Bài viết của Tiêu Tiêu Phượng, một học viên Đại Pháp ở Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-11-2012] Tôi chỉ có một niệm: tôi chỉ nói sự thật! Khi tôi thấy những việc tà ác, tôi phơi bày chúng. Đó là tu chân. Bất kể điều gì họ làm, với tôi nó không là gì cả. Tôi thuộc về Sư phụ! Vì vậy, thay vào đó tôi đã xem bản thân mình như một người ngoài cuộc. Tôi ngồi bên cánh cửa mở của phòng giam, nhìn cảnh hỗn loạn. Suốt đêm, lính canh giao cho một đội bốn người theo dõi tôi chặt chẽ. Nhưng bất kể họ là ai, tôi có cách cải biến họ và giúp họ đứng về phía tôi và canh chừng các cảnh sát. Tôi kiên quyết không để bất cứ ai tạo nghiệp bằng cách hãm hại các học viên Đại Pháp. Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ khi tôi cần đến.

– Trích từ tác giả

Kính chào Sư phụ từ bi vĩ đại! Chào các bạn đồng tu!

Vào cuối tháng 03 năm 1999, tôi may mắn có được một cuốn Chuyển Pháp Luân. Từ đó, cuộc đời tôi đầy ý nghĩa và nội hàm mới và chứng thực Pháp đã trở thành toàn bộ cuộc sống của tôi. Là một đệ tử Đại Pháp trong thời Chính Pháp, mọi thứ tôi có đều là do Sư phụ trao cho và đó là một ân huệ Đại Pháp ban cho tôi. Để chứng thực Pháp, tôi muốn chia sẻ một số kinh nghiệm của mình.

1. “Ông có biết tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời thế nào không?”

Vào mùa thu năm 2001, khi tôi đang dán biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trên một cái cây, tôi bị bắt và đưa đến một trung tâm giam giữ. Hơn 20 cảnh sát vũ trang dùng vũ lực để đe dọa tôi. Sau đó họ khóa tôi vào một cây thập tự để tra tấn tôi trong bốn ngày đêm. Lúc đó, tôi thật sự khinh miệt Giang Trạch Dân và chế độ tà ác ông ấy đại diện. Họ quá e sợ Đại Pháp và Sư phụ chúng ta đến nỗi phải đấu tranh chống lại thậm chí một nông dân thấp kém.

Các cảnh sát gọi tôi là “Cậu bé Pháp Luân.” Mặc dù lúc đó tôi chỉ có thể học thuộc hai đoạn trong Luận Ngữ nhưng tôi có thể cảm thấy Sư phụ từ bi ở bên cạnh tôi, bảo hộ tôi. Trong hoàn cảnh đó, vì tôi đã đắc Đại Pháp, tôi chỉ cần trao bản thân cho Sư phụ và không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì cả.

Tôi vui vẻ trong bốn ngày đêm bị cùm. Tôi ngủ khi thấy buồn ngủ. Tôi vui vẻ khi tỉnh dậy. Đôi khi tôi bị đánh thức bởi chính tiếng ngáy của mình. Các tù nhân khác bật khóc khi thấy tôi bị cùm như vậy nhưng tôi vẫn rất vui, thậm chí ngủ ngon và ngáy liên tục.

Lúc nửa đêm, để có nhiều chỗ hơn cho những người khác ngủ, tôi xin Sư phụ giúp tôi rút tay ra khỏi cùm. Khi bình minh, tôi đặt tay mình vào lại. Giám đốc trại giam đã nổi cơn thịnh nộ và chửi rủa tôi “giả vờ ngu ngốc.” Tôi đơn giản không quan tâm đến ông ta bằng cách hỏi: “Ông có biết tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời thế nào không?” Tôi không nói thêm gì nữa.

