Bài viết của một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-03-2013]

Câu chuyện này cần phải bắt đầu từ mẹ của người tiểu đệ tử. Tên của tiểu đệ tử là gì? Chúng ta chỉ gọi cậu ấy là “Suất Suất,” vì cậu ấy đẹp trai từ khi còn nhỏ, và bây giờ vẫn vậy. Cậu ấy cũng rất có tài và có năng khiếu.

I. Giới thiệu về người mẹ

Khi mẹ của Suất Suất mang thai, hai tay của bà ấy dường như có điện. Bà không thể chạm vào bất cứ vật gì – điện sẽ giật bà. Bà cũng giật điện những ai cố gắng tiếp xúc bà. Bà không còn lựa chọn nào khác là phải mang găng tay dày.

Không mất nhiều thời gian để bà nhận ra rằng mình có những công năng. Bạn bè và gia đình luôn tìm đến bà khi họ bị bệnh. Hiệu quả thì khá tốt, nhưng bà không biết điều gì đang xảy ra.

Khi Suất Suất được sinh ra, hai tay bà ngay lập tức mất điện. Mọi việc trở lại bình thường. Bà nhận ra rằng chính là con mình đã mang đến cho bà khả năng siêu nhiên đó. Đó chỉ như là món quà mà Suất Suất mang đến cho mẹ khi bé ‘gặp’ bà. Còn nhiều điều nữa sẽ tới.

II. Thần Tài cho con 500 nhân dân tệ

Khi Suất Suất được bốn tuổi, cậu và cha mẹ đi thăm bà ngoại. Có một đống cát trước nhà bà ngoại dùng để sửa nhà. Khi Suất Suất và bạn đang nghịch cát, mẹ cậu nói rằng đã đến giờ ăn tối, cậu hỏi mẹ: “Mẹ, có người đưa con 500 nhân dân tệ! Con có nên lấy không?” Mẹ cậu nói: “Ai làm một việc như thế chứ! Dừng nói chuyện vô nghĩa lại và đi ăn thôi.” Suất Suất phản đối: “Không, đó là sự thật”

Mẹ cậu cười và nói: “Vậy thì hãy nhận đi.” Suất Suất đồng ý và kéo mẹ đi lấy tiền. Họ đã đào, và ở đó có 500 nhân dân tệ bị chôn trong cát.

Mẹ cậu không tin rằng tiền lại xuất hiện kỳ diệu như thế, nên đã hỏi tất cả hàng xóm. Tuy nhiên, không ai nói rằng họ mất tiền, nên bà đã hỏi con trai. Suất Suất nói: “Đó là một món quà từ Thần Tài! Ông ấy muốn đưa cho con một xe tải đầy vàng – con đã từ chối. Sau đó ông nói rằng sẽ đưa con 500 nhân dân tệ để cha mua pháo hoa cho con chơi.” Sau khi nhớ lại những gì đã xảy ra trong lúc mang thai, mẹ Suất Suất đã tin cậu. Câu chuyện 500 nhân dân tệ vẫn được kể ở quê của bà ngoại Suất Suất.

III. Món quà vượt các không gian

Khi Suất Suất được năm tuổi, cậu ấy nói với cha: “Có người sẽ đưa cho con một huy hiệu vàng. Cha có muốn nó không?” Cha cậu hỏi: “Ai đưa cho con?” Suất Suất trả lời: “Ngày mai cha sẽ biết.”

Ngày hôm sau, người chủ cũ của cha Suất Suất, được gọi là “Ông nội,” đã gọi cho người cha, nói rằng ông ấy nhớ Suất Suất và muốn có một buổi gặp mặt. Cha của Suất Suất đã tin vào câu chuyện tiền ở trong cát, và ông cũng tin rằng những dự báo của cậu sẽ thành hiện thực.

