Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-06-2013] Vào năm 1997, khi mới lên mười, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Khi sinh ra tôi đã ốm yếu. Lúc mười tuổi, tôi bị chẩn đoán mắc bệnh viêm cơ tim, tức là thành cơ tim của tôi đã bị viêm. Vì thế tôi phải nghỉ học.

Theo phương pháp trị liệu tim mạch hàng ngày, tôi đã châm cứu ở mu bàn tay, cổ tay, cánh tay và chân trong một thời gian dài. Sau vài tháng chữa trị tôi cảm thấy khỏe hơn, bố mẹ quyết định để tôi quay lại trường học. Vào ngày mà tôi quay lại trường mẹ đã đưa tôi đi khám lại ở một bệnh viện để chắc chắn là tôi đã hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng lại được thông báo rằng tôi mắc bệnh thận mãn tính.

Điều đó thật quá sức chịu đựng

Bố tôi đã bị chẩn đoán mắc bệnh gan. Bây giờ thận của tôi lạibị hỏng. Mẹ tôi đã òa khóc lúc ở bệnh viện.

Tôi không biết rằng cách chữa trị duy nhất là cấy ghép thận. Tôi chỉ biết là mình luôn mệt mỏi. Thậm chí đi bộ cũng là một việc khó khăn đối với tôi. Bố mẹ tôi phải bế tôi lên cầu thang. Bố mẹ tôi là những người có thu nhập thấp, nhưng họ đã cố thử mọi cách chữa trị mà họ có khả năng chi trả. Họ thử cả Tây y và Trung y. Quá thất vọng, một lần họ đã thuê một bà đồng về nhảy đồng với hi vọng đuổi đi tà ma khiến cho tôi ốm yếu.

Chúng tôi sống trong một thị trấn hẻo lánh. Ở đó không có ai tu luyện Pháp Luân Công. Bố tôi, một người đam mê khí công, đã thử nhiều trường phái khí công, vì vậy ông gặp gỡ rất nhiều người có cùng chí hướng. Một ngày ông ấy nghe nói về một môn khí công có tác dụng chữa bệnh kỳ diệu. Ông thấy có một người đàn ông duy nhất trong vùng chúng tôi tu luyện nó và đã mượn ông ấy bản sao cuốn Chuyển Pháp Luân. Bố tôi đã say mê Pháp Luân Công ngay khi ông ấy đọc sách. Ông ấy học các bài công pháp bằng cách bắt chước những hình vẽ trong sách và sau đó ông dạy cho tôi.

Hàng xóm của chúng tôi và bạn bè của bố cũng bắt đầu tu luyện, đã bảo với bố tôi cùng luyện công trong công viên. Họ muốn giúp nhiều người hơn nữa biết đến nó và chia sẻ lợi ích của việc tu luyện  Pháp Luân Công.

Tôi dậy từ sáng sớm và đi cùng bố tới công viên địa phương. Ban đầu tôi ngồi xem họ luyện khi bố đưa tôi đến đó. Chỉ sau vài ngày tôi đã có đủ sức khỏe để có thể luyện cùng với họ.

Tôi cảm thấy khỏe như bình thường chỉ trong hai tuần. Tôi tràn đầy năng lượng và xin quay lại trường học. Mặc dù đã lỡ mất nửa học kỳ, tôi là học sinh đứng đầu lớp trong kỳ thi cuối năm đó.

Thần tích đó đã làm mẹ tôi tin vào huyền năng của Pháp Luân Công. Bà cũng bắt đầu tu luyện.

Tin tức về sự hồi phục kỳ diệu của tôi nhanh chóng đến tai mọi người trong thị trấn nhỏ của chúng tôi. Số lượng học viên nhanh chóng tăng đến vài trăm người chỉ trong chưa đầy hai năm. Vào năm 1999 có hơn 300 học viên trong thị trấn nhỏ của chúng tôi. Hàng ngày chúng tôi luyện công tập thể trong công viên. Tôi vẫn vui thích nghĩ về sự thanh tịnh và hòa ái của nhóm luyện công chúng tôi trong công viên.

Lối đi bộ chính trong công viên có hai luống hoa ở hai bên. Chúng tôi từng luyện công gần luống hoa ở phía tây. Mùa hoa nở ở phía bắc Trung Quốc thường ngắn vì thời tiết lạnh. Sau khi chúng tôi tu luyện Pháp Luân Công ở công viên, những khóm hoa ở gần điểm luyện công của chúng tôi nở lâu hơn những khóm hoa ở phía Tây. Thực tế, chúng liên tục nở cho đến tận mùa thu khi tất cả những loài hoa khác trong công viên đã tàn.