Một lần khi một tù nhân được bảo anh ta sẽ bị cùm vào thập tự giá, anh ấy đã quỳ xuống van xin và than khóc suốt nửa đêm. Mọi người đều sợ điều đó. Các tù nhân tò mò về sức chịu đựng của tôi và tìm cơ hội để hỏi tôi. Tôi nói với họ nhận thức của mình về tu luyện và điều Sư phụ giảng:

“Là người tu luyện, [nếu] đồng hoá với đặc tính này, [thì] chư vị chính là người đắc Đạo; [Pháp] lý đơn giản như vậy.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi bảo họ ghi nhớ Chân – Thiện – Nhẫn, rằng khi họ ra khỏi tù, họ cần tìm Chuyển Pháp Luân và phát nguyện tu luyện Đại Pháp trong tương lai.

Thiên mục của một tù nhân mà đã tận tình chăm sóc tôi khi tôi bị đưa vào trung tâm giam giữ đã được khai mở vào ngày hôm sau. Anh ấy bị giam giữ ở đó trong sáu năm và không được gặp mẹ mình suốt thời gian đó. Trong giây lát, anh nói rằng anh đã nhìn thấy mẹ anh ấy với tóc bạc, đang lau sàn nhà và trông rất buồn. Tôi bảo anh ấy phát chính niệm với tôi và đọc nhẩm: “Pháp chính càn khôn, tà ác toàn diệt.”

Khi tâm tôi không vững, anh ấy nói với tôi rằng anh thấy một đứa trẻ đang nảy quả bóng vào tôi. Khi tôi cảm thấy đau đớn hay khó chịu, anh nói với tôi rằng có côn trùng, bọ khoai tây, châu chấu và kiến đang nằm trên tôi. Sau khi chúng tôi phát chính niệm cùng nhau, tất cả những thứ đó biến thành một vũng chất lỏng màu đen. Sau trải nghiệm này, tôi nhận ra rằng khi một người tu luyện cảm thấy không tốt, đó là do những thứ này.

Sau bốn ngày đêm, họ tháo các xiềng xích. Tôi thấy đế giày của mình đã bị mất và một móng chân bị bong ra.

Nhiều tù nhân muốn tôi biểu diễn cho họ các bài công pháp Pháp Luân Đại Pháp. Tôi biểu diễn bài công pháp thứ nhất, thứ ba và thứ tư một cách tĩnh lặng. Tôi cảm thấy rất yên hòa, rất ấm và to lớn khi tôi đang luyện các bài công pháp. Mặc dù chúng tôi bị bao quanh bởi cánh cổng sắt, các khung sắt, dây xích sắt và ánh sáng nhà tù ma quái nhưng toàn bộ không gian rất yên tĩnh như thể không khí dường như đọng lại. Tất cả mọi người có mặt đều khóc.

Trong 20 ngày tôi ở đó, mọi người bị di chuyển mỗi ngày. Tuy nhiên, các tù nhân đều hứa rằng họ sẽ tu luyện Đại Pháp. Một số thậm chí bắt đầu luyện các bài công pháp với tôi.

Vào ngày tôi bị chuyển tới trại lao động cưỡng bức, một số tù nhân bật khóc. Các lính canh không thể kiểm soát họ. Khi chúng tôi nói tạm biệt, họ rất buồn và rơi nước mắt. Cố nén nước mắt, tôi một lần nữa bảo họ ghi nhớ “Chân – Thiện – Nhẫn!”

Sau khi đến trại lao động cưỡng bức, tôi đã lên kế hoạch trốn thoát cùng với một đồng tu. Bởi vì tôi lo lắng mình sẽ rơi vào cảnh vô gia cư nên chúng tôi bị bắt lại. Người học viên kia bị kết án một năm trong trại lao động cưỡng bức. Để cưỡng ép tôi từ bỏ tu luyện Đại Pháp, tà ác đã huy động “vận động hành lang” bao vây tôi không ngừng. Mỗi ngày một vài người vây quanh tôi và nói những chuyện vô nghĩa. Tôi không muốn họ làm ô nhiễm tôi và cũng không muốn họ tăng thêm nghiệp lực nên tôi không lắng nghe. Tôi xin Sư phụ đặt một tấm chắn cho tôi để khi tôi ngồi thì sẽ rơi vào giấc ngủ. Khi họ thấy tôi nhắm mắt, họ lôi tôi dậy. Sau đó tôi bắt đầu ngáy với đôi mắt mở to. Không còn cách nào khác họ gởi tôi đến lớp “xóa mù chữ” để học cách viết các ký tự Trung Quốc mặc dù tôi đã tốt nghiệp trung học.

