Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-11-2012] Một lần tôi lên núi để lắp đặt một chảo bắt sóng ngắn lớn. Thời tiết lúc đầu rất tốt nhưng trời bắt đầu có bông tuyết lớn ngay khi việc lắp đặt được hoàn tất. Không có thời gian nghỉ ngơi, tôi nhảy lên xe gắn máy và lái xe xuống dốc. Tuyết càng ngày càng dày và tôi chạy nhanh nhất có thể. Bánh xe gắn máy khuấy tuyết và bụi bẩn đánh mạnh vào mặt và cơ thể tôi. Ngay sau đó, gió bắt đầu thổi và cùng với tuyết, bao phủ tôi một lớp bùn. Tôi bẩn đến nỗi mà vợ tôi không thể nhận ra tôi khi về nhà. Tôi phải nói với bà ấy: “Tôi đây! Để tôi thay quần áo.” Những bụi bẩn bám dính vào cơ thể tôi. Bà ấy nghĩ rằng một đồng tu đã cho tôi bộ quần áo mới. Thật vậy, những cơn bão như vậy ở vùng núi khá thường xuyên và tôi đã kinh nghiệm điều này nhiều lần.

– Trích từ tác giả

Kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tu luyện Đại Pháp đã thay đổi tôi từ một ông lão thất học thành một người tư duy nhanh nhẹn và hành động nhanh chóng, một người mà ngay cả những người trẻ tuổi cũng không thể sánh được. Các đồng tu đặt cho tôi một biệt danh – “Sơn lý phi.” Tôi nhân cơ hội Pháp hội này để lần đầu tiên trình lên Sư phụ kinh nghiệm tu luyện của mình trong hơn 10 năm qua. Xin vui lòng chỉ ra các thiếu sót.

1. Trong khổ nạn đắc Đại Pháp

Tôi sinh ra vào thời điểm khó khăn ở một ngôi làng miền núi nghèo khó vào năm 1952. Mẹ tôi qua đời sau khi sinh ra tôi. Bà ngoại mang tôi theo đi xin ăn và vì vậy tôi lớn lên như một kẻ ăn xin. Tà đảng bắt đầu một chiến dịch mới. Với “Đại nhảy vọt” và sống công xã, cuộc sống của gia đình nghèo khó này còn thậm chí tồi tệ hơn. Chúng tôi không có đồ ăn ở nhà. Sự phát triển về thể chất và tinh thần của tôi cách xa chuẩn bình thường ở lứa tuổi tôi. Tôi không thể đến trường đúng độ tuổi và chưa hoàn thành bậc tiểu học khi mà các bạn đồng trang lứa đã tốt nghiệp trung học cơ sở. Sau đó Cách mạng Văn hóa hoàn toàn làm mất đi cơ hội học hành của tôi.

Nhờ siêng năng và chân thành, tôi có một công việc thỏa đáng và xây dựng một gia đình hạnh phúc. Tuy nhiên, tôi không thể tìm được mục đích thực sự của cuộc đời. Tôi không biết mình là ai và tại sao lại đến thế giới này. Tôi tự hỏi điều gì là ý nghĩa của cuộc đời này. Tôi sống nội tâm và giữ kín những câu hỏi mà không ai có thể giải đáp.

Thời gian trôi qua, tôi phát triển thói quen hút thuốc và dùng hai đến ba gói thuốc một ngày nhưng nó không làm giảm bớt những phiền não của tôi. Trái lại, nó làm sức khỏe tôi xấu đi. Tôi bị cao huyết áp khi chỉ mới hơn 30 tuổi. Các vấn đề sức khỏe khác như đau đầu, đau chân, đau lưng và đau dạ dày cũng theo nhau đến và tôi phải đến bệnh viện thường xuyên. Một lần vợ tôi và tôi phải nhập viện cùng lúc và tôi phải chịu đựng rất nhiều. Tôi tự hỏi có phải tôi đến thế giới này chỉ để chịu đựng những bệnh tật này và băn khoăn liệu ai đó có thể giải thích cho tôi ý nghĩa của cuộc đời.

