[MINH HUỆ 18-08-2012] Cháu sinh năm 1998 và là một tiểu đệ tử. Mẹ cháu kể lại rằng sau khi cháu được sinh ra, đèn trong phòng ngủ và trong phòng khách đang tắt bỗng nhiên bật sáng. Mẹ cháu đã ngộ ra rằng, “Đây là đứa bé đến để đắc Pháp, đó là sự an bài từ bi của Sư Phụ.” Mẹ cháu cũng kể rằng khi cháu sắp biết nói thì từ duy nhất cháu có thể nói được đó là “Sư phụ”. Khi cháu lên bốn, cháu có thể đọc thuộc nhiều bài thơ trong cuốn Hồng Ngâm, cháu đã có thể luyện công và phát chính niệm. Cháu thường đi cùng mẹ để phát những tài liệu giảng chân tướng. Lúc học lớp mẫu giáo, cháu đã hát được nhiều bài hát do các đệ tử Đại Pháp viết.

Mẹ gọi cháu là tiểu đệ tử

Năm nay cháu 14 tuổi. Mẹ cháu nói có rất nhiều điều kì diệu xảy ra trong thời thơ ấu của cháu và Sư phụ bằng mọi cách đã luôn bảo hộ cho cháu. Đây là lần đầu tiên cháu gửi bài viết lên website Minh Huệ và cháu rất vui vì điều đó. Cháu cũng muốn nhân cơ hội này để cảm ơn Sư phụ. Cảm tạ Sư phụ!

Mẹ cháu đã rất buồn khi Đảng Cộng Sản Trung Quốc và Giang Trạch Dân đã phát động cuộc đàn áp tàn bạo với Pháp Luân Công và tuyên truyền nhiều lời dối trá nhằm phỉ báng Pháp Luân Công và Sư phụ. Để có quyền tự do tập luyện, mẹ cháu đã đến Bắc Kinh thỉnh nguyện hai lần. Vì điều này tà đảng đã kết án bất hợp pháp mẹ cháu 08 năm tù. Chính vì thế cháu đã lớn lên cùng với bố của cháu – một người không tu luyện.

Bố cháu tin vào những điều tà Đảng nói về Pháp Luân Công và từ đó đã ghét mẹ của cháu. Hơn thế bố đã dạy cho cháu rất nhiều điều bất hảo. Bố cháu nói rằng mẹ cháu đã bị đuổi ra khỏi nhà trong khi mẹ cháu đang phải chịu đựng bức hại. Do những lời nói đầy hận thù của bố, cháu dần dần không nghĩ tới Sư phụ và ghét mẹ mình. Cháu đã không muốn bạn cùng lớp và đám bạn bè biết được mẹ cháu đang ở trong tù vì tu luyện Pháp Luân Công.

Mẹ cháu được thả ra vào tháng 02 năm 2008 khi cháu mới chỉ 10 tuổi. Mẹ gõ cửa ở ngoài nhưng cháu không trả lời, dù cháu hoàn toàn biết hôm nay mẹ cháu sẽ trở về nhà nhưng cháu không muốn nhận. Mẹ cháu đã phải chờ ở ngoài cho đến khi bố cháu về mở cửa cho mẹ cháu. Ngày hôm sau mẹ bảo cháu, “Tân Vũ, con đi cùng mẹ đến nhà bà ngoại để chúc Tết nhé.” Cháu hờ hững đáp lại, “Không! Bà không phải là mẹ của tôi!” Mẹ cháu đã rất buồn và đành chịu. Mẹ cháu không thể thuyết phục cháu và đành phải trở về nơi mà mẹ cháu đã từng sống.

Một ngày gần đến Tết Nguyên Đán, đó là một ngày trời rất lạnh và mẹ cháu lại đến. Mẹ nói mẹ muốn tổ chức năm mới ở trong ngôi nhà này. Cháu không nói một lời nào với mẹ. “Bà ta không phải mẹ của mình.” Cháu tự nhủ. Bố con cháu thì được ngủ thoải mái ở trên giường còn mẹ cháu phải ngủ ở dưới nền nhà. Chỗ đó lạnh giá như thể là trái tim của cháu vậy. Tuy thế mẹ cháu cũng không quá quan tâm đến cái giá lạnh ấy. Cháu luôn cảm thấy rất xấu hổ bất cứ khi nào cháu nghĩ về điều này.

Để cứu bố con cháu, mẹ đã cố gắng nói chuyện với bố cháu và cháu bất kể bố con cháu đối xử tồi tệ với mẹ như thế nào. Hơn thế mẹ đã mua một đầu đĩa DVD bằng tiền tiết kiệm của mình. Mẹ thường bật những cuộn băng hình để nói cho bố con cháu biết được sự thật về Pháp Luân Công. Mẹ cũng cho bố con cháu đọc những tài liệu và giảng rõ sự thật và vẻ đẹp của Đại Pháp.