Bất kể điều gì tôi đối mặt, tôi luôn ở trong tâm trạng tốt. Nếu tôi nói chuyện với ai đó thân với mình, tôi sẽ hát một bài hát để an ủi chúng tôi. Khi chúng tôi nói chuyện và cười, tâm chúng tôi hòa vào nhau và chúng tôi tăng cường niềm tin trong việc trợ Sư Chính Pháp.

Một ngày, một đội trưởng gọi tôi lên. Tôi vào phòng ông ấy và hỏi vui vẻ: “Đội trưởng, ông muốn gặp tôi à?” Sau đó tôi thấy 20 đến 30 cảnh sát đứng thành hai hàng, tay cầm dùi cui điện như thể chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến. Tôi liếc nhìn họ và nói trong tâm: “Ai có thể phù hợp với tôi?” Tôi hỏi đội trưởng một cách vui vẻ lần nữa: “Đội trưởng, ông tìm tôi có chuyện gì?” Ông ấy vẫy những người đàn ông với dùi cui điện, mỉm cười với tôi và nói: “Điều này trông không tốt sao? Anh chàng vui vẻ!”

Tôi cười và nói: “Tất nhiên tôi rất vui. Người xưa thường nói rằng khi người ta ở ngoài vòng pháp luật, họ sẽ khóc. Nhưng mẹ tôi nói rằng khi tôi trong hoàn cảnh không may, tôi nên cười. Đó là vì tôi may mắn được tu luyện Chân – Thiện -Nhẫn!” Điều đó làm đội trưởng cười lớn. Ông ấy nói: “Về đi và chuẩn bị tới phòng ăn.” Tôi biết Sư phụ từ bi đã gỡ bỏ khổ nạn cho tôi một lần nữa.

Đa số các tù nhân trong trại lao động là các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Có rất nhiều tội ác khủng khiếp đã được thực hiện ở đó! Những tiếng kêu tách tách của dùi cui điện và tiếng hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo” đã đi cùng tôi vào giấc ngủ. Những tiếng la, những tên cảnh sát hung dữ, những cùm gông tra tấn, cưỡng hiếp tập thể và nô lệ lao động là tất cả những phần của khung cảnh này.

Tôi nhớ một đêm mưa gió đáng sợ vào tháng 07 khi một tiếng la thất thanh xuyên qua bóng tối. Tôi bị đánh thức khỏi một giấc mơ và nghe ai đó đang khóc: “Đảng cộng sản, ngươi muốn giết ta! Ngươi không cho ta luyện công! Chính Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho ta cuộc sống!” Tất cả những tù nhân trong phòng đều rơi nước mắt khi họ dựa người vào cửa sổ. Tiếng kêu khóc bi thương xé nát tâm can của tất cả mọi người!

Vài ngày sau, tôi viết lời một bài hát buồn về đêm đó trong cái gọi là “báo cáo tư tưởng” và nộp nó. Nó giống như chọc vào tổ ong và toàn bộ trại lao động bắt đầu tất bật với những lời kết án và chửi rủa. Một số lính canh cầm dùi cui điện hét lên: “Không ai nghe thấy gì, đúng không?!” Họ đang đề cập đến những tiếng khóc từ đêm hôm trước.

Tôi chỉ có một niệm: tôi chỉ nói sự thật! Khi tôi thấy những việc tà ác, tôi phơi bày chúng. Đó là tu chân. Bất kể điều gì họ làm, nó không là gì cả với tôi. Tôi thuộc về Sư phụ! Vì vậy, thay vào đó tôi đã xem bản thân mình như một người ngoài cuộc. Tôi ngồi bên cánh cửa mở của phòng giam, nhìn cảnh hỗn loạn. Suốt đêm, lính canh giao cho một đội bốn người theo dõi tôi chặt chẽ. Nhưng bất kể họ là ai, tôi có cách cải biến họ và giúp họ đứng về phía tôi và canh chừng các lính canh. Tôi kiên quyết không để bất cứ ai tạo nghiệp bằng cách hãm hại các học viên Đại Pháp. Sư phụ đã cho tôi trí huệ khi tôi cần đến.

