Bài viết của Chính Tâm, một đệ tử Đại Pháp ở Trùng Khánh, Trung Quốc.
[MINH HUỆ 28-11-2012] Kính chào Sư Phụ! Chào các bạn đồng tu!
Tôi rất vui mừng khi tham gia Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm này. Tôi sẽ trình bày những kinh nghiệm của mình trong học Pháp và trợ Sư Chính Pháp. Xin vui lòng chỉ ra các thiếu sót.
1. Sư phụ tìm đồ đệ, tôi may mắn đắc Đại Pháp
Tôi đắc Đại Pháp vào năm 1994. Trước khi đắc Đại Pháp, Sư phụ đã luôn bảo hộ tôi. Vào một sáng mùa hè năm 1991, tôi đến công viên để ngắm bình minh. Hôm đó trời nắng, công viên đầy các loại hoa: hoa nhài, hoa mộc lan, hoa hồng… tỏa hương ngào ngạt. Tôi ngắm nhìn mặt trời đỏ rực đang đổi dần sang màu xanh lam. Đột nhiên mặt trời xanh lam biến thành vị Phật lớn trên một đám mây, bay vụt về phía tôi. Kích thước của vị Phật giảm xuống nhanh chóng trong không gian và khi tiến đến tôi thì bằng kích cỡ của tôi. Tôi nhớ một tiếng nổ lớn, toàn thân tôi chấn động và tâm tôi trở nên trống rỗng… trải nghiệm này vẫn còn rất rõ như thể nó chỉ mới xảy ra hôm qua.
Vào tháng 05 năm 1994, tôi tham dự khóa giảng của Sư phụ ở Trùng Khánh. Tôi đã đọc sách Pháp Luân Công trước khi đi và cảm thấy nó rất hay. Khi Sư phụ giảng Pháp trên sân khấu, tôi rất cảm động và khóc gần như không thể kìm lại được. Tôi biết Pháp tuyệt vời đến thế nào và tôi đã chờ đợi điều này cả cuộc đời mình.
Tôi đã theo Phật giáo trong quá khứ và thành một khí công sư. Tôi có một chút tiểu năng tiểu thuật nhưng không biết chút gì ở tầng cao hơn. Sau khi tôi đắc Pháp, thật đúng như Sư phụ giảng:
“Đến khi học Pháp Luân Đại Pháp của chúng tôi, họ liền lập tức hiểu rõ ra rất nhiều vấn đề mà cả đời họ mong muốn biết rõ nhưng lại không giải được.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi biết Pháp trân quý thế nào, hiểu sức nặng của những lời giảng của Sư phụ và nhận thức sau hơn ý nghĩa của Pháp. Tôi vô cùng trân quý và kính trọng Pháp.
Sau khi đắc Đại Pháp, tôi học Pháp và luyện công bất cứ khi nào có thời gian. Vì tôi đã về hưu nên tôi luyện công từ 08 đến 12 tiếng đồng hồ một ngày. Tôi cũng đọc sách Pháp Luân Công bất cứ khi nào có thời gian. Sách Chuyển Pháp Luân lúc đó chưa được xuất bản.
2. Sư phụ chỉ dẫn tôi tu luyện ở cao tầng
Một đêm khuya, không lâu sau khi đắc Đại Pháp, tôi đang nằm trên giường. Tôi nghe một tiếng nổ lớn từ không gian khác. Năng lượng rất lớn. Tôi cảm nhận được âm thanh vang dội trong đầu, trong thân thể và trong tai, và thân thể tôi nâng lên hạ xuống. Tôi nhìn thấy bằng thiên mục một luồng sáng trắng xanh cực kỳ sáng cùng với tiếng nổ. Nó xuyên qua trái đất và các không gian và đi rất xa, rất xa. Tôi thật sự ấn tượng vì những cảnh ngoạn mục này.
Tôi nghĩ thân thể mình có lẽ đã trải qua một đợt đại thanh lý. Tôi đã từng tu luyện ở những môn khác qua đó đã đạt được những thứ tốt cũng như những thứ xấu. Đại thanh lý là bước đầu quan trọng để ngay chính lại công, tịnh hóa thân thể và thực sự đưa tôi lên một cảnh giới cao hơn. Tôi sẽ luôn ghi nhớ lòng đại từ bi và hồng ân của Sư phụ.
Chấn động tòa nhà
Tôi sống ở gần sông Gia Lăng, trong một tòa chung cư cao 10 tầng. Ban công nơi tôi luyện công đối diện với bờ sông. Một ngày vào tháng 07 năm 1994, khi luyện bài công pháp thứ nhất “Phật triển thiên thủ Pháp”, tôi cảm thấy kinh thiên động địa và tòa nhà rung lắc dữ dội. Tôi khó có thể đứng vững. Tôi nghĩ có động đất nhưng người nhà và hàng xóm của tôi không ai cảm nhận được điều đó. Không lâu sau đó, nó xảy ra lần nữa.
