệm mạnh mẽ có thể thay đổi mọi thứ. Mọi người tập trung giải thể các nhân tố xấu trong trường không gian của tôi. Tôi vẫn bị chảy máu sau đó, nhưng tâm trí tôi đã khá hơn. Mẹ khuyến khích tôi luyện công và tôi kiên trì và luyện hết các bài công pháp.

Tôi không thể ngủ sau khi phát chính niệm lúc nửa đêm. Mẹ tôi khuyên tôi nghe các bài giảng Pháp. Tôi nghe các bài giảng cho đến tận sáng hôm sau và sau đó ngủ trong một tiếng. Vào lúc năm giờ sáng, mẹ bảo tôi luyện công. Tôi luyện xong bài tĩnh công.

Chúng tôi chia sẻ thể ngộ vào buổi sáng, trước khi mọi người tiếp tục phát chính niệm cho tôi. Một học viên nói: “Sư phụ đã giảng về tình huống này. cựu thế lực đang can nhiễu bạn, và những gì bạn gặp phải là giả tướng. Tất cả chúng ta nên hướng nội, tuân theo lời dạy của Sư phụ, và phủ nhận an bài của cựu thế lực. Thậm chí nếu chúng ta có sơ hở trong tu luyện, chúng ta không thể cho phép cựu thế lực lợi dụng hoàn cảnh. Chúng ta nên giải thể và thanh trừ chúng. Sư phụ đang dẫn dắt chúng ta, và chúng ta sẽ chính lại bản thân theo Pháp. Chúng ta sẽ phát chính niệm và hoàn toàn thanh trừ các nhân tố xấu phía sau bạn bằng cách tập trung niệm chữ ‘mie’ (diệt).”

Một học viên khác nói tiếp: “Trường năng lượng rất mạnh khi chúng ta phát chính niệm trong một tiếng. Ban đầu, chân tôi bị đau và tôi ngửi thấy mùi tanh của máu. Sau đó tôi cảm thấy thoải mái hơn khi ngồi song bàn, và mùi đó biến mất. Cuối cùng, tôi nhìn thấy [qua thiên mục] một bé gái đang nhảy lên xuống, và cô bé nói rằng mọi việc đều ổn.” Đến lúc đó, tôi không còn thấy đau và máu chỉ còn chảy một chút.

Can nhiễu đã bị thanh trừ

Tôi ngừng chảy máu lúc ba giờ chiều và cuối cùng chúng tôi đã thanh trừ sự can nhiễu của cựu thế lực. Giàn giụa nước mắt, tôi nói:“Cảm ơn tất cả mọi người, vì đã giúp đỡ tôi.” Một học viên đáp lại: “Đừng cảm ơn chúng tôi. Chính là Sư phụ đã giúp bạn, và bạn nên cảm ơn Sư phụ.”

Đó là một bài học cho tôi và là một bằng chứng kỳ diệu về uy lực của Đại Pháp. Kết quả là, tâm thái của mọi người đã được đề cao, và tôi đã thức tỉnh. Tôi nhận ra là tu luyện là điều nghiêm túc nhất trong đời, và một người không thể giả tu. Hoặc là chúng ta tiếp tục tiến lên phía trước hoặc chúng ta sẽ tụt lại đằng sau.

Khi các nhân tố tà ác tấn công chúng ta, tâm thái của chúng ta quyết định kết quả. Chỉ khi chúng ta có chính niệm mạnh và hoàn toàn tín Sư tín Pháp chúng ta mới có thể thay đổi mọi thứ và thực sự hiểu được nội hàm thâm sâu của Pháp.

Đây là thể ngộ ở tầng thứ hiện tại của tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/6/19/修炼中不進则退的教训-275539.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/7/8/140925.html

Đăng ngày 20-07-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share