Một ngày, một người bạn bảo tôi: “Anh nên đọc Chuyển Pháp Luân. Nó rất tốt.” Tôi nói: “Tôi không được học hành đầy đủ.” Ông ấy nói: “Anh sẽ biết khi anh đọc nó.” Vì vậy tôi đến cửa hàng sách và mua nó, và bắt đầu đọc ngay lập tức. Tôi thường không rửa tay nhưng tôi muốn rửa tay trước mỗi lần đọc sách. Tôi có thói quen xem tin tức buổi tối bất kể tôi bận rộn thế nào. Nhưng tối hôm đó, tôi không chỉ không xem tin tức mà còn phớt lờ vợ tôi khi bà ấy gọi tôi ăn tối. Tôi tiếp tục đọc sách cho đến 9 giờ tối và đọc xong nó vào đêm hôm đó.

Chuyển Pháp Luân đã trả lời hầu hết các câu hỏi của tôi và giải đáp những thắc mắc của tôi trong cuộc sống. Tôi biết được ý nghĩa của cuộc đời và nhận ra mình là ai. Tôi nghiện thuốc lá nặng và muốn hút một điếu khi tôi đang đọc nhưng với hộp thuốc lá ngay bên cạnh, tôi cũng không thể đưa tay ra. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ không muốn tôi hút thuốc vì vậy tôi đã bỏ thuốc và không bao giờ hút lại.

Ngày hôm sau tôi đọc lại quyển sách. Cảm nhận khác biệt hơn ngày hôm trước. Nước mắt nước mũi tôi chảy ra liên tục và tôi đi vệ sinh năm lần ngày hôm đó. Tôi biết Sư phụ đang tịnh hóa thân thể mình. Có một nắp cống trên đường đến sở làm của tôi. Vài ngày sau khi tôi đọc sách, nắp cống bị vỡ nhưng không ai để ý. Hai đồng nghiệp của tôi bị rơi xuống cống trong hai lần khác nhau. Tôi là người thứ ba bước lên nắp cống. Nó lộn nhào nhưng cuối cùng tôi đứng bên cạnh nó. Mọi người đều cảm thấy kỳ lạ nhưng tôi biết Sư phụ đang bảo hộ mình. Ngay sau đó tôi nhận ra rằng thật khó để xuống cầu thang. Thay vì xuống cầu thang, tôi luôn lơ lửng bay lên và phải bám lấy lan can để đi xuống. Tôi biết Sư phụ đã khai thông đại chu thiên cho tôi. Đại Pháp quá thần kỳ: Các chứng bệnh của tôi đều biến mất và tôi có thể bay lên sau khi đọc sách có vài ngày.

Từ đó, tôi bước trên con đường tu luyện. Tôi đến hiệu sách và mua tất các các sách Đại Pháp. Theo hướng dẫn trong cuốn Đại viên mãn Pháp, tôi tự học các bài công Pháp. Lúc đầu tôi đóng cửa và lén vợ tôi luyện công. Sau đó bà ấy phát hiện ra. Nhìn thấy những thay đổi tuyệt vời của tôi, bà ấy cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Từ đó, hai chúng tôi ít chú ý đến những thứ khác và chỉ tập trung vào Đại Pháp. Chúng tôi không biết những việc xảy ra xung quanh chúng tôi ngoài xã hội. Chỉ mãi đến tháng Tám, khi chúng tôi ngộ ra rằng chúng tôi cần tham gia một nhóm luyện công, chúng tôi mới bắt đầu tìm một điểm luyện công địa phương và biết những điều đang diễn ra.

