Bài viết của Tẩm Nhã, một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ tỉnh Hà Nam, Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-12-2012] Năm ngoái khi biên soạn Ấn bản Năm mới Đặc biệt, tôi đã dành cả một ngày để thu thập những tài liệu cần thiết và cuối cùng tôi cũng làm xong. Sau đó, tôi nhận ra rằng các bạn đồng tu đã sửa một chút. Tôi thấy hơi buồn. Ngay sau đó tôi nhận ra rằng đó không phải là niệm chính. Có phải tôi đang truy cầu nổi danh trong Đại Pháp? Tôi đang chứng thực bản thân mình hay chứng thực Pháp? Mục đích của mọi việc chúng ta đang làm là cứu độ chúng sinh. Dù là ý kiến của ai cũng không quan trọng. Tôi phải bỏ tâm chấp trước về tự ngã của mình.
—Tác giả
Kính chào Sư Phụ! Xin chào các vị đồng tu!
Tôi là một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Hà Nam và đã tu luyện Đại Pháp hơn ba năm. Năm nay tôi 31 tuổi và hiện đang làm việc trong chính phủ.
Gia đình tôi có một vài học viên. Người bà 86 tuổi của tôi rất mạnh khoẻ nhờ tu luyện Đại Pháp. Mẹ tôi đã ngoài 50 tuổi và bà đang tinh tấn làm ba việc mà các đệ tử Đại Pháp cần phải làm. Em gái tôi 26 tuổi. Đại Pháp đã khai mở trí huệ cho cô ấy và cô ấy đang học thạc sĩ ở một trường đại học danh tiếng. Con trai của tôi được tắm mình trong Phật quang của Đại Pháp mỗi ngày. Những thành viên không tu luyện Đại Pháp trong gia đình tôi cũng ủng hộ việc tu luyện của chúng tôi. Vào mỗi dịp Tết Nguyên Đán, chúng tôi đều bày tỏ lòng tôn kính của mình trước bức ảnh của Sư phụ. Mặc dù bố của tôi không biết chính xác mục đích của việc phát chính niệm là gì, ông vẫn thường xuyên nhắc nhở mẹ tôi khi bà quên. Khi gặp những người vu khống Đại Pháp, bố tôi sẽ ngăn họ lại và bảo họ: “Pháp Luân Công là tốt. Nó được chào đón ở khắp nơi trên thế giới.” Nhân dịp Pháp hội lần này, toàn bộ gia đình tôi muốn gửi lời cảm ơn đến Sư phụ. Sư Phụ, Ngài đã vất vả rồi, chúng con cảm ơn hồng ân của Ngài!
Vào dịp Pháp hội Minh Huệ năm ngoái, tôi đã gửi bài viết của mình quá muộn, nhưng sau đó nó đã được đăng lên như một bài chia sẻ chính thức. Năm nay tôi nhận thấy rằng hạn chót để gửi các bài viết lên Pháp hội đang đến gần, mà tôi ngày càng bận bịu công việc. Vì vậy, tôi thậm chí đã có ít thời gian hơn để viết bài. Tôi nghĩ: “Khi đối mặt với những can nhiễu, mình phải có chính niệm và chính hành; mình không được phép bỏ lỡ cơ hội quý giá này để đề cao một lần nữa.” Tôi cảm thấy mỗi khi tôi viết một bài thể ngộ tu luyện là mỗi lần tầng thứ của tôi được đề cao. Năm nay tôi cũng khuyến khích một đồng tu 90 tuổi viết bài chia sẻ. Tại đây tôi muốn chia sẻ với các bạn đồng tu về trải nghiệm tu luyện của tôi. Bởi tầng thứ của tôi còn giới hạn, nếu có điều gì chưa phù hợp, xin hãy từ bi chỉ giúp.
“Một bông hoa nhỏ đang khai nở”
Gia đình tôi là một bông hoa nhỏ đang hé nở (Chú thích: Những địa điểm sản xuất tài liệu ở Trung Quốc đại lục thường là những ngôi nhà nhỏ và được ví như những “bông hoa nhỏ”). Tôi thường gọi hai chiếc máy in của mình là “Giai Giai” và “Huệ Huệ”. Tôi bảo chúng: “Hai bạn là những Pháp khí của tôi trong việc trợ Sư Chính Pháp. Các bạn nên làm tốt công việc để tích uy đức cho mình và làm ra những tài liệu có chất lượng để cứu chúng sinh. Sau khi các đệ tử Đại Pháp tu luyện viên mãn sẽ đưa các bạn đi theo.” Sau đó, cả hai chiếc máy in đều làm việc rất tốt. Năm nay tôi đã mua thêm một chiếc máy in khổ A3 mới. Tôi đặt tên nó là “Ưu ưu”. Ưu Ưu đã in những bản sao rất đẹp của Tuần báo Minh Huệ Ấn bản Đặc biệt 2012. Nó cũng in bìa của cuốn sách “Đắc cứu kịp thời”. Tôi hiểu sâu sắc rằng chỉ khi tôi học Pháp tốt và tu luyện bản thân tốt thì điểm sản xuất tài liệu mới hoạt động suôn sẻ. Khi phát chính niệm, tôi thường phát thêm niệm: “Thỉnh cầu Sư phụ giúp điểm sản xuất tài liệu của con làm việc an toàn và suôn sẻ; giải thể hết thảy can nhiễu từ những không gian khác; những Pháp thân xin hãy bảo hộ bông hoa nhỏ trong nhà của con.” Trong khi làm tài liệu, tôi có thể thanh lý nhiều tâm sợ hãi, tâm hiển thị, các chủng dục vọng, tâm tranh đấu, tâm hoan hỉ, những ý niệm và tâm chấp trước khác. Tầng thứ của tôi đang được đề cao mà tôi không tự biết.