Tôi luôn ghi nhớ bài thơ “Uy đức” của Sư phụ trong tâm:

“Đại Pháp bất ly thân,
Tâm tồn Chân Thiện Nhẫn;
Thế gian đại La Hán,
Thần quỷ cụ thập phân.”
(Uy đứcHồng Ngâm)

Hoàn cảnh càng khắc nghiệt, chúng tôi càng ở trong Pháp vững chắc hơn. Tôi phối hợp với hai đồng tu chép những bài giảng của Sư phụ vào mỗi buổi tối và đưa cho các học viên khác đọc. Đèn trong phòng lính canh nhà tù chiếu sáng cả đêm và camera theo dõi chúng tôi được gắn trên gường. Các hành lang cũng bị giám sát suốt đêm. Chúng tôi làm những bản sao kinh văn và truyền tay nhau mỗi ngày. Nếu không nhờ sự che chở và điểm hóa của Sư phụ, chúng tôi đã không thể thành công, nhất là khi chúng tôi luôn luôn bị theo dõi.

Tôi nhớ một lần khi tôi đi vào phòng vệ sinh, trước khi tháo thắt lưng, một cây bút rơi ra khỏi túi áo sơ mi của tôi và gây nên một tiếng động khi nó chạm vào sàn nhà. Lúc đó, chỉ có một người đang theo dõi tôi. Niệm đầu tiên của tôi là chạy trốn và giấu kinh văn một cách an toàn. Người đó đuổi theo tôi và phàn nàn: “Sao anh lại vội như vậy?” Tôi mỉm cười với anh ấy không nói một lời. Mặc dù môi trường ở Trung Quốc Đại lục rất khắc nghiệt nhưng tôi không bao giờ bị mất một trang nào của Chuyển Pháp Luân hay các tài liệu khác. Tôi đơn giản chỉ có một niệm: Đại Pháp hồng truyền, điều gì cũng là Sư phụ ban cho, không ai xứng đáng động đến nó!

Một năm sau họ chuyển tôi đến một trung tâm tẩy não. Tôi nhớ một người tốt nghiệp trường luật được trung tâm tẩy não thuê làm nhân viên đã hỏi tôi: “Tại sao người tu luyện Pháp Luân Công không uống thuốc?” Tôi trả lời: “Tại sao phải uống thuốc khi anh không bệnh tật?” Sau đó anh ấy hỏi: “Làm sao các bài tập có thể chữa được bệnh?” Tôi nhớ điều Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân về nguyên lý tam thiên đại thiên thế giới. Tôi kiên nhẫn giải thích cho anh ấy mối quan hệ giữa các tế bào cơ thể người và Chân – Thiện – Nhẫn: Khi một người phù hợp với Chân – Thiện – Nhẫn thì mọi thứ sẽ có trật tự. Đó là tại sao vật chất và tinh thần là nhất tính. Khi người ta không phân biệt tốt xấu, các tế bào sẽ di chuyển mất trật tự và gây ra va chạm. Khi điều này xảy ra, y học hiện đại coi đó là một chứng bệnh. Vì vậy anh cần dùng Chân – Thiện – Nhẫn để quy chính. Sư phụ chúng tôi đang chính Pháp. Khi mọi thứ ngay chính thì mọi thứ sẽ ngay thẳng và trong trật tự. Trung y cũng nói rằng khi chính khí của một người vững vàng, thì tà khí không thể xâm nhập vào cơ thể người đó. Sư phụ chúng tôi bảo chúng tôi: “Là người tu luyện, [nếu] đồng hoá với đặc tính này, [thì] chư vị chính là người đắc Đạo; [Pháp] lý đơn giản như vậy.” (Chuyển Pháp Luân) Trong đó là ý nghĩa tu luyện chính Pháp của các học viên Đại Pháp. Anh có thể nói rằng tu luyện cần phải uống thuốc không?