Sư phụ giảng cho chúng ta:
“Chúng ta là tu luyện chiểu theo nguyên lý diễn hoá của vũ trụ, tu luyện chiểu theo tiêu chuẩn chỉ đạo của đặc tính tối cao của vũ trụ – Chân Thiện Nhẫn. Chúng ta luyện một điều rất to lớn, tương đương với luyện vũ trụ.” (Chuyển Pháp Luân)
Nếu điều chúng ta luyện là vũ trụ thì uy lực rất lớn. Trái đất quá nhỏ bé so với vũ trụ, mà núi sông thì càng nhỏ bé hơn nữa. Khi chúng ta luyện công, năng lượng có thể xuyên qua núi, sông và các tòa nhà trong không gian con người vì vậy cảm thấy mặt đất rung chuyển cũng là điều bình thường.
Tế bào vận động
Khi đang luyện tĩnh công vào năm 1994, tôi trải nghiệm tế bào vận động thần kỳ trong toàn thân thể. Tôi có thể nhập định. Sau hơn một giờ, tôi cảm thấy một cảm giác tê cứng mạnh mẽ từ điện từ, đặc biệt là lòng bàn tay phát ra âm thanh phóng điện. Khi tôi đả tọa hơn một tiếng rưỡi đồng hồ, thân thể tôi dường như đột nhiên vận động – tất cả các tế bào đều đang vận động, trong và ngoài, lên và xuống, từ vi quan đến bề mặt; chúng vận động nhịp nhàng, sống động. Cảnh tượng thù thắng này không thể diễn tả bằng lời. Tôi cảm thấy tuyệt vời, thoải mái và dễ chịu khi luyện hơn hai tiếng đồng hồ.
Sư phụ đã giảng:
(Giảng Pháp và trả lời câu hỏi tại Quảng Châu, Chuyển Pháp Luân Pháp giải, tạm dịch)
Chúng ta quá may mắn khi đắc được công quý giá này. Đây là từ bi vô lượng và Phật ân hạo đãng của Sư phụ.
Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đã dạy chúng ta “Thần thông gia trì Pháp”. Ngài ban cho chúng ta chính là lòng tín nhiệm, Phật lực, Phật duyên và phúc phận thiên đại! Với Pháp và cơ duyên trân quý này, chúng ta phải thực sự học Pháp và tu luyện thật tốt. Đặc biệt bây giờ vào thời khắc cuối cùng, chúng ta phải học Pháp tốt và làm tốt ba việc. Tôi đề nghị các đồng tu chúng ta tinh tấn thực tu “Thần thông gia trì Pháp”.
3. Sư phụ điểm hóa tôi ngay chính bản thân
Vào tháng 02 năm 1995, tôi mơ thấy Sư phụ.
Tôi ở trên một hòn đảo và thấy Sư phụ đang đi dọc bờ biển cùng với một phụ nữ trung niên. Biển mênh mông xanh thẳm với bờ cát rất mịn. Biển trời lồng lộng. Giống như đang xem một bộ phim: Sư phụ hồng truyền Đại Pháp và quan tâm cả thiên thượng và nhân gian. Ngay cả khi Ngài đang đi dạo dọc bờ biển, Ngài vẫn để tâm đến các đệ tử.
Trong cảnh tiếp theo, Sư phụ nói với người phụ nữ: “Có một người như thế như thế ở một thành phố. Anh ấy nguy hiểm!” Tôi bị sốc, Sư phụ đang nói về tôi! Tôi đã làm gì nguy hiểm sao? Tôi không thể nghĩ được gì trong giấc mơ và tỉnh dậy, mồ hôi ướt đầm.
Sư phụ nói tôi nguy hiểm và điều đó thật sự làm tôi bị sốc! Từ khi đắc Đại Pháp vào tháng 05 năm 1994, mới chỉ khoảng bảy hay tám tháng – làm sao tôi lại gặp nguy hiểm? Sư phụ chỉ điểm hóa mà không nói rõ ra điều đó.
Sư phụ giảng:
“Nếu mọi thứ đều được giải thích hết cho chư vị thì không còn gì để chư vị tu luyện, không còn gì để ngộ. Trong những vấn đề cụ thể, chư vị phải tự mình ngộ và tự mình tu. Chỉ như vậy chư vị mới có cái để tu, và chỉ như vậy chư vị mới có thể đề cao.” (Giảng Pháp tại Bắc Kinh trong lễ công bố sách Chuyển Pháp Luân, Chuyển Pháp Luân Pháp giải, tạm dịch)
Sư phụ không đề cập điều gì nguy hiểm, tại sao nó nguy hiểm hay nói cách để giải quyết vấn đề. Điều này là để đệ tử của Ngài tu luyện trong mê, ngộ ra chân Pháp và đề cao.
Tôi đã luyện tất cả các loại khí công và từng là một khí công sư và Phật tử. Tôi có hàng nghìn cuốn sách khí công. Sau khi đắc Đại Pháp, tôi đã từ bỏ tất cả mọi thứ và tập trung vào Pháp Luân Công. Tôi tương đối tinh tấn, vậy điều gì là nguy hiểm?