Sư phụ đã tặng tôi một chiếc bút thần để chứng thực Pháp chứ không phải chứng thực bản thân
Khi còn nhỏ, tôi rất thích đọc và viết, tôi đã giành được một số giải thưởng trong các cuộc thi nói và viết. Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi dần dần nhận ra rằng phần lớn trí huệ của mình đến từ Pháp. Những khả năng này là những gì mà Sư phụ ban cho tôi để dùng cho việc chứng thực Pháp trong thời khắc lịch sử này. Như Sư phụ đã viết trong bài “Thần tại thế” của Hồng Ngâm III:
“Sư truyền Đại Pháp cứu thương sinh
Các hiển kỳ năng trừ hoạ ương”
Trong suốt ba năm tôi tu luyện, tôi đã gửi bài viết tới trang Minh Huệ bốn lần và ba lần bài của tôi được đăng, trong đó có một bài được đăng trong một ấn phẩm đặc biệt. Tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ mình. Lần đầu tiên tôi đắc Pháp, ở trong tay tôi là một tài liệu nhỏ. Khi tôi nhìn thấy tờ rơi “Lá thư gửi những người có tiền duyên” được viết rất tốt, tôi đã sao chép và phân phát chúng. Sau đó, tôi nghĩ rằng nội dung trong tờ rơi đó quá tinh thâm và có thể không phù hợp cho những người sống ở vùng nông thôn.Vì thế, tôi đã đánh lại bài viết và có chỉnh sửa một vài chỗ. Ví dụ, tôi đổi từ “qúy vị” thành “các bậc phụ lão hay bà con”, và tôi đổi những dòng thơ phức tạp thành những từ ngữ đơn giản, “Người tu luyện vứt bỏ chấp trước vào danh, lợi, tình. Làm sao họ có thể quan tâm đến quyền lực thế gian? Tất cả những gì chúng tôi đang làm là cứu độ những người đáng quý như các vị”, v.v. Tôi cảm thấy như vậy sẽ phù hợp để những người dân trong địa phương của chúng tôi đọc hơn, và thực tế nó đã nhận được những phản hồi tích cực.
Hai năm trước, điều phối viên của chúng tôi đề nghị tôi làm biên tập viên cho tuần báo địa phương. Ban đầu, tôi cảm thấy có chút thiếu tự tin. Tôi nghĩ rằng mình là một học viên mới, tôi không chắc liệu mình có đủ khả năng để làm một công việc trọng đại như vậy không. Thông qua học Pháp, tôi hiểu được tầm quan trọng của một việc phối hợp chỉnh thể. Tôi là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, vậy làm sao tôi có thể rút lui khỏi chiến tuyến này được? Bất cứ việc gì cần cho chứng thực Pháp, tôi nên phối hợp vô điều kiện. Vì thế, tôi bắt đầu biên tập cho tờ báo địa phương và ấn bản năm mới đặc biệt. Nhờ đó mà tôi đã có thể tìm ra những tâm chấp trước được giấu kín của mình.
Ban đầu, tôi rất yêu thích những bài báo mà tôi đã hoàn thành. Tôi nghĩ: “Bài này có vẻ khá tốt; những bài viết và tranh ảnh đều chuẩn,” và tôi rất mong đợi chúng được xuất bản. Tâm hiển thị và tâm chấp trước để chứng thực bản thân của tôi thật là quá mãnh liệt!
Năm ngoái khi biên soạn Ấn bản Năm mới Đặc biệt, tôi đã dành cả một ngày để thu thập những tài liệu cần thiết và cuối cùng tôi cũng làm xong. Sau đó, tôi nhận ra rằng các bạn đồng tu đã sửa một chút. Tôi thấy hơi buồn. Ngay sau đó tôi nhận ra rằng đó không phải là niệm chính.Có phải tôi đang truy cầu nổi danh trong Đại Pháp? Tôi đang chứng thực bản thân mình hay chứng thực Pháp? Mục đích của mọi việc chúng ta đang làm là cứu độ chúng sinh. Dù là ý kiến của ai cũng không quan trọng. Tôi phải bỏ tâm chấp trước về tự ngã của mình.