2. Lắp đặt chảo bắt sóng ngắn cứu chúng sinh

Năm 2006 một đồng tu ở ngoài địa phương gợi ý: “Sao anh không giúp mọi người lắp đặt chảo sóng ngắn?” Tôi nói: “Đó là công việc công nghệ cao. Tôi không được học hành tử tế và tôi không thể làm được.” Anh ấy nói: “Để cứu chúng sinh, đệ tử Đại Pháp có thể làm bất cứ điều gì.” Tôi nghĩ đi nghĩ lại điều đó khi tôi về nhà, sau khi học Pháp, tôi trở nên thông suốt tư tưởng và quyết định đảm nhận trách nhiệm này. Tôi bắt đầu lắp đặt chảo sóng ngắn từ năm 2006. Tôi bắt đầu với các chảo lớn và sau đó các chảo nhỏ hơn theo nhu cầu tín hiệu thay đổi của Đài Truyền hình Tân Đường Nhân. Khu vực mà tôi đảm nhiệm khá rộng lớn. Tôi phải buông bỏ sinh tử từ khi tôi bắt đầu lắp đặt chảo và dành tất cả nỗ lực để làm điều đó. Tôi đi bất cứ nơi nào và bất cứ khi nào cần đến tôi, dù mưa hay nắng.

Tôi không tính tiền công của mình và với những học viên đặc biệt khó khăn tôi cũng cung cấp vật tư miễn phí. Một số học viên nhìn thấy công việc cực nhọc của tôi và gợi ý rằng tôi nên thu 30 Nhân dân tệ tiền công như những người khác. Tôi nói: “Tôi đang cứu người. Nhận tiền phản ánh tâm không thuần tịnh. Tôi không lắp đặt chảo cho người thường. Tôi đã từ bỏ công việc để làm điều này và tôi chắc chắn sẽ không cố gắng kiếm 30 Nhân dân tệ từ một bạn đồng tu.” Thực ra, ngay khi tôi quyết định đảm nhận trách nhiệm lắp đặt chảo, một người hàng xóm đã tìm cho tôi một công việc dễ dàng gần nhà và được trả lương rất tốt. Trước khi tôi trả lời, vợ tôi đã gạt nó đi và bảo tôi: “Đây là một khảo nghiệm. Công việc tốt như vậy không đến sớm hơn mà đến ngay khi chúng ta quyết định lắp đặt chảo.” Trong những năm qua, tôi đã chiểu theo yêu cầu của Sư phụ cứu người với tâm thuần tịnh. Bất cứ nơi nào tôi đến, càng ngày càng có nhiều người nhờ tôi lắp đặt chảo. Tôi có rất ít thời gian để nghỉ ngơi.

Lúc đầu, tôi không biết làm thế nào và không quen thuộc địa lý. Tôi cũng không chú ý đến an toàn. Tôi đã sửa một chiếc xe ba bánh bình thường bằng cách lắp thêm một mô tơ điện vào và chở chảo và các thiết bị mà không che đậy. Một ngày, tôi không thể tìm được nơi tôi muốn đến, tôi đỗ xe bên đường và gọi điện thoại. Bốn xe cảnh sát đến bao vây tôi và cảnh sát kiểm tra những hàng hóa tôi chở trên xe. Khi tôi cố gắng khởi động xe sau khi gọi điện thoại xong, bốn cảnh sát đứng đó bất động và quay mặt về hướng khác. Tôi biết Sư phụ đã bảo hộ tôi và định họ ở đó. Tôi tập trung hoàn toàn vào việc lắp đặt chảo và không có thời gian lo lắng về cuộc bức hại tà ác. Nhìn thấy tôi có tâm rất thuần tịnh, Sư phụ đã làm cảnh sát bất động. Giống như Sư phụ giảng:

“Buông bỏ sinh tử, chư vị là Thần, không buông bỏ được sinh tử, chư vị là người – đó là sự khác biệt” (“Giảng Pháp ở thành phố New York” – Giảng Pháp tại Mỹ quốc“, tạm dịch)

Tôi đã học Pháp rất nhiều trước khi tôi bắt đầu lắp đặt chảo, nên tất cả niệm của tôi đều là làm thế nào cứu độ chúng sinh. Tôi đã buông bỏ sinh tử và tôi hoàn toàn vô vị kỷ. Tôi thật sự làm công việc thần thánh với thân thể con người. Sự cố này đã tăng cường thêm tín tâm của tôi vào Sư phụ và Đại Pháp và khiến tôi tự tin hơn vào khả năng của mình trong việc lắp đặt chảo.