Sau đó anh ấy nói rằng anh phản đối những ai không yêu nước. Tại sao Sư phụ tôi ở nước ngoài? Tôi bảo với anh ấy rằng Đại Pháp phổ biến ở bất cứ nơi nào trên thế giới. Sư phụ chúng tôi không chỉ quản chúng tôi ở Trung Quốc mà còn những người ở hải ngoại. Sư phụ tôi đã ra nước ngoài từ năm 1996 và Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công năm 1999. Tôi bảo anh ấy đừng nghe những lời dối trá.

Sau đó tôi hỏi anh ấy: “Khái niệm yêu nước của anh là gì?” và tiếp tục “Sư phụ tôi bảo chúng tôi rằng người trị nước cần quý trọng từng tấc đất và chăm lo cho dân chúng. Chế độ Cộng sản đã bán hàng triệu kilomet vuông và Mao Trạch Đông nói đấu trời, đấu đất. Ông ta đã khiến hàng chục triệu người Trung Quốc chết đói. Đặng Tiểu Bình một lần nói rằng ông ta sẵn sàng hy sinh mạng sống của 200.000 người Trung Quốc để đổi lấy 20 năm bền vững. Ông ta có thể được coi là người tốt không? Giang Trạch Dân và gia đình ông ta trở nên giàu có nhờ tham nhũng. Điều đó được không? Có bao nhiêu mạng sống của những nhà lãnh đạo Cộng sản Trung Quốc đã kết thúc tốt đẹp? Hãy nhìn vào Bành Đức Hoài, Lâm Bưu, Lưu Thiếu Kỳ xem. Tất cả họ đều chiến đấu danh dự cho ĐCSTQ nhưng đều chết trong ô nhục. Chú tôi từng làm cảnh vệ cho tướng quân Tử Hướng Tiền. Ông gia nhập Hồng Quân năm 15 tuổi và chịu nhiều thương tật trong cuộc nội chiến. Trong Cách mạng Văn hóa, ông bị đấu tố trước công chúng và bị mất cả hai tai khi bị cưỡng bức quỳ trên phố trong một đêm giá lạnh. Còn về nỗi đau của những bà mẹ của những sinh viên bị giết trong Phong trào Sinh viên Dân chủ năm 1984 thì sao?”

“Sư phụ tôi giảng Chân – Thiện – Nhẫn. Ông dạy chúng tôi chân thật, đối xử tốt với người khác ngay cả khi người khác đối xử tệ với chúng tôi và nhẫn nhịn trong xung đột. Ông có hàng trăm triệu đệ tử nhưng chưa bao giờ nhận một đồng từ chúng tôi. Ông chỉ muốn chúng tôi có thiện tâm. Thật là một tấm lòng vĩ đại vô vị kỷ! Anh không cảm động sao? Ông không vĩ đại sao! Vì vậy tôi sẵn sàng trao cuộc đời tôi cho Sư phụ. Tôi sẽ dùng sinh mệnh tôi để ca ngợi ông. Đây là mục đích và lựa chọn của tôi trong cuộc đời! Chân – Thiện – Nhẫn mà ông dạy là kho báu thật sự của mỗi sinh mệnh. Bất cứ quốc gia nào phụng hành Chân – Thiện – Nhẫn, đạo đức của người dân ở đó sẽ cao quý và chất lượng cuộc sống người dân sẽ tốt. Một quốc gia như vậy có thể không thịnh vượng và giàu mạnh sao? Đại Pháp được truyền ra ở Trung Quốc và chính vì điều đó, Trung Quốc là phúc địa. Sư phụ tôi mới là người yêu nước chân chính!”

Mắt anh ấy đẫm nước mắt. Anh nhìn tôi không chớp và nói: “Đừng nói nữa, nếu không tôi sẽ học từ anh.” Anh ấy trở lại với những người chịu trách nhiệm tẩy não các học viên Pháp Luân Công và bảo họ rằng hiểu biết của tôi rất rộng. Thậm chí nếu anh ấy nói với tôi về tích phân hay vật lý lượng tử, anh sẽ không thể giành phần thắng. Tin đó lan rộng và nhiều người đến nói chuyện với tôi. Một số gửi cho tôi trà khi họ không có cơ hội tiếp xúc với tôi. Trong hai tháng ở đó, tất cả các loại người đều đã đến nói chuyện với tôi.