Sư Phụ đã giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội Philadelphia ở Mỹ quốc 2002”
“Các đệ tử Đại Pháp đối với việc chư vị đang tu luyện tại thế gian người thường, chư vị đều có một nhận thức minh xác [dựa] trên Pháp Lý, tức là không chấp trước vào ‘được–mất’ của người thường, kể cả các sự tình mà chư vị [gặp] trong chứng thực Pháp, cũng không nên quá giữ mãi ý kiến của mình đề xuất, cứng nhắc rằng ‘tôi phải làm thế này thế kia’, rằng thế chư vị mới có thể kiến lập uy đức trong vũ trụ; không phải như vậy. Chư vị có một phương pháp tốt, có một ý tưởng xuất hiện, chư vị có trách nhiệm với Pháp, có dùng ý kiến của chư vị hay không, có dùng phương pháp của chư vị hay không cũng không quan trọng. Nếu như cách làm của người khác cũng đạt được hiệu quả tương đồng, thì chư vị không chấp trước vào bản thân, mà trái lại, chư vị đồng ý với người kia; bất kể là chư vị có đề xuất cách làm của chư vị hay không, chư Thần đều có thể thấy: ‘ông thấy không, người kia không có tâm chấp trước, họ có thể độ [lượng], khoan dung lớn như thế’. Chư Thần thấy gì? Chẳng phải họ thấy [sự khoan dung của quý vị] như vậy sao. Khi chư vị chấp trước vào việc nhấn mạnh bản thân mình, thì chư vị đang dùi vào sừng bò. Chư Thần trên thiên thượng thấy vậy rất khó chịu. Dẫu miệng chư vị cứ nói mãi là vì Đại Pháp, rằng ‘cách làm của tôi tốt, có thể đạt được điều này điều khác’, có thể đúng là như vậy, nhưng chúng ta cũng không thể có loại chấp trước quá giống như người thường như vậy. Nếu có thể thật sự làm được như thế, chúng Thần đều sẽ nói rằng cá nhân ấy thật xuất sắc. Chư Thần không phải là vì thấy phương pháp của chư vị phát huy tác dụng rồi mới đề cao tầng cho chư vị, mà là thấy nhận thức về vấn đề này của chư vị được đề cao rồi mới đề cao tầng cho chư vị. Đó chính là Pháp Lý chân chính {Chính Pháp Lý}. Nói rằng ‘tôi đã có công lao nhiều ngần này thì tôi phải thế này thế kia’, ấy là đối với người thường thì là như vậy, đối với Pháp Lý của vũ trụ thì tại một số đặc điểm nhất định, tại một số hoàn cảnh đặc thù nhất định thì có thể xét đến phương diện này, nhưng đề cao chân chính ấy là ‘xả bỏ’, chứ không phải là ‘đắc được’.”
Nghĩ về Pháp của Sư phụ, tâm trí tôi càng ngày càng trở nên thanh tỉnh và tâm tính của tôi được đề cao. Sau đó, các đồng tu Minh Huệ lại hoàn thiện “Ấn bản Đặc biệt Năm mới” này và xuất bản nó. Trông nó thật tinh xảo với nội dung sắc bén và tinh tế. Nó đã rất hiệu quả trong việc cứu độ chúng sinh. Trong tâm tôi thầm cảm ơn các bạn đồng tu vì sự chăm chỉ của họ.
Phơi bày những tà ác trong không gian này cũng là đang thanh trừ các thứ tà ác trong các tầng không gian khác. Lần đầu tiên bắt đầu biên tập những bài viết phơi bày cuộc bức hại, tôi thường rất cáu giận và tôi ước rằng những người độc ác kia sẽ bị trừng phạt và chịu nghiệp báo. Khi tầng thứ tu luyện của tôi được đề cao, tôi đã từ bi hơn nhiều và tôi không còn cáu giận nữa. Thay vào đó, tôi thực sự cảm thấy từ bi đối với chúng sinh và tôi ước rằng họ mau chóng thức tỉnh, đừng lao vào tội ác này nữa và hãy lựa chọn cho mình một tương lai tươi sáng.
Sử dụng trí huệ để cứu độ chúng sinh
Sư phụ giảng:
“Hãy dùng lý trí để chứng thực Pháp, dùng trí huệ để giảng rõ chân tướng, dùng từ bi để hồng Pháp và cứu độ thế nhân” (“Lý tính”, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)
Tôi đã gặp đủ loại người ở nơi làm việc. Dù họ là quan chức hay chỉ là những người đi giao nước uống, tôi cũng đều trân quý tất cả những cơ hội này. Tôi thu thập thông tin liên lạc của những người có tiền duyên [với tôi] và sau đó gửi tin nhắn hoặc gọi cho họ để giảng chân tướng về cuộc bức hại.
