Bài viết của một học viên ở tỉnh Hắc Long Giang

[MINH HUỆ 30-11-2012]

Giảng chân tướng ở mọi nơi

Ngày càng có nhiều học viên bắt đầu giảng chân tướng trực diện cho những người khác, việc phát các tài liệu in đã giảm. Một vài học viên nói rằng, mặc dù trước đây chúng ta đã phát nhiều tài liệu nhưng giờ không cần thiết phải làm điều đó nữa. Một số người nói các tài liệu đó đã lỗi thời rồi và chúng ta bây giờ nên tập trung vào việc giảng chân tướng trực diện. Tuy nhiên, khi chúng ta bảo mọi người thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó thì khó mà có thể giải thích nhiều điều trong một thời gian ngắn. Vì thế, một số người vẫn không hiểu cặn kẽ sự thật ngay cả khi họ đã thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Chính vì vậy, chúng ta vẫn cần phải sử dụng tất cả những loại tài liệu giảng chân tướng.

Sau khi trao đổi với điều phối viên A, cả hai chúng tôi đều hiểu ra tầm quan trọng của nó và đã quyết định phát tài liệu trong phạm vi rộng. Thỉnh thoảng, hai chúng tôi ra ngoài cùng nhau, và cũng có một vài học viên khác cùng tham gia. Tôi thường đọc qua những tài liệu một lần trước khi phát chúng, và chúng tôi thường đi ra ngoài cả ngày. Một hôm khi chúng tôi rời khỏi một toà nhà sau khi đã phát xong tài liệu ở đó, chúng tôi nhìn thấy một em học sinh đang đọc cuốn sách nhỏ giảng chân tướng lúc em đi ngang qua. Lúc khác, tôi nhìn thấy ba người phụ nữ, tất cả đều ở độ tuổi ngũ tuần, đang ngồi ở bàn với bốn quyển tài liệu.

Trước kia, tôi từng nghĩ rằng những người trong tôn giáo sẽ khó chấp nhận sự thật, vì thế tôi thường bỏ qua những ngôi nhà có đề câu đối tôn giáo ở trên cửa. Khi phát chính niệm, tôi đã nhìn thấy những cuốn sách nhỏ của chúng tôi to đến nỗi chúng bao phủ hết toàn bộ những cánh cửa. Tôi đã ngộ ra rằng tôi không nên bỏ qua họ và nên cấp cho họ một cơ hội. Kể từ đó, tôi đã không bỏ qua bất kì ngôi nhà nào.

Khi đang phát chính niệm tôi đã nhìn thấy công của học viên được hợp lại và nhanh chóng thanh lý từng tầng từng tầng của các tòa nhà giống như một thác nước. Thỉnh thoàng, công kết hợp lại và thanh lý cả một vùng rộng lớn như tiếng sấm. Năng lượng đó lan tỏa đến toàn bộ mỗi nhà và tràn vào mỗi cửa nhà. Tôi biết rằng đó chính là những tài liệu mà chúng tôi đã phát. Chúng tôi cũng phát chính niệm trước mỗi lần ra ngoài. Một hôm, trong khi phát chính niệm, tôi nhìn thấy một cánh cổng mở ra trên bầu trời u ám và một đội quân Mãn Thanh đang bay xuống. Họ di chuyển một cách tao nhã và mang theo năng lượng mạnh mẽ. Một con rồng đỏ khổng lồ nhanh chóng bị tiêu diệt. Sau đó, nhiều tòa nhà xuất hiện trở lại và bầu trời trở nên trong sáng hơn. Qua điều này, tôi nhận ra rằng mỗi học viên chúng ta đều có một lai lịch hiển hách trong quá khứ và đang gánh vác một sứ mệnh vĩ đại ngày hôm nay. Nếu chúng ta không thể cứu độ chúng sinh tốt thì có thể sẽ lưu lại hối tiếc vĩnh viễn.

Một hôm, tôi ra ngoài để  phát tài liệu vào buổi sáng và sau đó buổi chiều lại đi cùng một học viên khác. Khi phát chính niệm vào 06 giờ chiều, tôi nhìn thấy rất nhiều thiên tướng xung quanh tôi. Họ vỗ tay và nói: “Hôm nay, bạn đã làm 02 lần. Như thế tốt lắm”.

