Bài chia sẻ của một tiểu đệ tử (do mẹ của em ghi lại)

[MINH HUỆ  04- 5 -2013] Cháu tên là Liên Liên. Năm nay cháu 9 tuổi và cháu đang học lớp ba. Sư phụ nói các học viên Đại Pháp cần làm ba việc. Mặc dù cháu là một tiểu đệ tử, cháu cũng muốn làm ba việc.

Khi cháu mới học Đại Pháp, cháu đã giảng chân tướng cho các bạn cùng lớp. Cháu phát hiện ra hai bạn gái cùng lớp cháu tên là Nhị Nhị và Đồng Đồng, cũng là các tiểu đệ tử Đại Pháp. Chúng cháu lập một nhóm học Pháp. Trong bữa trưa, chúng cháu luyện công, phát chính niệm và chia sẻ kinh nghiệm cùng nhau để đề cao tâm tính.

Mẹ cháu nói với cháu rằng cháu phải đọc Chuyển Pháp Luân mỗi ngày, và cháu đã làm như vậy. Ban đầu, Nhị Nhị không biết tầm quan trọng của việc học Pháp. Bạn ấy nghĩ rằng trẻ em không cần đọc Chuyển Pháp Luân. Bạn ấy không ngộ được và không vượt qua được các khảo nghiệm gặp phải. Cháu nhắc lại Pháp mà cháu có thể nhớ cho bạn ấy nghe. Cháu nói với bạn ấy rằng bạn cần phải học Chuyển Pháp Luân. Cháu giải thích rằng bởi vì chúng ta còn nhỏ và suy nghĩ của chúng ta thuần khiết hơn, chúng ta có thể đồng hóa với Pháp nhanh hơn. Cả hai bạn ấy bắt đầu học Pháp và tâm tính của chúng cháu đã nâng lên rất nhanh chóng.

Cháu từ chối gia nhập Đội thiếu niên tiền phong

Trong học kỳ II của lớp 2, chúng cháu được yêu cầu ra nhập Đội thiếu niên tiền phong. Cháu nói với mẹ cháu về điều đó và mẹ quyết định rằng cháu không thể gia nhập bởi vì chúng ta là học viên Đại Pháp. Sau khi mẹ con cháu giảng chân tướng cho thầy giáo, mẹ cháu đã nói với thầy “Cả con gái tôi và tôi đã từng rất ốm yếu trước khi chúng tôi tu luyện. Bây giờ chúng tôi rất khỏe mạnh vì Sư phụ Lý Hồng Chí đã tịnh hóa thân thể chúng tôi. Sư phụ đã giúp chúng tôi không còn bị bệnh tật hành hạ. Sư phụ là ân sư của chúng tôi. Vì Đảng cộng sản đàn áp Đại Pháp, gia nhập các tổ chức của nó thật là đáng hổ thẹn. Chúng tôi không thể vô ơn bạc nghĩa như vậy được.” Thầy giáo đã để cho cháu tự quyết định. Cháu đã không gia nhập Đội thiếu niên tiền phong. Sau khi cháu kể cho Nhị Nhị và Đồng Đồng nghe về quyết định của mình, cả hai bạn ấy cũng không tham gia vào Đội thiếu niên tiền phong.

Vì cháu là một học sinh ngoan và đạt điểm cao, cháu được chỉ định làm cán bộ lớp và là một lớp trưởng phụ trách học tập. Cháu quán xuyến lớp tốt. Vì cháu đã thể hiện xuất sắc trong vai trò của mình, thầy giáo đã biết được Đại Pháp là tốt. Thầy cũng ủng hộ quyết định của chúng cháu là không gia nhập Đội thiếu niên tiền phong. Sư phụ sẽ an bài mọi thứ tốt miễn là chúng ta tín Pháp.

Cả ba chúng cháu đều không tham dự lễ kết nạp. Thầy giáo giấu chúng cháu ở trong lớp ngày hôm đó. Vì các bạn cùng lớp cháu đã hiểu chân tướng, các bạn cũng không muốn gia nhập Đội thiếu niên tiền phong. Thầy giáo chúng cháu bảo các bạn giữ im lặng khi học sinh các lớp khác theo thầy hiệu trưởng tuyên thệ trước lá cờ đỏ máu. Khi thấy có những học sinh không tuyên thệ, hiệu trưởng đã gầm lên trong loa “Chuyện gì xảy ra với các học sinh lớp 2 vậy? Tại sao các em không tuyên thệ?” Các bạn cùng lớp cháu đã đồng thanh trả lời,“Thưa hiệu trưởng, chúng em không muốn gia nhập. Chúng em muốn luôn làm người tốt.” Hiệu trưởng nói một cách giận dữ “Thế là đủ rồi. Các em không phải tuyên thệ.” Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, các bạn cùng lớp cháu không phải tuyên thệ và cháu không bao giờ đeo khăn quàng đỏ.