Hai năm trước, tôi đã tham gia một cuộc thi diễn thuyết. Chủ đề là “những giá trị đạo đức”, thực ra, nó được tổ chức để cho người ta ca ngợi ĐCSTQ. Vị quản lỷ đã bảo tôi tham gia. Lúc đầu tôi cũng không muốn đi nhưng sau đó, tôi nghĩ rằng vì tôi có thể quyết định những điều muốn nói, tôi có thể thực sự dùng cơ hội này để mở đường cứu độ chúng sinh. Tôi đã bỏ ra nhiều cố gắng chuẩn bị tốt cho cuộc thi này. Tôi đã lên trang Minh Huệ và trang Chánh Kiến để tìm kiếm các bài viết về những giá trị đạo đức truyền thống và chuẩn bị kỹ lưỡng cho bài diễn thuyết của mình.
Tôi đã được giải nhất trong vòng sơ khảo và được lọt vào vòng hai. Vòng chung kết là toàn thành phố. Tôi đã nghe các diễn giả nói trước tôi và nhiều người trong số họ luôn miệng ca ngợi ĐCSTQ và có điểm số khá cao. Tôi thấy rất buồn cho những chúng sinh kia và cũng có nhận thức sâu sắc hơn về sức nặng và trách nhiệm trọng đại của đệ tử Đại Pháp.
Đến lượt mình, tôi tự tin bước lên bục với một suy nghĩ duy nhất trong đầu: “Hỡi các chúng sinh, tôi hy vọng rằng, với tư cách là một đệ tử Đại Pháp, tôi có thể dùng phía chính diện của mình để khơi dậy lương tri trong tâm các vị và khơi dậy những kí ức xa xưa đã bị chôn sâu trong tâm thức của các vị; xin hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp là tốt để các vị có một cơ hội được cứu trong tương lai!” Tôi bắt đầu bài hùng biện của mình về những giá trị truyền thống Trung Hoa. Sau đó, tôi nói về đạo đức của xã hội ngày nay đã suy đồi như thế nào. Tôi đưa ra những ví dụ về gạo nhiễm độc, sữa nhiễm độc, những tòa nhà được xây với chất lượng thấp, và những điều đó đã gây tổn hại cho người Trung Quốc ra sao. Cuối cùng, tôi nói về “Con người phải tuân theo Đạo trời; không thể làm trái thiên ý; những người lắng nghe lời khuyên thiện ý của người khác đều là những người sáng suốt.” Tôi nghĩ rằng mình đã có một ảnh hưởng chính diện đến những thính giả và mở đường cho việc họ thoái Đảng sau này.
Toàn bộ bài hùng biện của tôi dài khoảng 2.000 từ và tôi không cầm giấy đọc. Bài hùng biện của tôi rất trôi chảy là nhờ có sự giúp đỡ của Sư phụ. Năng lượng từ bi đang chiếu rọi đến từng cá nhân trong khán phòng. Khán giả vỗ tay và chúc mừng tôi. Tôi biết rằng Sư phụ luôn ở bên cạnh tôi mọi lúc. Trước khi bước lên bục, tôi đã có chút lo lắng khi một người đàn ông lớn tuổi nói với tôi: “Tôi thấy người phụ nữ trẻ tuổi này rất tự tin. Đừng lo lắng. Hãy cứ nói những gì mà cô muốn nói nhé.” Tôi lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Tôi biết Sư phụ đang dùng những lời nói người đàn ông này để khích lệ tôi.
Nhiều người trong khán giả và những bạn đồng nghiệp của tôi đều rất ngạc nhiên và thất vọng với kết quả. Có 15 người được giải, và tôi thì xếp hạng thứ 16. Hiển nhiên vì bài nói của tôi không đưa ra các quan điểm chính trị, nên ban giám khảo không thể cho tôi được giải. Nhưng đó không phải là những gì tôi truy cầu. Tôi chỉ muốn cứu những người đó.
Một thời gian sau cuộc thi đó, vài người đồng nghiệp của tôi vẫn còn bất bình. Tôi đã nhân cơ hội này để giảng chân tướng nhiều hơn cho họ. Tôi bảo họ về cuộc bức hại phi nhân tính đối với Pháp Luân Công, việc dàn dựng vụ tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn, v.v. Nhiều người trong số họ đã bắt đầu từ từ hiểu ra.
Sau đó, với sự giúp đỡ của Sư phụ, tôi đã có thể thu thập được thông tin liên lạc của một số vị giám khảo, các thí sinh và những người trong ban tổ chức. Tôi đã giảng chân tướng cho họ bằng cách gửi mail, tin nhắn, và tin nhắn thoại. Sư phụ thực sự đã chuẩn bị mọi thứ cho chúng ta và cho chúng ta tất cả những cơ hội này để thiết lập uy đức vĩ đại.
Chúng ta phải theo tiêu chuẩn của Pháp, đó chính là tu luyện
Trước ngày 13 tháng 05 năm nay, ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới, chúng tôi đã làm việc ngày đêm để sản xuất thêm một nghìn tấm biểu ngữ vải. Tất cả các học viên đều tích cực tham gia.