Một lần sau khi phát tài liệu, tôi đạp xe về nhà. Tôi rất hạnh phúc và tràn đầy năng lượng. Tôi nghĩ rằng, dù cho khó khăn thế nào, tôi chỉ muốn chúng sinh được cứu. Sau đó, tôi đã bật khóc. Vào lúc đó, tôi nhìn thấy một không gian vô cùng rộng lớn với vô số người đang quỳ gối và những người ở hàng đầu tiên đang giơ một tấm biển có ghi: “Đức vương vĩ đại”.

Tiêu trừ ý niệm bất hảo

Một hôm khi đang cho tài liệu giảng chân tướng vào trong túi, tôi phát hiện ra hai dòng chữ bị chồng lên nhau. Tôi băn khoăn liệu có phải có vấn đề với máy in và học viên phụ trách in đã không để ý đến nó không. Tôi giở xem những bản sao khác và thấy cứ bảy hoặc tám tờ rơi lại có một lỗi tương tự. Tôi nghĩ rằng lỗi đó cũng không quá nghiêm trọng, hơn nữa các học viên đã dành rất nhiều thời gian và tiền bạc cho những tờ rơi này, nếu bỏ chúng đi thì thật lãng phí. Bên cạnh đó, trời cũng đã rất khuya và tôi đã quá mệt mỏi để có thể kiểm tra lại từng tờ rơi một.

Khi tôi nói chuyện với học viên B về vấn đề này vào ngày hôm sau, anh ấy nói rằng những tờ rơi đó cần phải hoàn hảo vì chúng là tài liệu Đại Pháp. Những lỗi in đó có thể để lại những ấn tượng không mong muốn, và mọi người sẽ không trân quý chúng. Anh ấy phản đối việc phân phát những tờ rơi bị lỗi đó, nhưng tôi đã không nghe.

Khi tôi phân phát những tờ rơi bị lỗi đó, một cậu bé đã nhìn tôi và cười nhạo: “Bà bị thần kinh à?” Sau đó cậu ta lại cười. Nó không giống như nụ cười của một đứa trẻ. Nó nghe giống nụ cười của tà ác. Sau khi phát xong tài liệu cho một toà nhà và chuẩn bị chuyển sang toà nhà tiếp theo, tôi nhìn thấy rất nhiều tài liệu đã bị vứt bỏ trong tiền sảnh. Tôi đã nhặt chúng lên và nhận ra rằng mọi việc đều đã hỏng hết rồi. Tôi cũng cảm thấy như tà ác đang chế giễu tôi ngày hôm đó.

Sau đó, tôi đã kể với học viên B về vấn đề này, và anh ấy nói đó là do chất lượng của máy in. Tôi nhận ra rằng những bản sao này đáng lẽ không nên được phân phát. Khi phát chính niệm, từ nội tâm mình, tôi nói với Sư phụ rằng tôi đã sai. Sau đó, tôi nhìn thấy ở một không gian khác, nước mắt tôi đang rơi lên những dòng chữ bị in chồng lên nhau và tách chúng ra, những lời giảng của Sư phụ bỗng xuất hiện:

“Đệ tử chính niệm túc Sư hữu hồi thiên lực”

(Sư đồ ân, Hồng Ngâm II)

Tôi mở túi ra và kiểm tra lại tất cả 30 bản sao còn lại. Không một bản sao nào bị lỗi. Tôi nhận ra rằng, khi tôi nhận ra lỗi của mình, Sư phụ đã giúp tôi sửa đúng lại tất cả những bản sao đó.

Trước kia, tôi đã không cố gắng làm mọi viêc một cách hoàn hảo. Giờ đây, tôi biết điều này là sai, đặc biệt là khi chúng ta chứng thực Pháp. Đó là bởi vì chất lượng công việc của chúng ta có thể ảnh hưởng tới những chúng sinh có thể được cứu độ. Hơn nữa, khi chúng ta điều chỉnh những ý niệm nhất định, một phần lớn hơn của vũ trụ có thể được điều chỉnh.