Mẹ cháu đã giảng chân tướng cho bố con cháu trong cả một năm trời. Cháu đã đọc Chuyển Pháp Luân, Hồng Ngâm và những tài liệu khác, nhờ đó cháu đã hiểu được về vẻ đẹp của Đại Pháp. Cháu đã bắt đầu nhận thức được tại sao các đệ tử Đại Pháp lại bị bức hại và bản chất thật của Đảng Cộng Sản Trung Quốc. Sau đó cháu đã cảm thấy tôn kính Sư phụ và Đại Pháp vô cùng. Cảm giác thông cảm cho mẹ đã đến ngay tức khắc ở trong tim của cháu. Cháu đã quyết định sẽ bắt đầu tu luyện trở lại cùng với mẹ.

Bố cháu rất sợ sau khi biết được sự thật rồi cháu sẽ rời bỏ ông ấy. Do đó bố đã không cho phép cháu nói chuyện với mẹ. Mẹ không được chào đón trong căn nhà này nữa. Bố cháu cũng dọa mẹ. Hơn thế bố thường đến tổ dân phố trong khu dân cư nơi cháu sống để tuyên truyền vu khống. Bố đã đến trường của cháu và nói rằng cháu cũng tập Pháp Luân Công. Chính điều này mà thầy cô giáo luôn kì thị, nhục mạ cháu; các bạn cùng lớp thì ăn hiếp và cô lập cháu. Thậm chí cô giáo chủ nhiệm còn mắng cháu, “Em cũng nên bị tống vào tù.” “Em sẽ bị tẩu hỏa nhập ma sau khi học Pháp Luân Công.” “Về sau em cũng sẽ tự thiêu luôn đúng không?

Mặc dù bố cháu và trường học bắt đầu nhục mạ mẹ con cháu, nhưng niềm tin của cháu vào Đại Pháp là vĩnh viễn bất biến. Cháu hoàn toàn đã biết sự thật về vụ tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn và tà Đảng đã dàn dựng điều này để vu khống Pháp Luân Công. Mẹ cháu thật tuyệt vời bởi vì tu luyện Đại Pháp là sự lựa chọn đúng đắn nhất mà mẹ cháu làm trong cuộc đời này. Đồng thời cháu hiểu rằng tà Đảng có bản chất là giả dối, tham nhũng và bạo lực. Chính vì thế bất cứ khi nào cháu nhìn thấy những điều liên quan tới Đảng cháu sẽ phát chính niệm để thanh trừ tà ác. Khi cháu thấy các tài liệu giảng chân tướng bị ném đi bởi những người qua đường do họ không biết sự thật, cháu lại nhặt chúng lên, lau sạch chúng và để chúng ở một nơi thật đẹp, để cho ai có duyên phận có thể tìm thấy chúng.

Mặc dù cháu thường nói chuyện với mẹ nhưng cháu đã không học Pháp và luyện công thường xuyên, điều này đã khiến tâm tính cháu không đề cao lên nhiều. Cháu vẫn có những thói quen xấu như tham ăn, lười biếng, xem tivi quá lâu và không tập trung trong khi học. Mẹ cháu đã nói với cháu: “Con à, con đã học Đại Pháp thì con nên đồng hóa với Đại Pháp chứ. Hãy xứng đáng là một tiểu đệ tử của Sư phụ nhé. Tiêu chuẩn đạo đức nhân loại ngày nay đã bại hoại rồi, đã rớt xuống cực kỳ nguy hiểm rồi. Con không nên như thế thêm nữa.” Những câu nói này khiến cháu rất cảm động. Cháu buồn đến nỗi phát khóc. Cháu tha thiết muốn tu luyện trong Đại Pháp! Cháu nhận ra rằng cháu không nên để bố cháu tiếp tục đầu độc cháu.

Mùa đông năm 2008, khi mẹ cháu đề nghị cho cháu sống cùng với mẹ một vài hôm và bố cháu đã đồng ý. Nhà của mẹ rất đơn sơ nhưng nó rất ngăn nắp gọn gàng và thanh bình. Cháu đã học những bài giảng của Sư Phụ và xem đĩa DVD rất say sưa. Một hôm, khi nhìn thấy nhiều tiểu đệ tử có thể tự do luyện công ở nước ngoài, cháu đã khóc, nghĩ về sự thật là con đường tu luyện của cháu đầy những khó khăn và cháu sẽ lại phải trở về sống với bố. Mẹ cháu nói “Con cũng rất may mắn khi con cũng là một trong những tiểu đệ tử của Sư phụ, mặc dù hoàn cảnh tu luyện của con khác với họ.” Cháu hỏi “Mẹ ơi, tại sao con không được sống cùng với mẹ? Con vẫn còn phải sống như trước đây hả mẹ?” Mẹ cháu trả lời “Không đâu con. Khi nào đến lúc Sư phụ sẽ an bài mọi thứ.” Những câu nói của mẹ đã khiến cháu bình tĩnh hơn. Cháu mong chờ tới ngày ấy.

Bỗng nhiên ở ngoài có tiếng gõ cửa. Khi mẹ cháu ra mở cửa, cháu thấy bố và một người lạ nữa. Bố giận dữ quát tháo vào mặt mẹ cháu, “Tôi biết là cô sẽ bảo con luyện Pháp Luân Công trong khi nó ở với cô. Tôi sẽ tố cáo cô!” Sau đó bố lôi cháu xuống cầu thang.