Một điều xảy ra trong hạng mục này đã thực sự khảo nghiệm tâm tính của tôi. Học viên A là phụ trách viên chính trong hạng mục này và chúng tôi thường phải làm việc ở nhà của anh ấy. Vào một buổi chiều thứ Bảy, anh ấy nói rằng Chủ nhật này anh ấy phải đi ra ngoài có việc, vì thế mà chúng tôi có thể nghỉ một hôm. Vào sáng Chủ nhật, tôi vẫn đi đến nhà của anh ấy để kiểm tra và thấy học viên Tiểu Duyên và một thành viên trong gia đình ở ngoài. Họ bảo tôi rằng chúng tôi sẽ làm tiếp vào ngày hôm sau. Vì thế, tôi đã sử dụng thời gian trân quý đó để phân phát đĩa Thần Vận và phần mềm vượt phong tỏa Internet. Tôi cũng gửi những tin nhắn thoại. Ngày hôm đó trôi qua rất nhanh.
Sau giờ tan làm ngày thứ Hai, tôi mau chóng đi đến nhà của anh A. Học viên B trông rất buồn và nói: “Tại sao không có một ai hăng hái làm việc Đại Pháp thế này? Nếu ai đó bận trong tuần này thì chúng ta nên làm nhiều hơn vào cuối tuần. Ngày hôm qua chỉ có tôi và anh A, thật là quá mệt mỏi…” Tôi đã nghĩ rằng cô ấy đang phê bình tôi và tôi cũng khá buồn. Tôi giải thích ngay: “Học viên A đã nói rằng anh ấy có vài việc phải làm hôm qua và chúng ta được nghỉ một ngày, thực tế là tôi đã đến đây sáng qua mà…” “Không thể nào. Chúng tôi đã cắt vải ở đây sáng qua mà. Sao cô đến mà chúng tôi lại không nhìn thấy cô?” Nó chỉ có thể xảy ra khi Tiểu Duyên không ở nhà đúng lúc [tôi đến] và không thể làm chứng cho tôi. Tôi giải thích lại một lần nữa nhưng cho dù tôi có nói gì học viên B vẫn nói: “Không thể nào.” Học viên A cũng không nói gì hết. Tôi cảm thấy mình bị hàm oan.
Sau đó, tôi cũng đã nghe những điều khác không đúng về mình. Ví dụ, một vài học viên không hiểu tại sao tôi thường đi tới nhà của một học viên trên thành phố. Họ nghĩ rằng tôi đang có tâm hiển thị. Thực tế là học viên trên thành phố đó là người đã giúp tôi thiết lập điểm sản xuất tài liệu. Chúng tôi thường học Pháp cùng nhau và tìm ra cách tốt nhất để mua những nguyên liệu. Vì lý do an toàn, điểm sản xuất tài liệu của tôi phải được giữ bí mật; ở đó có những học viên chuyên đảm nhiệm việc chuyển giao các tài liệu này, và những học viên địa phương khác không biết được rằng những tài liệu này là do tôi làm. Tất cả các tâm chấp trước của tôi đều hiện lên bề mặt khi phải đối diện với những lời vu khống kia, như tâm oán giận, tâm tật đố, tâm hiển thị và tâm duy hộ tự ngã. Tôi cảm thấy rằng mình đã bỏ ra quá nhiều công sức nhưng tất cả những gì mà mình nhận được chỉ là những lời vu khống nhắm thẳng vào mình. Tôi đã cảm thấy thật không công bằng.
Sư phụ đã giảng,
“Như ngộ cường biện vật tranh ngôn
Hướng nội trảo nhân thị tu luyện
(“Thiểu Biện” trong Hồng Ngâm III)
Vì thế, tôi đã hướng nội tìm và thấy rằng tôi thực sự có nhiều vấn đề. Tôi không thích lắng nghe khi tôi bị đổ lỗi về điều gì đó và tôi chỉ thích nghe những lời nhận xét tốt về mình, tôi cũng lười hết lúc này đến lúc khác và thường trì hoãn nhiều việc; tôi thường hay nhắm tới những khuyết điểm của người khác; tôi cũng có tâm hiển thị mạnh mẽ, tâm tranh đấu, tâm cầu danh, tâm chấp trước vào kết quả tốt đẹp, muốn chiến thắng, v.v. Tất cả những điều này đúng là đặc tính ích kỉ của cựu vũ trụ. Nhưng vũ trụ mới yêu cầu các đệ tử Đại Pháp “tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã” (“Phật tính vô lậu”, Tinh tấn yếu chỉ). Tôi cảm thấy thật xấu hổ. Thực sự là từ bi chỉ có thể xuất ra từ trong tu luyện chứ không phải là xuất ra khi người ta làm các việc.
Sư phụ đã giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội Australia”:
“Khi người khác nói những điều làm chư vị không hài lòng, tại sao chư vị lại không vui? Khi chư vị không vui, phải chăng trong tâm chư vị đang từ chối chấp nhận cơ hội để tu luyện và đề cao?” (tạm dịch)
Khi tôi đọc được điều này, tâm tôi đã lập tức trở nên minh bạch. Tôi cảm ơn các bạn đồng tu đã cấp cho tôi những cơ hội để đề cao. Chúng ta phải đo lường từng ý nghĩ chiểu theo Pháp và chỉ khi chúng ta làm như vậy thì đó mới thực sự là tu luyện chân chính.