Một lần giám đốc trại lao động đến gặp tôi. Ông ta nói chuyện như một quan chức: “Chính sách của Chủ tịch Giang là rộng lượng và ông không dán nhãn Pháp Luân Công là kẻ thù. Anh nên biết ơn ông ấy.” Tôi tức giận và lập tức đáp lại: “Vô ích! Vì chúng ta thân thiết, hãy nói từ tận đáy lòng. Giang không coi chúng tôi như kẻ thù, nhưng chúng tôi vẫn bị cầm tù. Thậm chí nếu ông ta coi chúng tôi như kẻ thù, thì sao nào? Bức hại chúng tôi ra nước ngoài sao? Chúng ta sống trong thế giới này và cần ngay chính. Chúng tôi sống trong một xã hội và chúng tôi bằng lòng với những gì mình có. Tôi khuyên ông nên hiểu rõ sự tình trước khi làm!” Một cảnh sát trẻ vỗ tay, mỉm cười và nói: “Ra nước ngoài sẽ tốt cho tôi. Tôi muốn học từ anh và tôi có thể ra nước ngoài.” Tất cả chúng tôi đều cười. Để phá vỡ bầu không khí, chúng tôi bắt đầu nói về tin tức trên sân vận động mới và sau đó ông ấy rời đi. Từ lần đó cho tới khi tôi được thả, ông ấy tránh gặp tôi. Vậy là, vì tâm tranh đấu và quan niệm con người của tôi đã ngăn cản ông ấy biết chân tướng. Tôi hy vọng ông sẽ không bỏ lỡ tiền duyên với Đại Pháp.

2. Đại Pháp chiếu sáng làng Mộc Sơn – Chúng sinh hoan nghênh Thần Vận

Kể từ khi tôi biết Sư phụ đích thân dẫn dắt Thần Vận và vì Thần Vận là cứu độ chúng sinh, tôi bắt đầu nỗ lực hết sức quảng bá Thần Vận. Trong quá trình đó, tôi tắm mình trong Pháp thần thánh và dần dần đạt đến trạng thái từ bi và hạnh phúc. Khi tiến trình Chính Pháp tiến đến và những năm giảng chân tướng và quảng bá Thần Vận trôi qua, nhiều bạn bè, người thân và hàng xóm của tôi bắt đầu yêu thích Thần Vận. Họ thường bảo tôi nhớ đưa cho họ khi đĩa DVD Thần Vận mới được phát hành. Nhiều người thường đã tìm tôi để lấy nó.

Tất cả các học viên Đại Pháp đều biết rằng Thần Vận có nội hàm của Pháp và trực tiếp cứu độ chúng sinh, vì vậy chúng ta nên nhiệt tình quảng bá Thần Vận như chúng ta đã có trong việc hồng truyền Pháp. Cá nhân tôi nghĩ rằng những người yêu thích Thần Vận và chấp nhận sự thật là đã đền đáp những nỗ lực của các học viên Đại Pháp. Thần Vận là món quà của Sư phụ dành cho chúng sinh và tôi không thể để những quan niệm con người và thiếu sót của tôi cản trở điều Sư phụ muốn làm. Tôi chỉ có thể tiến hành một cách tận tâm và như một học viên Đại Pháp .

Tình cảm và nhu cầu khao khát đĩa Thần Vận của chúng sinh đã cảm động tâm tôi. Tôi đã từng đi với nhiều học viên đến chợ phiên Sơn Hương để quảng bá Thần Vận. Bất cứ nơi nào tôi đến, tôi đơn giản chỉ với một niệm: “Các học viên Đại Pháp theo an bài của Sư phụ cứu độ chúng sinh. Thần Vận là món quà từ Sư phụ và là một ân huệ được ban bởi Đại Pháp! Một người sẽ được cứu nếu người đó xem nó và họ không nên bỏ lỡ cơ duyên này. Đại Pháp là cứu độ chúng sinh.” Sau đó tôi định lại suy nghĩ của mình: “Hoàn cảnh biến hóa sẽ không bao giờ làm tôi động tâm.”

