Bài viết của một học viên tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-05-2012] Vào năm 1998, ba người trong gia đình tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi sống cuộc sống của mình và vui vẻ tu luyện. Nhưng vào một ngày trong tháng 11, giáo viên tiểu học của con trai tôi gọi điện: “Con trai chị gặp chuyện rồi. Hãy mau đến bệnh viện đi!” Họ giải thích rằng, vì một lớp học buổi sáng đã tan muộn và cầu thang rất hẹp, khi tới lúc tan trường để ăn trưa, các học sinh chen nhau xuống cầu thang. Con trai tôi đã bị đẩy và ngã xuống cầu thang. Vô số các học sinh khác đã giẫm đạp lên người và đầu cháu. Con trai tôi đã ngất tại chỗ.
Chúng tôi vội vãđến bệnh viện, sợ hãi về những gì chúng tôi sắp phải thấy. Con trai chúng tôi đã bất tỉnh và chỉ vừa mới tỉnh lại. Mặt và người cháu bị thương nặng đến nỗi không thể nhận ra được. Có những vết bầm tím lớn màu xanh và những vết sưng màu tím trên đầu, mặt và lưng của cháu. Cả hai hốc mắt của cháu cũng xanh tím và cháu không thể mở mắt. Có vô số những vết máu nhỏ trên những cục bướu xanh tím. Quần áo cháu đã bị giẫm lên và rách thành nhiều mảnh. Cháu đã làm bẩn quần. Con trai tôi khóc, và tiếng khóc của cháu nghe rất rất đau đớn. Giáo viên ở trường của cháu đã rất lo lắng. Họ giải thích những gì đã xảy ra và cho biết họ sẽ cố gắng hết sức mình để giúp đỡ bằng bất cứ cách nào có thể và nhà trường sẽ thanh toán toàn bộ chi phí.
Chồng tôi (cũng là một học viên) đã nâng con trai của chúng tôi và nhẹ nhàng hỏi cháu, “Con có phải là một học viên Đại Pháp không?” Con trai tôi nói “Có” với khó khăn nhưng rất chắc chắn. Chồng tôi cũng hỏi: “Con có muốn ở lại bệnh viện hay về nhà để tu luyện Pháp Luân Công?” Con trai tôi nói mà không hề do dự, “Hãy về nhà để tập công!” Chồng tôi sợ rằng con trai của chúng tôi đã không nghe rõ câu hỏi, do đó, anh ấy hỏi cháu hai lần cho đến khi anh ấy xác nhận rằng cháu đã hiểu. Sau đó, chúng tôi nói chuyện với các giáo viên: “Chúng tôi tu luyện Pháp Luân Công.Chúng tôi sẽ đưa cháu về nhà. Đừng lo lắng—con trai chúng tôi sẽ ổn. Chúng tôi sẽ không gây bất kì rắc rối nào cho trường!” Các giáo viên ngượng ngùng và cũng lo lắng: “Liệu điều này có được không?” Chúng tôi nói, “Đừng lo lắng.Con trai chúng tôi sẽ sớm bình phục.” Sau đó, hai giáo viên đã giúp chúng tôi đưa cháu về nhà.
Con trai tôi bị thương nặng. Chúng tôi chỉ tắm rửa cho cháu. Toàn bộ cơ thể của cháu bầm tím. Tôi xin nghỉ phép một tuần để ở nhà. Tôi cùng con trai nghe Pháp và tập công và cũng giúp cháu theo kịp với lớp học. Vào ngày đầu tiên con trai tôi ở trên giường và chỉ nghe Pháp. Ngày thứ hai cháu đã có thể ngồi dậy, vì vậy chúng tôi đã tập 5 bài công pháp cùng nhau. Nếu cháu không thể tiếp tục, tôi sẽ động viên cháu. Vào ngày thứ ba, cháu đã có thể hoàn thành cả năm bài tập! Đêm hôm đó, cháu đã ngồi thiền trong 55 phút. Khi con tôi không thể chịu đựng được đau chân, cháu nhìn thấy chữ “Nhẫn” có màu sắc ép nhập vào đầu của mình. Vào ngày thứ tư, cháu đã ngồi thiền được hơn một giờ. Cơn đau ở chân làm con tôi đau nhưng cháu không bỏ cuộc. Đồng thời, con trai tôi thấy cha cháu ngồi đối diện với ánh hào quang màu trắng đang tỏa sáng bên dưới thân người. Tôi đã giúp con trai tôi theo kịp với những bài học ở trường và cháu đã tiếp thu rất nhanh.
Sức khỏe của con trai tôi cải thiện một cách nhanh chóng và vết thương lành rất nhanh. Các cục u biến mất. Các vết máu nhỏ trên da của cháu cũng dần dần biến mất. Vết sưng tấy xung quanh mắt biến mất cùng với vết bầm tím. Vào ngày thứ sáu, con trai tôi về cơ bản đã hồi phục hoàn toàn ngoại trừ hai điểm nhỏ màu đỏ còn lại trên vùng trắng của mắt. Khuôn mặt của cháu trông sáng bóng và khỏe mạnh. Cuối cùng vết thương của con trai tôi đã hoàn toàn lành lặn. Sau đó cháu nói với chúng tôi rằng vô số trẻ em đã giẫm lên tim cháu, và tim cháu không thể chịu đựng được nữa. Con trai tôi thấy tim cháu đập rất khó khăn và cháu thấy rất khó thở. Tại thời điểm đó, con trai chúng tôi nghĩ về Sư Phụ. Sau đó, con trai tôi nhớ rằng cháu đã ngất đi. Con trai tôi nhớ lại rằng cháu nghe thấy tiếng các giáo viên gọi và từ từ tỉnh dậy. Các giáo viên đã hỏi số điện thoại nhà của chúng tôi và con trai tôi nói với họ từng số một. Một tháng sau con trai của tôi dường như đã thay đổi thành một người khác. Da dẻ cháu hồng nhuận trở lại, và trông rất đẹp trai.
Vào ngày thứ bảy con trai của tôi đi học trở lại. Giáo viên của cháu không thể tin vào mắt của họ. Họ hỏi con trai tôi làm thế nào mà cháu có thể hồi phục một cách nhanh chóng. Con trai tôi nói với họ rằng cháu nghe Pháp, tập công, và hồi phục. Nhiều giáo viên đã chứng kiến sự vĩ đại và kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp. Các giáo viên cũng nhận thấy rằng con trai tôi còn học bài vượt trước cả các bạn. Các giáo viên nói, “Một học sinh khác bị va vào góc tường. So với con trai của chị, học sinh này bị thương nhẹ hơn rất nhiều. Tuy nhiên, cháu này vẫn còn trong bệnh viện.” Sau này, chúng tôi đã biết được rằng đứa trẻ đó ra viện một tháng sau đó.
Năm nay, tiểu đệ tử Đại Pháp từng bị thương sẽ sớm tốt nghiệp đại học. Đại Pháp đã in sâu trong tim cháu.
Theo Thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm kỷ 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/18/【征稿选登】被人潮踩昏的孩子七日康复-257404.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/5/31/133718.html
Đăng ngày: 10– 6– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.