Khi khoảng cách giữa tôi và các học viên được loại bỏ, sự phối hợp của chúng tôi thậm chí còn trở nên tốt hơn. Vào ngày 13 tháng 05, chúng tôi đã đi ra ngoài và treo tất cả những tấm biểu ngữ đẹp đẽ đó lên và nó đã khiến cho tà ác thật sự bị choáng ngợp.
Trở thành ánh sáng soi đường cho chúng sinh
Hai năm trước trong khi tôi đang nói chuyện với một bạn đồng nghiệp, cô ấy nói: “Cô là ánh sáng soi đường của chúng tôi.” Lúc đó khuôn mặt cô trở nên quá nghiêm túc. Tôi đã sốc. Tôi biết rằng điều cô nói không phải là tình cờ, mà đó cũng không phải là những điều mà cô ấy thường nghĩ ra. Kể từ sau đó, khi tôi gặp khó khăn hay khi tôi ở trong giai đoạn khó khăn để tiến về phía trước, tôi lại nhớ đến câu nói này và nhớ rằng chúng sinh đang đợi tôi. Tôi hiểu rằng tôi không thuộc về bản thân mình nữa. Tôi được tạo ra cho Đại Pháp, và là một đệ tử Đại Pháp, tôi mang theo mình những trách nhiệm lớn lao. Chính Pháp yêu cầu chúng ta hoàn thành những sứ mệnh lịch sử đặc biệt này.
Bất kể con người trên thế giới này thể hiện trên bề mặt như thế nào, tự ngã của họ đều tha thiết và mong mỏi chờ đợi những đệ tử Đại Pháp đến cứu họ.
Một lần, tôi có một giấc mơ là vị quản lý chỗ tôi làm nhìn tôi một cách buồn rầu và nói: “Tại sao cô lại không quan tâm đến tôi?” Sau đó tôi nhìn vào quyển sổ ghi chép những số điện thoại mà tôi gửi tài liệu giảng chân tướng và thấy rằng thực sự là tôi đã bỏ quên anh ấy. Tôi đã thêm anh ấy vào ngay và gửi cho anh ấy thông tin. Lúc khác, tôi lại mơ về một vài người đồng nghiệp, và một trong số họ nói với tôi rất cung kính: “Cô có muốn nói chuyện với chúng tôi không?” Một người đồng nghiệp khác nói: “Tôi sẽ bị chuyển đi… tôi nên làm gì bây giờ?” Nhưng thực tế thì tất cả bọn họ đều phản đối Đại Pháp, và một trong số họ đã báo cáo tôi với quản lý vì tôi nói về cuộc đàn áp. Chính niệm của đệ tử Đại Pháp thực sự là rất quan trọng và chúng ta không thể bị lay động bởi biểu hiện bề mặt này. Chúng ta chỉ cần làm những việc mà chúng ta cần phải làm và như thế chúng ta mới có thể thực sự cứu được mọi người.
Tôi nghe nói nữ đồng nghiệp mới tên là Tiểu Khiết đang định tham gia lớp học cảm tình Đảng. Tôi đã rất lo lắng. tà linh cộng sản đang đấu tranh và sắp chết và chúng đang cố kéo mọi người xuống theo nó. Tôi biết là tôi phải giúp cô ấy! Tôi đã gửi cho cô ấy tin nhắn rằng: “Đảng Cộng Sản Trung Quốc đấu trời, đấu đất, đấu người; nó đã giết hại vô số sinh mạng, và trời sẽ hủy diệt nó. Hãy mau chóng rút khỏi nó để không phải chịu liên đới…” Hôm sau, Tiểu Khiết lại đi đăng ký và ở cơ quan có nhiều người nên tôi không tiện nói chuyện trực tiếp với cô ấy. Vì vậy, tôi đã nói là tôi sẽ đi cùng với cô ấy và dĩ nhiên là cô ấy rất vui. Trên đường đi tôi giữ chính niệm. Đầu tiên, tôi đưa cô ấy đến siêu thị bên cạnh và nói chuyện với cô trong khi mua sắm.
Tôi nói: “Vài hôm trước tôi đã mua vài thứ và ở trên một tờ tiền mà tôi nhận có ghi ‘Thoái Đảng bảo bình an. Cô đã nhìn thấy nó bao giờ chưa?”
“À vâng vâng. Tôi cũng nhận được những thứ đó. Chúng dường như được làm bằng một con dấu. Còn nữa, tôi cũng nhận được một tin nhắn bảo tôi thoái Đảng vào ngày hôm qua. Tôi đã xóa chúng đi ngay khi đọc xong. Nó như kiểu phản động vậy!”
“Thực ra, tôi không nghĩ rằng chúng là phản động. Nó không mang âm hưởng chính trị. Có phải họ đang cố gắng giúp chúng ta không?”
“Chắc chắn đó là Pháp Luân Công.”