Cháu giảng chân tướng cho Hiệu trưởng

Hằng ngày, các học sinh được phân công đứng ở cổng trường để đảm bảo tất cả các học sinh đều đeo khăn quàng đỏ và phù hiệu trường. Các học sinh ngoan được chọn từ mỗi lớp. Các bậc phụ huynh đều hy vọng rằng con họ sẽ được chọn vào đội kiểm tra trước cổng. Một học sinh không được chọn phải trả tiền để được làm công việc này. Họ phải trả 500 Nhân dân Tệ để làm lớp trưởng, 300 Nhân dân Tệ để là một người kiểm tra ở cổng và 1.000 Nhân dân Tệ để làm cả hai công việc này.

Vào ngày 08 tháng 10 năm 2012, khi thầy giáo thông báo trong giờ truy bài buổi sáng sớm rằng cháu sẽ là người kiểm tra ở cổng vào các ngày thứ 5, cháu đã đứng dậy và nói“Em không muốn làm người kiểm tra ở cổng.” Thầy giáo nói “Điều này không phụ thuộc vào thầy. Em phải nói với hiệu trưởng. Thực ra, thầy cũng không muốn em làm việc đó. Với thầy thì không quan trọng việc em có được chọn hay không. Thầy chỉ muốn biết thêm sự thật từ em để thầy có được phúc lành và có cuộc sống tốt hơn khi chuyển sinh.”

Cháu không biết phòng hiệu trưởng ở đâu. Thầy giáo yêu cầu một bạn cùng lớp đưa cháu tới đó. Thầy hiệu trưởng ngạc nhiên khi cháu bước vào phòng. Thầy nói“Không phải em là cô bé lớp ba không muốn làm người kiểm tra ở cổng sao? Tại sao em không muốn? Có phải đó là quyết định của mẹ em không? Các học sinh trong các lớp khác phải tranh giành để được làm người kiểm tra ở cổng đấy.” Cháu trả lời“Em là một học viên Đại Pháp. Làm người kiểm tra ở cổng yêu cầu phải đeo khăn quàng đỏ, mà em lại không đeo vì em không gia nhập Đội Thiếu niên tiền phong.” Thầy hiệu trưởng nói “Tại sao em không mua một cái khăn quàng đỏ? Nó chỉ có 01 Nhân dân Tệ và ai cũng có thể mua được nó.” Cháu trả lời“Nếu em mua nó, em sẽ được xem là một thành viên của Đội thiếu niên tiền phong.” Cháu nói với thầy hiệu trưởng về các tội ác mà Đảng cộng sản đã gây ra, trong đó có việc cáo buộc sai sự thật đối với Pháp Luân Công, về tất cả các phong trào của nó và việc nó đã giết chết 80 triệu người.

Thầy hiệu trưởng hỏi “Tại sao người học viên Pháp Luân Công đó lại tự thiêu?” Cháu đã nói với thầy hiệu trưởng những gì cháu đã biết được từ một máy MP5 rằng vụ tự thiêu đã được dàn dựng, rằng nó là trò lừa bịp và một màn lừa dối. Thầy hiệu trưởng cuối cùng đã hiểu ra sự thật. Thầy nói với cháu rằng thầy đã gia nhập Đội thiếu niên tiền phong từ năm 09 tuổi, Đoàn thanh niên năm 20 tuổi và vào Đảng khi 40 tuổi. Khi cháu đề nghị thầy thoái Đảng, thầy đã hơi sợ hãi nhưng sau đó đã thoái xuất với một bí danh. Vào lúc đó, có nhiều người, trong đó có một thầy hiệu phó, đã đến văn phòng của hiệu trưởng. Thầy hiệu phó cũng thoái Đảng với một bí danh sau khi hiểu rõ sự thật. Thầy hiệu trưởng cuối cùng nói “Thầy sẽ yêu cầu hai hiệu phó khác cũng thoái xuất khỏi Đảng.” Cháu nói với thầy hiệu trưởng “Điều đó chỉ được chấp nhận nếu họ đồng ý thoái. Nếu thầy nói với họ một cách lịch sự, họ có thể đồng ý với thầy.” Thầy hiệu trưởng yêu cầu cháu giảng chân tướng cho họ vào ngày hôm sau.