Một lần tôi đến vùng núi với hai học viên khác. Thời tiết ở vùng núi thay đổi nhanh chóng. Chúng tôi khởi hành khi trời nắng nhưng trời sớm bắt đầu có tuyết. Đến lúc chúng tôi xong việc, tuyết đã rơi dầy 30 cm trên mặt đất. Xe buýt chúng tôi đón đã ngừng hoạt động. Các học viên khác muốn chúng tôi ở lại đó. Nhưng sẽ mất ít nhất ba tuần để tuyết tan và xe buýt hoạt động trở lại nên chúng tôi phải rời đi. Ba chúng tôi bắt đầu một chuyến đi dài xuống núi phủ tuyết cách nhà 30 dặm. Tuyết vẫn rơi, chúng tôi nắm tay nhau và bắt đầu nhảy xuống. Tất cả chúng tôi sớm đều trở thành những người tuyết. Đôi khi chúng tôi bò lết và đôi khi chúng tôi lăn. Chúng tôi đọc nhẩm bài thơ của Sư phụ:

“Đại giác bất úy khổ
Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng chính Pháp lộ”
(“Chính niệm chính hành” – Hồng Ngâm II)

Trời trở nên tối hơn. Chúng tôi đã đi 15 dặm và còn 15 dặm nữa. Khi tất cả chúng tôi đều kiệt sức, đột nhiên một chiếc xe taxi xuất hiện trước mặt chúng tôi. Tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên và suy nghĩ tích cực rằng Sư phụ đã đưa chiếc taxi đến cứu chúng tôi. Làm sao một chiếc taxi không biết từ đâu đến lại xuất hiện trong một vùng núi tuyết bao phủ? Tất cả chúng tôi đều biết ơn sâu sắc và ứa nước mắt. Sự việc này giúp chúng tôi tiến bước vững chắc trên con đường Chính Pháp mà không trở ngại nào có thể ngăn cản chúng tôi.

Công việc chính của tôi là lắp đặt chảo lớn và tôi làm việc bên ngoài hầu hết thời gian. Vợ tôi sẵn sàng đảm nhận tất cả các công việc nhà và hết lòng ủng hộ tôi. Mỗi ngày sau khi chúng tôi hoàn thành luyện công theo giờ toàn cầu, bà ấy muốn chắc rằng tôi có thời gian học Pháp trong khi bà chuẩn bị bữa sáng và làm các công việc khác. Sư phụ đã nhấn mạnh tầm quan trọng của việc học Pháp trong mỗi bài giảng và bảo chúng ta rằng chúng ta cần học Pháp bất kể bận rộn thế nào và rằng học Pháp tốt sẽ đảm bảo làm tốt mọi việc. Vì vậy tôi học ít nhất một bài giảng Pháp trước khi tôi ra khỏi nhà hàng ngày. Tôi không nghỉ ngơi khi mùa hè nóng nực hay mùa đông lạnh giá. Lúc đó nhiều học viên là nông dân muốn lắp đặt chảo và đó là mùa bận rộn nhất của tôi. Tôi làm việc trên mái nhà hay những nơi cao hơn và gió làm tê cứng tay tôi. Chúng sưng lên như hai chiếc bánh lớn. Lòng bàn tay tôi đầy những vết nứt, vết dài nhất dọc qua lòng bàn tay và vết ngắn nhất dài khoảng vài milimet. Đau đớn là không thể diễn tả.