Vào chủ nhật, gia đình Suất Suất đã mang quà đến nhà của “ông nội”. Ông nội nhìn thấy Suất Suất lanh lợi nên rất thích. Ông ấy đã mang ra rất nhiều thức ăn ngon và đặt bên cạnh Suất Suất. Ông nội không dừng ở đó – ông ấy đột nhiên nhớ ra một món quà khác. Ông ấy lấy một cái hộp được chạm khắc tinh tế từ kệ sách và đưa cho Suất Suất. Ông ấy nói: “Cháu chỉ có thể nhìn vật này, nhưng không thể chạm vào nó. Từ bây giờ nó là của cháu.” Suất Suất mở hộp ra, và trong đó có một huy hiệu vàng.

Cha mẹ Suất Suất ngạc nhiên khi dự báo thứ hai của cậu thành sự thật. Họ đã từ chối món quà, nhưng ông nội nói: “Các cháu không thể từ chối? Các cháu phải nhận!”

Ông nội là một người lính, và chủ của ông nội đã tặng ông ấy hai huy hiệu vàng. Ông ấy thật sự không quan tâm đến chúng, nhưng ông đột nhiên nghĩ rằng vật này sẽ rất quan trọng đối với một đứa trẻ, và vì thế ông đã đưa nó cho Suất Suất.

Mẹ của Suất Suất đã hỏi cậu về nó, và cậu trả lời: “Đó là vì con đã cứu mạng người đàn ông đó trong tiền kiếp. Để cảm ơn con, ông ấy đã tìm cách đưa cho con một huy hiệu vàng. Việc này xảy ra đã nhiều năm, và bây giờ chỉ là con nhận món quà thôi.” Làm thế nào mà một đứa trẻ năm tuổi có thể nói điều như thế được? Nhưng đó là những gì Suất Suất nói, dù có tin hay không!

IV. Một bóng đèn sáng trong bóng tối

Suất Suất có thể thấy những gì người khác không thấy. Hàng xóm của cậu có thể chứng minh điều đó. Hành lang trước căn hộ của Suất Suất rất tối và hẹp, và không có cửa sổ để ánh sáng chiếu vào. Ở đó cũng không có đèn điện. Hàng xóm của cậu đã đặt những thứ trong căn hộ của họ ra đó, chẳng hạn như rác. Người dân thường không thấy vật gì, và họ phải dò dẫm trong bóng tối để đi xuống hành lang. Tuy nhiên, Suất Suất lại chạy xuống hành lang mà không bao giờ bị vướng chân hay chỉ đi bộ.

Những người hàng xóm đã hỏi liệu Suất Suất có công năng không. Cậu không trả lời mà quay trở lại chơi với bạn. Hàng xóm cuối cùng nhận ra rằng cậu có công năng. Chỉ mẹ Suất Suất biết tại sao cậu có thể chạy như thế trong bóng tối, đó là vì có một bóng đèn sáng trước mặt cậu mỗi khi cậu đi.

V. Cứu mẹ lần đầu tiên

Sau một năm, mẹ Suất Suất phải rời nhà để tham dự một cuộc họp kinh doanh. Cậu ấy ôm chân mẹ và nói: “Đừng đi! Nếu mẹ đi thì sẽ không trở về nữa!” Mẹ cậu đã đến ga xe lửa khi cậu đang chơi bên ngoài, khi cậu vào nhà thì thấy rằng mẹ đã đi. Suất Suất đã đạp xe đạp ba bánh đến ga xe lửa và gặp mẹ. Mẹ cậu nghĩ rằng cậu đang nói dối, nên đã đánh cậu và bảo cậu về nhà.

Vào ngày mẹ Suất Suất lẽ ra phải về nhà, một chục xe công an đã vây quanh khu căn hộ nhà của cậu. Mẹ cậu đã bị đưa đến nhà tù trước khi bà về nhà.

Suất Suất biết phải làm gì. Cậu nói với cha: “Hãy đi cứu mẹ! Hãy tìm ông X ở đồn công an. Bạn của cha là ông Y biết ông ấy – họ là bạn tốt của nhau.”

Cha cậu không do dự đi tìm ông Y. Khi giải thích tình huống với ông Y, ông ấy nói: “X là bạn tốt của tôi. Tôi sẽ đi nói chuyện với ông ấy.”