Mọi thứ đã thay đổi khi chế độ Cộng sản Trung Quốc bắt đầu bức hại Pháp Luân Công vào tháng 07 năm 1999. Chế độ này cảm thấy bị đe dọa vì có nhiều người tu luyện Pháp Luân Công. Bố mẹ tôi đã bị bắt, giam giữ và kết án tù hoặc lao động cưỡng bức vì tu luyện Pháp Luân Công cho dù Hiến háp Trung Quốc bảo đảm quyền tự do tín ngưỡng của công dân.

Khi mọi việc bắt đầu tôi vẫn là học sinh tiểu học. Chúng tôi không còn luyện Pháp Luân Công ở nơi công cộng nữa. Công an tịch thu toàn bộ các sách Pháp Luân Công của chúng tôi. Tôi không từ bỏ tu luyện và hết sức cố gắng để tuân theo lời dạy của Sư phụ, nhưng thật khó khi không có sách. Tôi lơ là trong tu luyện và cư xử như những đứa trẻ khác ở trường, luôn tranh đấu vì danh lợi. Tôi trở thành một đứa trẻ bình thường.

Khi tôi học lớp 11 mẹ tôi được thả. Nhưng bà đã về nhà với một đứa trẻ ốm yếu đã ngừng tu luyện Pháp Luân Công. Tôi luôn hụt hơi và mệt mỏi. Tôi không thể tập trung học vì vấn đề sức khỏe của mình. Mẹ đã rất lo lắng cho tôi, nhưng sức khỏe suy giảm của tôi đã không thể khiến tôi có động lực tu luyện Pháp Luân Công.

Một buổi chiều tôi bị sốt cao. Tôi cảm thấy nóng như thiêu đốt. Tôi bị cơn đau thắt lưng hành hạ. Tôi chưa bao giờ bị đau như vậy. Thậm chí tôi không thể nói vì quá đau đớn, dường như đau đến tận xương tủy. Mẹ tôi thức trắng đêm với tôi. Vào buổi sáng bà quyết định đưa tôi đến bệnh viện thành phố. Tôi bị viêm thận cấp tính với hàm lượng protein trong nước tiểu ở mức nguy hiểm. Bệnh viện từ chối cho tôi nhập viện vì họ nghĩ tôi có thể chết. Mẹ tôi tìm thấy một bệnh viện nhỏ nơi tôi không được điều trị gì ngoài một mũi tiêm penicillin. Hiển nhiên là nó không có tác dụng gì đối với tôi.

Cuối cùng mẹ đưa tôi đến nhà của một học viên khác

Khi chúng tôi ở đó, mẹ nói: “Tại sao con không tu luyện Pháp Luân Công? Chỉ có Sư phụ mới cứu được con.”

Tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công. Tôi yếu đến nỗi phải dừng lại và nghỉ ngơi sau vài câu. Nhưng tôi cảm thấy khá hơn từng chút một khi tôi tiếp tục đọc. Tôi còn có thể ăn được một chút. Tôi liên tục đọc và đọc xong vài bài giảng ngày hôm đó.

Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân vài ngày, tôi cảm thấy hoàn toàn khỏe mạnh. Chúng tôi quay lại bệnh viện thành phố để kiểm tra lại, và lần này chỉ số protein trong nước tiểu của tôi là bình thường. Bác sỹ hỏi mẹ rằng tôi đã uống gì trong vài ngày qua để có được kết quả kỳ diệu như thế.

Tôi vô cùng biết ơn cứu độ của Sư phụ. Tôi bắt đầu trở lại tu luyện Pháp Luân Công. Tôi quyết tâm tu luyện tinh tấn và sống thật có ích cuộc sống mới mà Sư phụ ban cho.

Tôi đã tốt nghiệp đại học và có việc làm. Mỗi lần khi thấy mình buông lơi trong tu luyện, tôi nhắc nhở bản thân rằng tôi đã được ban cho một cuộc đời mới và tôi phải trân quý nó. Tôi sẽ không ở đây nếu không có Sư phụ. Tôi nợ Ngài mọi thứ. Tôi sẽ không bao giờ có thể đền đáp ơn cứu độ của Sư phụ ngoài việc tinh tấn tu luyện và giảng chân tướng cho mọi người rằng Pháp Luân Công là Chính Pháp và đang  bị bức hại vô cớ.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/6/24/镇上的人都知道我的故事-275753.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/7/4/140821.html

Đăng ngày 17-07-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share