Khi cháu trở về nhà, bố đã cố gắng thử dùng tiền dụ dỗ cháu. Tuy thế, cháu đã khóc và nói “Con không muốn gì ngoài mẹ cả!” Bố lại dọa cháu: “Nếu con muốn sống với mẹ con phải được sự đồng ý từ phía đồn cảnh sát và trường học của con.” Tôi tự nói với bản thân: “Mình không nên khiến cho mẹ bị bức hại một lần nữa. Mình nên cân nhắc đến sự an toàn của mẹ. Mình không thể làm điều gì đáng xấu hổ với một đệ tử Đại Pháp. Mình nên vứt bỏ cái tôi của mình.”

Cuối tháng 01 năm 2011, nhà của cháu bị lửa thiêu cháy rụi. Bố đã bị thương và phải ở trong bệnh viện. Mẹ cháu đã không còn nghĩa vụ phải chăm sóc bố cháu nữa, tuy vậy xuất phát từ tâm từ bi, mẹ đã nấu ăn, giặt quần áo cho bố và mẹ còn chăm sóc cho cả cháu nữa. Mẹ cháu đã nhận được nhiều lời khen ngợi từ những người hàng xóm láng giềng.

Mẹ cháu quyết định nói chuyện với bố cháu rằng có lẽ cháu sẽ sống với mẹ. Tuy thế, bố lại dọa nếu mẹ làm thế bố cháu sẽ gọi cho cảnh sát. Lúc này mẹ đã không lùi bước. Mẹ đã bảo cháu rằng đây là lúc nói cho mọi người biết sự thật. Đêm đó mẹ đã viết những lá thư gửi đến các đồn cảnh sát. Hành động chân chính này của mẹ đã khiến cháu rất cảm động. Cháu đã tự nhủ rằng: “Đến lúc rồi. Sư phụ từ bi vĩ đại sẽ giúp con.” Cháu cũng đã viết một lá thư và bảo họ: “Cháu muốn ở với mẹ của cháu và làm một người tốt, sống theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Cháu cũng sẽ học tập thật chăm chỉ và hy vọng rằng họ sẽ không ngăn cháu làm điều đó.”

Ngày hôm sau, mẹ cháu đã gửi những lá thư đó. Đến ngày thứ ba, mẹ con cháu đã nhận được sự chấp thuận. Với sự bảo hộ của Sư phụ, mẹ cháu đã đưa cháu trở về nhà đứng trước bố cháu và một nhân viên khác. Bằng cách đó, cháu đã bắt đầu tu luyện trở lại.

Sau khi mẹ cháu đưa cháu về nhà, mẹ cháu vẫn không từ bỏ việc cứu độ bố cháu. Thực tế, bố đã hoàn toàn biết rằng Pháp Luân Công là tốt, chỉ là bố không dám đối mặt với cuộc đàn áp này. Thời gian này bố đã rất xúc động với những lời nói từ bi của mẹ, bố đã xin lỗi mẹ vì những gì bố đã làm với mẹ cháu và tất cả những điều bất kính mà bố cháu đã làm chống lại Đại Pháp. Hơn thế, bố cháu khẳng định sẽ ủng hộ Đại Pháp và sẽ đối xử tốt với mẹ con cháu. Sư phụ rất từ bi. Khi bố cháu đã hối cải, bệnh tật của bố cũng đã biến mất một cách thần kì. Nhà cháu lại trông như mới. Cháu chân thành cảm ơn tất cả những gì Sư phụ đã làm cho cháu!

Sau khi tu luyện Đại Pháp được vài tháng, nhiều người nói trông cháu đã cao lớn và đẹp trai hơn. Hơn thế thành tích học tập của cháu cũng cải thiện hơn rất nhiều. Cháu biết rằng tất cả điều này là Sư phụ đã ban cho cháu. Những gì cháu đã trải qua cho cháu hiểu sâu sắc hơn về những gì Sư Phụ đã giảng,

“‘Phật tính nhất xuất, chấn động thập phương thế giới’. Ai mà nhìn thấy, [thì] đều [muốn] giúp người kia, giúp một cách vô điều kiện.” (Chuyển Pháp Luân)

Bây giờ cháu không cảm thấy buồn chút nào hết bởi vì cháu đang tu luyện Đại Pháp một cách đường đường chính chính. Cháu có Sư phụ và cháu là người may mắn nhất trên thế giới này khi cháu là một tiểu đệ tử!

Cháu sẽ học Pháp nhiều hơn và đề cao tâm tính của mình. Cháu cũng sẽ phối hợp với mẹ cháu để làm ba việc thật tốt. Đồng thời, đạt thành tích tốt trong học tập và là một đệ tử tu luyện tinh tấn là biểu hiện rõ ràng nhất để cảm ơn Sư phụ và để chứng thực Đại Pháp. Tạ ơn Sư Phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/8/18/我终于回到了妈妈身边-261689.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/9/4/135284.html

Đăng ngày 1-11-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share