3. Học kỹ năng và giúp đỡ các bạn đồng tu

Vì tôi lắp đặt chảo ở khắp nơi nên tôi gặp nhiều học viên. Qua chia sẻ với họ tôi được biết một nhóm lớn học viên ở một khu vực đã ngộ theo đường tà và có một ảnh hưởng xấu. Sư phụ giảng:

“Đệ tử Đại Pháp ở bất kể địa khu nào, về cơ bản, chư vị chính là hy vọng được đắc cứu của chúng sinh địa khu đó, hơn nữa là hy vọng duy nhất.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2004“)

Sư phụ cũng giảng:

“Chư vị cũng không được tuỳ tiện bỏ phí một cá nhân nào; bất kể là cá nhân đó đã sai phạm đến đâu, cũng như bất kể đó là người như thế nào, tôi cũng đều muốn cho họ cơ hội.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago năm 2004“)

Tôi biết không dễ để kéo các học viên này quay lại nhưng tôi là một đệ tử chân chính của Sư phụ và tôi sẽ làm bất cứ điều gì Sư phụ muốn tôi làm. Vì vậy tôi không có lựa chọn nào ngoài việc giúp họ thức tỉnh khi mà mỗi người trong số họ có liên đới đến nhiều chúng sinh. Nếu tất cả họ đều tà ngộ thì không chúng sinh nào ở vùng đó được cứu. Để cứu người, tôi nhất định cần kéo những học viên này quay trở lại với Đại Pháp. Tôi hoàn toàn muốn chúng sinh ở vùng đó được cứu. Tôi hẹn gặp họ trên núi nhưng trên đường đi xe buýt đến đó, tôi đột nhiên đau bụng. Nó rất đau đớn và tôi không thể chịu được và tôi bảo tài xế xe buýt cho tôi xuống xe. Tài xế nói: “Tôi không thể để anh xuống xe ở vùng hẻo lánh này. Không có ai chăm sóc anh. Tôi không thể.” Nhưng tôi nài nỉ và cuối cùng anh ấy cho tôi xuống.

Tôi quằn quại ở bên đường. Tôi cầu xin Sư phụ: “Sư phụ, con cần giúp đỡ những người này. Con không thể giúp họ nếu con lỡ cuộc hẹn. Xin giúp con vượt qua khổ nạn này.” Với niệm này, cơn đau giảm đi một chút và tôi dần dần ngồi dậy. Tuy nhiên, chỗ tôi ngồi còn cách 10 dặm từ bất cứ trạm xe buýt nào. Tôi không thể chỉ ngồi đó và đợi nên tôi cố gắng đi bộ. Sau khi tôi bước cỡ chục bước, một chiếc xe buýt từ sau chạy đến, dừng lại gần chỗ tôi và mở cửa, như thể tài xế xe buýt biết tôi gặp rắc rối và đến chở tôi. Khi tôi đến đỉnh núi, có khoảng hàng chục người đang đợi ở đó. Tôi kể cho họ điều xảy ra trên đường và rằng nếu không có Sư phụ trợ giúp, chúng tôi sẽ không thể gặp nhau ngày hôm đó. Tất cả họ đều cảm động và biết ơn lòng từ bi của Sư phụ đối với họ. Nhờ sự trợ giúp của Sư phụ, tôi phát chính niệm mạnh mẽ và kiên định kéo các học viên trở lại khỏi con đường lầm lạc. Sư phụ giảng:

“Chính niệm kiên cố không thể phá đối với chân lý vũ trụ là cấu thành nên thể kim cương vững như đá tảng của đệ tử Đại Pháp lương thiện, làm run sợ hết thảy tà ác, ánh sáng chân lý phóng ra làm hết thảy những nhân tố tư tưởng bất chính của các sinh mệnh phải giải thể.”(“Cũng một đôi lời” – Tinh tấn yếu chỉ II)

Nhờ vào sức mạnh của Đại Pháp và từ bi của các Pháp lý, những học viên vốn tà ngộ đã quay lại và tham gia trở lại vào Chính Pháp và hiện đang dùng khả năng của họ để cứu chúng sinh.