“Nói về Pháp Luân Công, thực ra tôi cũng biết được vài sự thật. Có điều gì là sai khi những người đó tập Pháp Luân Công để tu luyện theo Chân – Thiện – Nhẫn chứ? Ông Giang chỉ vì đố kị nên mới phát động cuộc đàn áp thôi. Pháp Luân Công giờ đã phổ biến ở hơn 100 quốc gia và có tới gần 100 triệu người theo tập môn này. Bạn tôi đã tới Hồng Kông và nhìn thấy rất nhiều học viên Pháp Luân Công ở đó. Họ đều rất tốt. Sao cô lại muốn đăng kí vào lớp học đó? Nhiều người khác đang thoái Đảng mà. Đừng làm điều gì ngu ngốc cả!”
Cô ấy đã dần dần thay đổi ý định và đồng ý với tôi: “Tôi hiểu rồi. Những người đó đang cố gắng trở nên tốt và Đảng Cộng Sản Trung Quốc không nên đàn áp họ.”
Tôi đã nói chuyện với cô ấy nhiều hơn, và cuối cùng thì Tiểu Khiết đã thoái khỏi Đoàn thanh niên cộng sản. Một chúng sinh nữa đã được cứu và tất cả vô số những chúng sinh đằng sau cô ấy chắc hẳn rất vui mừng vì sự lựa chọn sáng suốt này.
Vào lúc rảnh rỗi, tôi cũng thường gửi tin nhắn về cuộc đàn áp đến những người làm việc trong sở cảnh sát và trong viện kiểm sát. Những người này là nhóm người đặc biệt và việc này sẽ giúp giải cứu những học viên đang bị giam giữ.
Giờ đây, người thường đang dần dần thức tỉnh. Vài tháng trước, tôi nghe chuyện một vị quản lý khi bị yêu cầu đóng Đảng phí đã nói: “Thật là phiền phức! Đảng phí cái gì? Tôi sắp thoái Đảng rồi!”
Phối hợp chỉnh thể và thanh trừ tà ác
Mùa thu năm ngoái, vài học viên địa phương đã phát hiện ra điều này trong một đêm, có ai đó đã treo hàng chục tấm biểu ngữ đỏ ở khu vực đông đúc nhất trong thị trấn của chúng tôi. Trên những tấm biểu ngữ đó là những lời vu khống chống lại Đại Pháp. Chúng tôi nhận ra rằng gần đây chúng tôi đang tu luyện trong trạng thái quá an nhàn và chúng tôi tạo ra những lỗ hổng và không làm việc theo chỉnh thể. Tà ác đã lợi dụng điểm này để hủy hoại chúng sinh. Những tấm biểu ngữ đó được treo khá cao. Cái to nhất dài vài chục mét và chúng được treo ở trên đỉnh của một tòa nhà ba tầng. Nó sẽ không dễ để giải quyết bằng quan niệm người thường. Chúng tôi nghĩ: “Vậy thì hãy để chúng tôi sử dụng thần thông để thanh lý chúng.”
Chúng tôi đã phát chính niệm mạnh vào đêm hôm đó để giải thể đám tà linh và hắc quỷ trong các không gian khác để hoàn toàn thanh lý những biểu ngữ của tà Đảng, và để thanh trừ tất cả những tà ác đang tồn tại và đang cố gắng can nhiễu đến chúng sinh đã biết chân tướng. Sư phụ giảng:
“Thật ra mỗi một cá nhân đệ tử Đại Pháp đều có năng lực, chỉ vì không biểu hiện ra không gian bề mặt, nên lại cho là không có công năng. Tuy nhiên vô luận là công năng có xuất hiện đến không gian bề mặt hay không, thì khi động chân niệm cũng có uy lực mạnh mẽ.” (“Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực”, Tinh tấn yếu chỉ II)
Ngày hôm sau, gió nổi lên rất to và cuốn theo nhiều bụi. Chúng tôi biết trận chiến giữa thiện và ác ở các không gian khác chắc hẳn đang diễn ra rất dữ dội. Sự biểu hiện trong xã hội loài người là trong cùng một ngày, hầu hết những tấm biểu ngữ kia đã bị thay bởi những tấm biển quảng cáo. Tấm biểu ngữ lớn nhất đã bị giật mạnh bởi cơn gió to và vì thế những chữ ở trên đó tất cả bị dính vào tường. Chúng tôi tiếp tục phát chính niệm, và sau hai ngày, tất cả những tấm biểu ngữ đó đã biến mất! Chúng tôi thực sự cảm ơn Sư phụ đã từ bi cứu độ chúng sinh.
Tà ác vẫn không chịu buông tay. Một tháng sau, chúng lại dựng một tấm bảng cao hàng chục mét có những từ phỉ báng. Ở dưới cùng ghi dòng chữ “Cơ quan truyền thông Trung Quốc”. Ở đó cũng có nhiều hình vẽ to phủ kín cả bức tường bên cạnh tấm bảng đó. Các học viên đã bàn về chuyện này và một vài người cho rằng nếu nó không đề cập cụ thể tới Pháp Luân Công, chúng ta không phải giải quyết việc này. Nhưng nhiều học viên nghĩ rằng đây đích thị là thủ đoạn xảo quyệt của tà ác. Sau quá nhiều năm tẩy não như vậy, nhiều người ngay lập tức nghĩ đến Pháp Luân Công khi họ nhìn thấy từ “tà giáo”. Cuối cùng chúng tôi nhất trí là sẽ phát chính niệm để thanh lý cái bảng đó, sử dụng việc này như một cơ hội để giảng chân tướng, và đồng thời trực tiếp tiêu hủy nó.