Lần đầu tôi đến phiên chợ, mặc dù trời rất lạnh nhưng hàng trăm đĩa đã được phát ngay cả trước khi phiên chợ được bắt đầu. Những ai không có được đĩa rất buồn. Họ theo sau tôi và nói: “Lần sau hãy mang đến nhiều hơn. Tôi đã không nhận được đĩa vì tôi đến trễ.”

Lần tới khi chúng tôi đến phiên chợ, tất cả các đĩa được phát ngay lập tức. Một lần nữa mọi người theo sau tôi và nói: “Lần sau hãy mang đến nhiều hơn. Tôi đã không nhận được đĩa nào.” Một số người hỏi chúng tôi có các đĩa từ năm ngoái hay những năm trước đó không. Một số hỏi chúng tôi có các đĩa khác với nội dung khác không. Vì vậy chúng tôi mang theo các đĩa giảng chân tướng vào lần tiếp theo. Chúng sinh khao khát chân tướng làm cho chúng tôi nhận ra sự cấp thiết phải cứu họ. Các học viên Đại Pháp có thể thực sự cảm thấy sự thần thánh trong việc trợ Sư Chính Pháp.

Một Chủ nhật chúng tôi đến phiên chợ được mở trước Tết. Có cả đoàn người trong các lễ hội nhộn nhịp. Lần này chúng tôi mang theo hơn 2.000 đĩa Thần Vận và hàng trăm đĩa giảng chân tướng cũng như hàng ngàn lịch treo tường. Chưa đầy một tiếng đồng hồ, mọi thứ được phát hết. Các tài xế đưa tay ra lấy chúng. Một số thậm chí không đỗ xe mà nhảy ra ngoài chạy theo chúng tôi để lấy. Một số tài xế bóp còi xe để thu hút sự chú ý của chúng tôi. Một số đã lấy một đĩa đến giúp chúng tôi phân phát và hô lên: “Nhanh lên! Không còn nhiều nữa đâu!” Một số hô lên phấn khởi: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Giọng của họ khuấy động cả ngôi làng hẻo lánh này. Các học viên rất cảm động bởi giọng nói hạnh phúc của họ. Những người không nhận được đĩa bảo chúng tôi lần sau mang đến nhiều hơn.

Vào một ngày quang đãng sau khi đã có tuyết, chúng tôi đến một phiên chợ lớn ở một ngôi làng hẻo lánh. Phiên chợ được tổ chức ở một ngã tư lớn. Nó lớn gấp hai lần phiên chợ chúng tôi đã đến trước đây. Lần này chúng tôi mang theo 2.000 đĩa DVD Thần Vận và hơn 1.000 đĩa giảng chân tướng, 5.000 tờ lịch treo tường, một số hộp lịch để bàn và tranh với các phúc tự. Khi chúng tôi bảo với mọi người rằng những món này là quà tết họ bắt đầu đến lấy các gói mà không cần chúng tôi phân phát. Những ai đã lấy một gói đưa cả hai tay để giúp phân phát nhiều hơn cho người khác. Họ hô lên phấn khởi: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Giọng của họ vang vọng trong sự hối hả và nhộn nhịp của phiên chợ. Mọi người được ảnh hưởng tích cực bởi tiếng hô của họ và không khí lễ hội!

Viết đến đoạn này, tôi nhớ đến điều Sư phụ giảng:

“Tôi để con người có một lần báo đáp Đại Pháp trong tương lai, chính là những người còn lưu lại, cần khai sáng cho Đại Pháp một thời kỳ huy hoàng nhất, thời kỳ toàn thịnh.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế ở Thủ đô Mỹ quốc 2012)

Không gì có thể cản trở điều Sư phụ muốn làm. Không khí tại phiên chợ cho đã giúp học viên Đại Pháp cảm nhận rằng những chúng sinh tương lai sẽ khai sáng một thời kỳ huy hoàng cho Đại Pháp.