Cháu đã tới gặp hai hiệu phó trong tiết học thứ ba vào buổi sáng ngày 09 tháng 10 năm 2012. Cả hai người đều có mặt trong văn phòng. Khi cháu bước vào, thầy hiệu trưởng bảo cháu ngồi gần thầy và nói “Học sinh này có chuyện tốt lành muốn kể này. Hãy nói cho các thầy hiệu phó những gì mà em đã nói với thầy.” Vì thầy hiệu phó thứ tư phải ra ngoài phòng hút thuốc lá, cháu đã nói với hiệu phó thứ ba một số điều giả dối về trò lừa bịp tự thiêu được dàn dựng trên quảng trường Thiên An Môn và về trường hợp sát hại cô Lưu Xuân Linh. Cháu nêu ra những nghi vấn như tại sao Lưu Bảo Vinh  vẫn không sao sau khi uống nửa chai xăng. Cháu cũng đề cập đến các vụ thảm sát trong Cuộc cách mạng Văn hóa. Cháu nói với thầy về tảng tự thạch ở tỉnh Qúy Châu với dòng chữ “Trung Quốc cộng sản Đảng vong.” Cháu kết thúc bằng câu “Bởi vì Đảng cộng sản quá xấu xa, tại sao thầy không thoái khỏi Đảng?” Thầy hiệu phó thứ ba đã đồng ý. Cháu lặp lại những gì cháu đã nói với thầy hiệu phó thứ tư khi thầy quay trở lại. Thầy hiệu phó tứ tư nói “Đảng cộng sản thực sự xấu xa. Thầy phải thoái xuất khỏi nó. Thầy không sợ. Thầy sẽ thoái với tên thật của mình.” Tất cả bốn thầy trong ban giám hiệu đã thoái xuất khỏi Đảng cộng sản.

Thường thì cháu hơi nghịch và rất hiếu động. Nhưng khi cháu giảng chân tướng trong phòng của hiệu trưởng ngày hôm đó, cháu đứng thẳng và ngay ngắn. Cháu không sợ họ. Đó là vì giảng chân tướng là một việc hết sức thiêng liêng và trang nghiêm. Khi cháu quay trở lại lớp học, tiết học thứ tư đã bắt đầu. Thầy giáo và tất cả các bạn cùng lớp cháu đã rất lo lắng chờ đợi cháu quay trở về và một số bạn thậm chí đã cầu nguyện cho cháu. Thầy giáo hỏi“Thế nào rồi em? Em có thành công không?” Cháu trả lời “Có ạ!” Khi một bạn cùng lớp hỏi liệu họ có đi báo mẹ cháu và cháu cho cảnh sát không, cháu đã nói với họ“Không. Cả bốn người trong Ban giám hiệu đã thoái xuất khỏi Đảng cộng sản.” Tất cả các bạn cùng lớp cháu đã im lặng trong vài giây và sau đó họ hét lên vui sướng!

Thầy hiệu trưởng sắp xếp để những người có duyên được nghe sự thật

Thầy hiệu trưởng sau đó đã sắp xếp để 03 người trưởng phòng tới nghe cháu nói về Pháp Luân Công. Tất cả họ đều thoái xuất khỏi Đảng sau khi họ hiểu sự thật. Thầy hiệu trưởng cũng thu xếp cho nhiều người có tiền duyên tới nghe sự thật về Pháp Luân Công mỗi ngày. Trên thực tế, những người này đã được Sư phụ an bài để được cứu. Tất cả họ đều là đảng viên Đảng cộng sản. Một số người thậm chí đã bức hại các học viên Đại Pháp.

Vào ngày 16 tháng 10 năm 2012, thầy hiệu trưởng mời tới 09 vị khách để nghe cháu giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Họ không tới tất cả cùng một lần, vì vậy cháu phải dành hơn 5 tiếng nói chuyện với họ. Họ rất háo hức được biết sự thật và đặt ra nhiều câu hỏi cho cháu và cháu đã trả lời tất cả các câu hỏi này. Họ thậm chí đã háo hức đến mức đề nghị cháu hãy “cố chờ” khi cháu xin phép được đi vệ sinh.