Dĩ nhiên, chẳng bao lâu sau mẹ cậu được thả ra. Dường như có một tranh chấp tài chính liên quan đến công ty mà mẹ cậu làm việc, và bà là trưởng phòng tài chính. Sau khi điều tra, bà được chứng minh là vô tội.

Suất Suất có năng lực nhìn thấy tương lai, và điều này khiến cha mẹ cậu thực sự tin rằng cậu là một đứa bé thần kỳ.

VI. Đây là Sư phụ của con!

Khi Suất Suất lên sáu tuổi, cha mẹ cậu bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một ngày nọ, mẹ cậu và một vài học viên khác đang học Pháp. Suất Suất thấy họ và muốn tham gia. Khi nhìn thấy cuốn Pháp Luân Công, cậu ấy đã thấy hình Sư phụ Lý Hồng Chí. Cậu ấy reo lên: “Đó là Sư phụ của con!” Mọi người đều bị sốc.

Mẹ cậu hỏi: “Làm sao con biết? Tên của Sư phụ là gì?” Suất Suất tiếp tục nói: “Đó là Sư phụ của con!” Sau đó cậu ấy giải thích mọi điều về Pháp Luân Công, gồm có ba chữ Chân – Thiện – Nhẫn. Cậu đã giải thích mọi việc rất chi tiết. Cậu ấy vẫn đang ở độ tuổi mẫu giáo. Suất Suất cũng nói: “Suốt đêm, con đến với Sư phụ và học Pháp, và Sư phụ bảo con hãy học tốt.”

Suất Suất rất nghiêm túc, và các bạn của mẹ cậu đang nói chuyện về Pháp. Có một vài Pháp lý mà người lớn không hiểu hoàn toàn. Suất Suất đã giải thích nhận thức của bản thân về chúng, từng nguyên lý một.

Suất Suất cũng rất mải chơi. Nhiều đứa trẻ muốn chơi với cậu. Tài chính gia đình Suất Suất khá tốt, và cha cậu cho cậu nhiều đồ chơi. Khi đứa trẻ khác hỏi xin một món đồ chơi, cậu không bao giờ từ chối và sẵn lòng cho. Thỉnh thoảng, những đứa trẻ khác bực bội vì chúng tranh giành nhau và đánh Suất Suất. Suất Suất không để tâm và đi về nhà.

Khi mẹ Suất Suất biết con mình là một học viên, bà đã khuyến khích cậu luyện công. Lần thứ hai cậu luyện công, căn phòng có mùi kháng sinh. Trước đó, khi Suất Suất bị bệnh, cậu đã được cho dùng nhiều thuốc kháng sinh. Bây giờ họ biết rằng Sư phụ đã đẩy kháng sinh ra khỏi cơ thể cậu.

Khi Suất Suất lên chín tuổi, cậu có thể đọc Chuyển Pháp Luân trôi chảy. Chắc chắn là có những từ cậu không biết, nhưng hầu hết cậu có thể đọc toàn bộ cuốn sách. Một lần, mẹ cậu đột nhiên xuất hiện triệu chứng đột quỵ. Suất Suất ngồi trên giường mẹ và đọc Chuyển Pháp Luân cho mẹ. Thỉnh thoảng cậu hỏi: “Chẳng phải điều này đang nói về mẹ sao?” Bà sẽ trả lời: “Đúng! Đúng!”

Suất Suất và mẹ đã học Pháp trong ba ngày. Vào ngày thứ tư, mẹ cậu đã hoàn toàn bình phục.

VII. Cứu mẹ lần thứ hai

Ngày 20 tháng 07 năm 1999, khi chế độ Trung Quốc bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công, cha mẹ của Suất Suất đột nhiên trở thành mục tiêu. Mẹ cậu bị bắt, nhưng cha cậu khéo léo trốn thoát. Ngày trước khi mẹ bị bắt, cậu nói với mẹ rằng cậu sẽ đến nhà của bà ngoại. Cậu bắt đầu đóng gói đồ đạc, nhưng để lại các dụng cụ học tập trên bàn, và thay thế chúng bằng các sách Pháp. Khi công an đến, họ tự hỏi tại sao không tìm thấy bất kỳ sách Pháp Luân Công nào.