3. Đừng để giả tướng mê hoặc kim tâm

Trong một thời gian dài, trạng thái tu luyện của tôi không có chỗ nào gần với tiêu chuẩn một người tu luyện và học Pháp cũng trong trạng thái bất hảo. Tôi gặp nhiều can nhiễu và tôi bị ức chế bởi một loại trạng thái tê liệt. Đôi khi chủ ý thức không thanh tỉnh. Tôi rất lo lắng và trải nghiệm phản ứng sợ hãi. Vì vậy bài chia sẻ này đã quá thời hạn. Khi viết bài, tôi đã bứt phá loại bỏ can nhiễu, nhận thức một số vấn đề, loại bỏ nhiều quan niệm con người, quy chính một số quan niệm mà đã giúp tôi thanh tỉnh rất nhiều.

Sư phụ giảng cho chúng ta:

“Tôi dẫn ví dụ này cho mọi người; trong Phật giáo giảng rằng hết thảy hiện tượng của xã hội nhân loại đều là huyễn tượng, không thật.” (Chuyển Pháp Luân)

Vì vậy, tôi xem trạng thái tu luyện của tôi là giả tượng và không còn coi trọng hay cảm thụ nó. Tôi yêu cầu tự mình tăng cường học Pháp và phát chính niệm với tâm thanh tỉnh. Tôi hiểu rằng tất cả những giả tượng sẽ giống như một đám mây bị gió thổi bay rồi biến mất.

Nói về giả tượng tôi nhớ lại những gì tôi đã trải qua vào đầu mùa xuân khi tôi cần ra ngoài thị trấn để mua tài liệu chứng thực Pháp. Các tài liệu vốn được chuyển bằng tàu hỏa chở hành khách. Tôi tình cờ phát hiện ra rằng đường tàu hỏa phải qua một chặng kiểm tra nghiêm ngặt của cảnh sát bao gồm cả khám xét thân thể hành khách. Tôi nhận ra rằng phát hiện này là một giả tướng được tạo nên bởi tâm sợ hãi của chính mình.

Một lần khác, sau khi tôi liên quan đến việc bắt giữ một đồng tu, tôi không thể ở nhà. Kinh nghiệm đó cũng chạm vào tâm sợ hãi của tôi. Từ kinh nghiệm đó, tôi biết rằng hạng mục hiện tại liên quan đến tàu hỏa không thể bị trì hoãn và tôi không muốn thêm bất cứ gánh nặng tinh thần nào cho các đồng tu. Vì vậy tôi xin Sư phụ trợ giúp tôi vượt qua thiếu sót của bản thân và hỗ trợ phối hợp tổng thể của hạng mục. Bất kể các thiếu sót của tôi, tôi cần vượt qua chấp trước sợ hãi trên con đường tu luyện dở dang của mình. Tôi nhận ra rằng mọi thứ sẽ được quy chính vô điều kiện trong Pháp.

Vì vậy, tôi yên lặng và kiên nhẫn đợi ở gần điểm kiểm soát. Sau ba ngày, tôi thấy rằng chỉ còn một số ít xe cảnh sát vẫn còn ở đó và cảnh sát không còn kiểm tra các đoàn tàu hay hành khách. Không do dự, tôi nhanh chóng mua một vé để phân phối tài liệu về thành phố chúng tôi.

Một dịp khác, một đồng tu và tôi đến thăm một học viên lớn tuổi. Trên đường về nhà, có rất nhiều xe cảnh sát tuần tra trên đường. Một xe cảnh sát dừng lại gần chúng tôi một lúc nên chúng tôi phải đi đường vòng. Sự cố này cũng động đến tâm sợ hãi của tôi vì vậy tôi quyết định phơi bày nhân tố sợ hãi và thanh trừ nó.

Vì sự qua đời của một số người thân, sau đó tôi bị buộc phải sống xa nhà để tránh bức hại. Vì vậy nhiều người quan tâm đến tôi. Tuy nhiên, miễn là tôi không thay đổi kim tâm hay mất chính tín vào Đại Pháp, tất cả những giả tướng sẽ giống như những đám mây bay theo gió rồi biến mất. Tôi tin rằng tôi sẽ quy chính bản thân trong Đại Pháp và Sư phụ sẽ cứu độ tôi! Tôi sẽ dùng phần đời còn lại để ca ngợi Sư phụ và Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/13/明慧法会–师尊呵护下-洒洒脱脱证实法-265218.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/5/136531.html
Đăng ngày 11-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share