Cháu thực sự đã cố nhịn đi vệ sinh trong gần 01 tiếng đồng hồ. Sau khi cháu nói với mẹ điều đã xảy ra, cháu ngộ ra rằng đó là một hình thức bức hại khác tà ác đã áp đặt lên cháu mà cháu không thể chấp nhận nó. Bảy trong số chín người là thành viên của Đảng cộng sản, và tất cả họ đều thoái xuất. Một người nói “Con gái tôi là Tiến sỹ. Mũ tiến sỹ của nó đáng lẽ phải được đội cho cháu bởi vì cháu hiểu rất rõ các vấn đề và giải thích thật là xuất sắc.” Cháu nói với họ“Cháu còn quá nhỏ để làm tiến sỹ. Về việc giảng chân tướng, cháu biết rất nhiều. Từ nay trở đi, khi mọi người nhận được các tờ rơi của Pháp Luân Công, xin hãy đọc chúng cẩn thận.”

Sau đó, thầy hiệu trưởng đã đề nghị cháu giảng chân tướng cho 02 người bạn của thầy. Họ là trưởng phòng An ninh công cộng đã bức hại các học viên Đại Pháp. Lo ngại về tiểu sử của họ, thầy giáo cháu đã nói với thầy hiệu trưởng“Họ đã bức hại các học viên Đại Pháp. Chúng ta sẽ làm gì nếu họ bắt học sinh của chúng ta?” Thầy hiệu trưởng trả lời“Em ấy có thể thuyết phục các Đảng viên thoái xuất, và hai người này chỉ là cán bộ phòng An ninh công cộng. Tôi không lo ngại cho em ấy. Tôi sẽ đảm bảo sự an toàn cho em ấy.” Sau đó, thầy nói với cháu“Các thầy không ép em đâu. Em là người quyết định.” Cháu đề nghị Nghiên Nghiên, một người luôn ủng hộ Đại Pháp mặc dù là một người thường, đi cùng với cháu. Bạn ấy luôn đi cùng cháu mỗi khi cháu giảng chân tướng. Nhị Nhị và Đồng Đồng lo sợ khi các bạn ấy biết họ là những Trưởng phòng An ninh công cộng. Ngoại trừ Nghiên Nghiên, không ai trong số những người bạn khác của cháu dám đi cùng cháu khi lần đầu tiên cháu đi giảng chân tướng cho hiệu trưởng.

Hai trưởng phòng này nói với cháu rằng họ đã từng bức hại học viên Đại Pháp. Khi cháu yêu cầu họ viết tuyên bố, họ đã đáp “Chúng tôi lo sợ vì chúng tôi là những đảng viên. Xin hãy giúp chúng tôi thoái xuất. Để sửa chữa sai lầm chúng tôi đã gây ra, chúng tôi sẽ không bức hại các học viên Đại Pháp nữa.”

Sư phụ đã an bài để những người có tiền duyên tới và nghe sự thật từ thứ 2 đến thứ 6 hàng tuần cho tới khi kỳ nghỉ đông bắt đầu. Cháu đã gặp rất nhiều người theo cách này. Thỉnh thoảng có đến 100 người một ngày và thỉnh thoảng chỉ có một vài người. Bây giờ, cả bốn thầy trong Ban giám hiệu, ba trưởng phòng, tất cả 45 bạn cùng lớp của cháu và một vài thầy giáo đã thoái xuất khỏi Đảng cộng sản vì tất cả họ đều biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Bạn phải học Pháp tốt để giảng chân tướng

Cháu giảng chân tướng cho các bạn trong lớp lớn hơn khi cháu chơi với họ. Cháu giảng chân tướng cho người chủ cửa hàng khi cháu mua thứ gì đó. Cùng với sự giúp đỡ và gia trì của Sư phụ, tất cả họ đều thoái xuất khỏi Đảng cộng sản. Đối với các em nhỏ hơn, những em chưa là đội viên thiếu niên tiền phong, cháu nhắc họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Các học viên Đại Pháp phải giảng chân tướng cho cộng đồng và cũng phải chứng thực Pháp. Một ngày nọ, chúng cháu được yêu cầu vẽ tranh trong lớp học họa. Bức tranh của cháu có nội dung phong phú và màu sắc tươi sáng. Thầy giáo ngạc nhiên và hỏi cháu liệu cháu có tham gia khóa học họa nào không. Cháu trả lời“Không ạ. Nhưng với việc tu luyện Đại Pháp, em đã có được trí huệ.” Trong bữa tiệc năm mới năm nay, cháu hát “Happy New Year” bằng tiếng Anh và sau đó ngâm bài “Vi hà cự tuyệt” (Hồng Ngâm III) khi hiệu trưởng trường đi vào lớp chúng cháu.