Chúng tôi đã dựng lên nhiều áp phích nói rằng “Đảng Cộng Sản Trung Quốc là một tà giáo.” Tôi có trách nhiệm gửi những lá thư đến chính phủ. Hôm đó, tôi đã nhận được một thư tín gửi cho một thành viên của Đảng ủy ĐCSTQ, nó đã bị gửi nhầm cho tôi. Tôi bình tĩnh nhớ lại tên của ông ấy và sau đó gửi thư giảng chân tướng cho ông ấy.
Tất cả các học viên đều đang làm việc rất hăng hái. Một vài học viên đã phun sơn đen lên tường để che phủ những lời phỉ báng đó, nhưng xung quanh đó có camera giám sát nên việc đó khá khó làm. Chúng tôi cũng đã quan sát thấy có những đặc vụ mặc thường phục đang theo dõi quanh đó. Chúng tôi nên làm gì đây? Chúng tôi không thể cho phép cái bảng đó tiếp tục ở đó. Những đêm mùa đông, trời rất lạnh và không có nhiều người ngoài đường. Một đêm, mẹ tôi và tôi đã chuẩn bị một vỏ trứng gà có đựng sơn đen ở trong và đánh dấu sẵn chỗ mở. Chúng tôi mặc những chiếc mũ áo quân nhân cũ và đi đến trước cái bảng trong khi phát chính niệm trên suốt dọc đường. Tôi đã nhờ Sư phụ giúp đỡ để chúng tôi không bị phát hiện. Ngay lúc đó, tôi cảm thấy mình ở trong một không gian khác và nó thực sự yên tĩnh. Như thể là mọi thứ đều dừng lại. Tôi đã ném quả trứng đầy sơn đen lên cái bảng. Bang một cái, nó trúng ngay chính giữa. Nó không phải là chính tâm của tà linh sao? Sơn đen đã lan khắp cả cái bảng. Mẹ tôi và tôi nhanh chóng lên xe đạp và đạp xe đi. Sau đó, tôi nhìn thấy ở đó vẫn có một vài phương tiện đi trên đường. Làm sao lúc đó mọi thứ đều yên tĩnh và dừng lại như thế? Chắc chắn là Sư phụ đã dừng chúng lại và tôi đã ở trong một không gian khác.
Một tuần sau đó, cái bảng bị dỡ xuống.
Pháp Luân tuyệt đẹp
Trong ba năm tu luyện, điều tôi cảm nhận được sâu sắc nhất là sự từ bi vĩ đại của Sư phụ đối với chúng sinh. Khi tôi giảng chân tướng hay phát đĩa Thần Vận cho mọi người, tôi đã nhìn thấy những chuỗi Pháp Luân nhỏ đang quay xung quanh đầu họ và thân thể họ. Nó cực kì mỹ diệu. Khi tôi đang đi trên đường, thậm chí những người không nghe sự thật cũng đều ở trong ánh sáng của Pháp. Pháp Luân cũng quay xung quanh họ. Như Sư Phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2004”:
“Sự tồn tại của chư vị đang khởi tác dụng cứu độ chúng sinh.”
Khi tôi sắp viết xong bài của mình, mẹ tôi bảo tôi rằng hôm qua mẹ gặp một người bạn. Một năm trước, ông ấy bị bệnh ung thư và bây giờ đang ở trong giai đoạn cuối. Gia đình ông ấy rất đau buồn và người mẹ già của ông lúc nào cũng khóc nhiều đến mức mắt của bà đã mờ cả đi. Mẹ tôi nghe thấy điều đó và mẹ đã đi đến nhà của ông ấy cùng một số học viên. Họ giảng chân tướng cho ông ấy. Ông ấy đã đồng ý thoái Đảng và cũng nhận một bản sao của cuốn Chuyển Pháp Luân và một đĩa Thần Vận. Sau một năm, tức là hôm qua mẹ tôi đến thăm ông, ông ấy nói với mẹ tôi là, trong lần kiểm tra gần đây nhất của ông ấy, phần lớn các khối u của ông ấy đã biến mất và ông ấy bây giờ đang rất khỏe mạnh. Tất cả chúng tôi đều mừng cho ông ấy và hy vọng rằng ông ấy sẽ hoàn toàn bình phục.
Tôi sẽ ngày càng tinh tấn hơn nữa trên con đường tu luyện tương lai của mình và là một đệ tử Đại Pháp chân chính trong thời kì Chính Pháp.
Cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/17/明慧法会–新学员-证实法而非证实自己-265105.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/11/136603.html
Đăng ngày 4-1-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.