Mỗi học viên cần nhiều thông tin tư liệu Đại Pháp để cứu chúng sinh. Để vận hành các thiết bị cần thiết để làm tài liệu (máy tính, máy in, đầu ghi đĩa DVD) cần có chuyên môn. Tôi luôn cảm thấy rằng mình không thể động đến chúng. Tuy nhiên, tôi đã học lắp đặt chảo, tôi không còn sợ nữa. Một lần tôi nhìn thấy một ông lão già hơn tôi đang chơi trong một quán cafe Internet, điều đó làm tôi tự tin hơn. Tôi trẻ hơn ông ấy nhiều và nếu ông ấy có thể làm điều đó, tôi cũng làm được. Hơn nữa, tôi là một đệ tử Đại Pháp, tôi có thể làm mọi thứ. Ngay khi tôi có niệm này, Sư phụ đưa một học viên thành thạo về máy tính đến nhà tôi và giúp tôi cài đặt tất cả các thiết bị cần thiết. Tôi thậm chí còn chưa có bằng tốt nghiệp tiểu học nhưng bây giờ nhà tôi có đầy các thiết bị công nghệ cao bao gồm máy tính, máy in, máy photocopy và một đầu ghi đĩa DVD. Tôi không chỉ có thể lắp đặt chảo vệ tinh mà còn là một chuyên gia trong việc làm các tài liệu thông tin. Tôi làm nhiều tài liệu vào cuối tuần và đưa cho các học viên cần chúng.

Một học viên ở vùng khác nghĩ rằng tôi được học hành rất tốt sau khi đọc các tài liệu tôi làm. Tôi bảo anh ấy tôi không được học hành tử tế nhưng Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ và kỹ năng để tôi có thể tu luyện bản thân trong Đại Pháp và trợ Sư Chính Pháp.

Vì tôi biết nhiều học viên và liên lạc nhiều với họ, tôi thường được thông báo về những việc đang xảy ra. Tôi xem công việc của các đồng tu như là việc của mình và giúp họ tận tâm. Bằng cách này chúng tôi là một chỉnh thể. Không chỉ làm việc cùng với các học viên địa phương, tôi còn quan tâm đến các học viên bị cưỡng bức rời khỏi nhà và sống cơ nhỡ ở vùng chúng tôi, và tôi cố gắng hết sức để giúp đỡ họ.

Một học viên xa nhà và đến vùng chúng tôi. Cô ấy làm việc với các học viên địa phương và đến những vùng núi hẻo lánh để nói cho mọi người chân tướng. Khi tôi biết cô ấy cần một số bản đồ và thiết bị, tôi đã chuẩn bị chúng cho cô ấy ngày hôm sau. Cô ấy rất mừng và nói: “Nó thật sự cứu tôi khỏi nhiều rắc rối. Thiết bị này rất đắt và tôi không thể chi trả nổi. Bác thật hào phóng.” Cô ấy bị buộc phải rời xa nhà để phản bức hại và cứu chúng sinh. Cô ấy rất kiên định ngay cả trong hoàn cảnh khó khăn như vậy. Tôi cảm thấy có nghĩa vụ trao Pháp khí tốt nhất cho cô ấy để cô có thể hoàn toàn dùng khả năng của mình để cứu độ chúng sinh và trợ Sư.

Trong hơn 10 năm qua, tôi đã chiểu theo các yêu cầu của Sư phụ và thực sự tu luyện bản thân. Trong quá trình phản bức hại, cứu chúng sinh và trợ Sư thế gian hành, tôi chỉ nói những điều cần nói và không nói những gì không liên quan đến tu luyện. Tôi chỉ làm việc và không làm gì khác. Tôi luôn hoàn thành những việc cần được làm và không màng đến bản thân. Điều quan trọng là luôn có Pháp trong tâm và chiểu theo các yêu cầu của Sư phụ trong mọi việc và luôn luôn coi bản thân mình là một đệ tử Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/24/明慧法会–风雪山中行-263881.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/9/136579.html

Đăng ngày 4-1-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share