Sư phụ muốn chúng ta làm ba việc. Để giảng chân tướng, chúng ta cần siêng năng học Pháp vì chính niệm của chúng ta và khả năng của chúng ta đều đến từ Pháp. Trước tiên, mẹ cháu cho cháu học một bài giảng mỗi ngày. Nhưng cháu chỉ học đại khái và lướt qua các chữ, chờ đợi đến cuối bài vì cháu muốn ra ngoài đi chơi. Do vậy, cháu đã quên không nhớ các chữ thậm chí sau khi học Pháp một thời gian dài. Mẹ cháu sau đó không còn yêu cầu cháu hoàn thành học một bài giảng nữa. Khi cháu và mẹ học Pháp cùng nhau, mẹ không bận tâm cho dù cháu chỉ đọc một đoạn miễn là cháu chăm chỉ đọc các từ một cách chính xác và tập trung. Sau hai tháng, cháu không còn quên một từ nào khi đọc, và cháu có thể ngồi xuống, bình tĩnh học Pháp. Sư phụ giảng: “định lực cũng đi từ nông cạn đến thâm sâu” (Chuyển Pháp Luân)

Trẻ con cũng có chấp trước ngay cả khi chúng khác nhau. Thỉnh thoảng cháu bị chấp vào uống yogurt. Khi cháu uống và bị tiêu chảy, cháu sẽ dừng uống. Khi cháu quàng khăn mới để khoe với các bạn cùng lớp, các bạn trai sẽ dẫm lên khăn của cháu để làm nó bị bẩn. Cháu ngộ ra rằng đó là vì cháu chấp vào sắc đẹp và có tâm hiển thị. Cháu buông bỏ các chấp trước này.

Cháu cũng có các chấp trước khác. Cháu tới thăm ông bà vào ngày 15 tháng 8 năm 2012. Ông cháu mua cho cháu rất nhiều kẹo. Vì cháu chấp trước vào kẹo, cháu đã ăn ít hơn trong bữa chính.

Mẹ cháu và cháu dừng xem TV sau khi mẹ con cháu bắt đầu tu luyện. Có 03 ngày mà mẹ cháu vắng mặt không kiểm soát cháu. Cháu đã bị chấp trước vào phim hoạt hình và học Pháp trên bề mặt. Khi mẹ cháu về nhà ba ngày sau đó, mẹ thấy cháu giảm cân và có nước da xám xịt. Khi cháu phát chính niệm vào lúc 6:00, cháu cảm thấy đầu đang quay xuống rất nhanh theo hình xoắn ốc. Mẹ cháu nói với cháu “Con đã không tu luyện tinh tấn trong 03 ngày vừa qua. Con cũng bị ô nhiễm khi xem phim hoạt hình. Con đã rớt xuống rất nhanh.”

Cháu dần dần điều chỉnh bản thân tại nhà để giữ tâm thanh tịnh khi học Pháp. Mẹ cháu nói với cháu là không được chấp trước vào xem TV. Mẹ nói rằng các chương trình vô tuyến vẫn là những thứ của người thường ngay cả khi chúng không có văn hóa Đảng. Chúng ta tu luyện để bỏ đi những quan niệm người thường và quay trở về với bản nguyên thần thánh. Chúng cháu cần bố mẹ để giúp đỡ thông qua việc giám sát bởi vì chúng cháu là những đứa trẻ nên không thể kiểm soát bản thân thật tốt. Đó thực sự là vì để tốt cho chúng cháu.

Đồng thời, cháu cũng muốn nhắc nhở các tiểu đệ tử khác: Mặc dù chúng ta là những đứa trẻ, chúng ta phải coi bản thân là học viên Đại Pháp. Làm ba việc là điều phải làm.

Nếu có gì chưa phù hợp, xin vui lòng chỉ rõ.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/4/22/小弟子也要做好三件事-272068.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/29/140745.html

Đăng ngày 29-07-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share