Cha của Suất Suất kể cho cậu về tình huống đêm đó, và cậu lập tức nói: “Chúng ta cần tìm ông nội. Chỉ ông ấy có thể cứu mẹ.” Khi ông nội nghe tin và thấy Suất Suất khóc, ông vỗ về cậu và nói: “Cậu bé ngoan, đừng khóc. Ông nội sẽ đưa mẹ trở về cho cháu.”

Khi ông nội thấy Suất Suất lo lắng cho mẹ thế nào, ông rất hạnh phúc. Sau đó ông phục vụ các món ăn đặc biệt mà Suất Suất yêu thích. Mẹ cậu rất có chính niệm ngay cả khi ở trong tù. Không biết rằng ông nội đã làm gì để giúp, nhưng mẹ của Suất Suất đã được thả ra không lâu sau đó.

VIII. Cuộc chiến phản bức hại

Khi Suất Suất lên lớp năm, đồn công an địa phương đã biết cậu và việc cậu trở thành một học viên như thế nào. Khi họ hỏi cậu ở đâu, bạn của Suất Suất không biết và cũng không thấy cậu. Nhưng khi công an đi khỏi, cậu lại xuất hiện, và làm những việc cần làm.

Khi Suất Suất tốt nghiệp, cậu đã đỗ vào một trường trung học cơ sở hàng đầu. Tuy nhiên, cậu chỉ có thể học một năm trước khi các mối đe dọa bức hại tái xuất hiện. Suất Suất đã rời bỏ ngôi trường thân yêu trong nước mắt. Cậu đã chọn học tại nhà, và muốn thi vào trường kỹ thuật, chứ không phải một trường phổ thông trung học. Cậu nghĩ rằng mình không cần thiết phải học lên nữa.

Suất Suất đã đạt điểm rất cao trong trường, nhưng cậu phát hiện rằng trường kỹ thuật không hoàn toàn giống như mình nghĩ. Những học sinh có trình độ giáo dục thấp. Nhiều người đến đó học vì họ không thích hệ thống trường trung học chính quy và nội quy của nó. Trong môi trường này, Suất Suất không để thái độ của những học sinh khác ảnh hưởng. Cậu tập trung trong lớp học, và khi không hiểu điều gì đó, cậu sẽ ở lại lớp và nhờ giáo viên giải thích. Các giáo viên rất mến cậu và niềm đam mê học hỏi của cậu.

Hai năm trôi qua. Cậu rất tốt bụng, và mọi người dường như đều yêu mến cậu. Các giáo viên hỏi cậu sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp. Cậu nói: “Con sẽ học đại học.” Các giáo viên biết về những yêu cầu của trường đại học, và trường của họ có một chương trình giảng dạy nghèo nàn. Chương trình giảng dạy của họ trung bình bị tụt hậu một hay hai năm so với một trường trung học thông thường. Các giáo viên đều nghĩ rằng Suất Suất nên từ bỏ niềm mơ ước của cậu.

Suất Suất từ chối và nói: “Sư phụ của con sẽ giúp con vào trường đại học!” Cậu tiếp tục học Pháp mỗi ngày và sau đó tiến hành học cho kỳ thi quốc gia.

Mẹ cậu hỏi: “Mọi việc ổn cả chứ?” Suất Suất nói: “Vâng. Có Pháp và có Sư phụ. Con sẽ ổn.” Trong một khoảng thời gian có hạn, cậu có thể nhớ những sự kiện và thông tin mà dường như là không thể đối với bất kỳ người nào khác.

Suất Suất đã thi kỳ thi cuối cùng như kế hoạch, và cậu đã nhận được thư mời vào một trường đại học qua đường bưu điện. Đó là trường đại học cậu từng mơ ước! Suất Suất đã cầm bức thư và quỳ lạy ba lần trước ảnh Sư phụ.

Suất Suất hiện giờ đã trưởng thành và tốt nghiệp. Cậu đã dùng chuyên môn của mình để giảng chân tướng và cứu người – như là một đệ tử Đại Pháp chân chính.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/3/18/家有神童——大法小弟子的故事-271057.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/16/140527.html

Đăng ngày 09-07-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share