Hướng nội để vượt qua những rào cản

Học viên A và tôi thỉnh thoảng tranh luận về việc phân phát tài liệu. Những lời chỉ trích của tôi và những học viên khác đã làm cho cô ấy rất bi quan, và cô ấy đã từng có ý định ngừng làm điều phối viên. Một hôm sau khi phân phát tài liệu xong, học viên A bảo tôi nhận nhiều tài liệu hơn từ một học viên khác. Giọng điệu ra lệnh của cô ấy làm tôi phát cáu, tôi đang nghĩ đến việc về nhà và nấu cơm cho một vị khách, vì thế tôi nói rằng tôi không thể làm việc này. Cô ấy phản đối: “Cô phải đi. Tôi lớn tuổi hơn cô và cô phải nghe lời tôi”. Tôi lại trả lời rằng tôi không thể. Chúng tôi tiếp tục đi, bỗng một học viên khác chạy theo chúng tôi và chẳng may dẫm lên giày của tôi làm chiếc giày bị tuột ra. Học viên A cười nhạo tôi: “Cô thấy chưa, cô đã sai và cần phải hướng nội”. Tôi thậm chí còn khó chịu hơn trước sự cười nhạo của cô ấy và không nói gì hết.

Sau khi trở về nhà, tôi cảm thấy rất tồi tệ và đau đầu. Khi vị khách của tôi ra về sau bữa ăn, tôi đã quỳ gối trước ảnh của Sư phụ và nói: “Sư phụ, con đã sai bởi vì con nên chứng thực Pháp chứ không phải chứng thực bản thân”. Sau đó, tôi bắt đầu học Pháp. Tôi đã nhìn thấy vật chất màu đen dày đặc trên đầu mình và tôi biết rằng đó là do sự tức giận của tôi. Vật chất màu đen đó đã tản đi khi tôi bắt đầu học Pháp và bị tiêu trừ hết sau khi tôi học xong hai bài giảng. Tôi rất cảm ơn sự giúp đỡ của Sư phụ. Tôi biết là mình đã chấp trước vào việc được xem trọng, và bây giờ thì nó đã hết rồi.

Khi phân phát tài liệu, bởi vì chúng tôi chuẩn bị không đủ tốt nên chúng tôi đã phát lại ở những khu vực đã từng phân phát và bỏ sót những nơi khác. Tôi cho rằng đó là lỗi của học viên A và tôi không hài lòng về việc đó. Nhận ra nhân tâm của mình, tôi đã quyết định tiêu trừ nó. Sau khi trở về nhà, tôi vẫn nghĩ về việc này. Sau đó, tôi nhìn thấy Sư phụ ở một không gian khác và có rất nhiều chư Thần ở dưới Ngài. Ngài nói: “Tôi vừa loại bỏ đi một nửa vật chất xấu cho chư vị”.

Sáng hôm sau, tôi lại quỳ gối trước ảnh của Sư phụ. Hai tay hợp thập, tôi nói: “Sư phụ, con xin lỗi, con đã có những suy nghĩ xấu và chỉ trích những bạn đồng tu khác. Con đã sai”. Sau đó tôi nhìn thấy ảnh của Sư phụ toả ra những chùm sáng về mọi hướng, gỡ bỏ một lớp vật chất màu đen ra khỏi tôi. Sư phụ cũng quán đỉnh cho tôi và tôi đã được tịnh hoá. Tôi nghe thấy giọng nói rất từ bi của Ngài: “Tất cả chư vị đều là đệ tử của tôi”.

Trong một thời gian rất dài, nhiều học viên trong chúng tôi chỉ tập trung vào những thiếu sót của học viên A. Giờ đây, tôi đã có thể hiểu rõ hơn quan điểm của cô ấy. Có một vài học viên địa phương hiếm khi tham gia những hoạt động giảng chân tướng. Học viên A không những đề nghị họ phân phát tài liệu, mà còn giúp họ tu luyện. Hơn nữa, học viên A còn nói chuyện với từng người một, sắp xếp thời gian và chuẩn bị tài liệu. Chúng tôi chỉ tập trung vào những thiếu sót của cô ấy mà bỏ qua việc cô ấy đã làm việc rất chăm chỉ. Nhờ có học viên A mà tôi đã nhận ra những thiếu sót của bản thân và loại bỏ nhân tâm của chính mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/30/明慧法会–让真相满门-264117.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/17/136685.html

Đăng ngày 10-01-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share