Ngay lập tức từ “chữa bệnh” hiện lên trong tâm tôi. À, tôi nhớ ra – khi tôi mới đắc Đại Pháp (từ sáu tháng cuối năm 1994 đến tháng 01 năm 1995), nhiều bệnh nhân yêu cầu tôi chữa bệnh. Tất cả các hàng xóm của tôi đã đến và vài người trong số họ bị bệnh nặng. Họ mang con cái đến nhà tôi, một số quỳ xuống cầu xin tôi. Vì họ khẩn cầu giúp đỡ nên tôi đã chữa bệnh cho họ.
Tôi đã không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong một thời gian dài, Chuyển Pháp Luân chưa được xuất bản và tôi không hiểu Pháp thấu đáo. Tôi nghĩ rằng miễn là tôi không lấy tiền thì tôi có thể chữa bệnh cho họ và làm điều tốt. Tôi không nhận ra rằng chữa bệnh có thể gây ra các vấn đề nghiêm trọng.
Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:
“Bởi vì con người trước đây đã làm điều xấu [nên] nghiệp lực sinh ra mới tạo thành có bệnh hoặc ma nạn. Chịu tội [khổ] chính là hoàn trả nợ nghiệp; vậy nên, không ai có thể tuỳ tiện thay đổi nó; thay đổi [nó] cũng tương đương với mắc nợ không phải trả; cũng không được tuỳ ý mà làm thế, nếu không thì cũng tương đương với làm điều xấu.”
“Chư vị chữa lành hai bệnh nhân ung thư, thì chư vị phải tự thế chỗ của họ; điều ấy nguy hiểm không?”
Qua học Pháp tôi nhận ra rằng: Tôi đang phá hoại Đại Pháp bằng cách chữa bệnh cho bệnh nhân! Tôi đang làm điều xấu, tạo nghiệp, làm điều sai trái và mất đức vì tôi làm điều chống lại quy luật của vũ trụ! Thật quá nguy hiểm và vô trách nhiệm với tu luyện cũng như sinh mệnh của chính tôi. Là một đệ tử Đại Pháp thì hoàn toàn không được chữa bệnh.
Qua điểm hóa của Sư phụ trong giấc mơ này, tôi đã nhận ra sự nguy hiểm của việc chữa bệnh. Tôi hiểu Pháp trên cơ sở của Pháp và ngay chính lại hành vi của mình. Tôi biết ơn sâu sắc sự cứu độ từ bi của Sư phụ.
4. Học Pháp, ghi nhớ Pháp và sao chép Pháp
Trước tháng 07 năm 1999, nhà tôi mở điểm học Pháp nhóm. Vào những ngày cuối tuần hay ngày nghỉ, chúng tôi tập trung lại để học Pháp. Có khoảng 10 đến 30 người trong nhóm. Tất cả chúng tôi đều biết tầm quan trọng của học Pháp. Bất kể khó khăn gì chúng tôi đều phải vượt qua, bất kể chúng tôi đã học trong bao lâu, mọi người đều có thể kiên trì đến cùng. Mọi người nghỉ đi vệ sinh trong lặng lẽ và kín đáo để không làm phiền người khác.
Lúc đầu chúng tôi đọc Chuyển Pháp Luân trên 10 tiếng đồng hồ không nghỉ. Sau đó chúng tôi đọc bảy hoặc tám tiếng. Chúng tôi đọc đồng thanh. Hầu hết các đồng tu đã tham gia khóa học của Sư phụ và đều là tình nguyện viên hướng dẫn. Hai người trong số họ đặc biệt siêng năng. Một người quỳ gối đọc Chuyển Pháp Luân và người kia ngồi đả tọa toàn bộ thời gian. Vì học Pháp lâu, người học viên nam quỳ gối có các vết chai dày trên đầu gối.
Trong tu luyện cá nhân, tôi đọc Chuyển Pháp Luân hai lần và luyện công hai đến ba tiếng đồng hồ một ngày. Tôi học thuộc Pháp bất cứ khi nào có thời gian: trên đường và trong ô tô, tôi học Luận Ngữ, Hồng Ngâm, Tinh tấn yếu chỉ và các kinh văn ngắn khác của Sư phụ.
Một đêm trời lạnh, tôi muốn đi ngủ sớm và nằm học thuộc Pháp trong chăn. Khi làm vậy, tôi cảm thấy áp lực lớn đè lên ngực mình và tôi khó thở. Tôi nhận ra rằng khi tôi ghi nhớ Pháp với nhân tâm ích kỷ, đó là bất kính với Pháp và Sư phụ! Tận dụng thời gian học Pháp là tốt nhưng tôi có chấp trước an nhàn, nó cũng tạo nghiệp. Sau khi ngộ ra điều này, tôi ngay chính lại hành vi của mình và loại bỏ nhân tâm truy cầu an nhàn thoải mái.
Sư phụ dạy chúng ta:
“Hầu như tại mỗi lần giảng Pháp tôi đều không ngại phiền hà mà bảo chư vị đọc sách, đọc sách, đọc sách. Miễn là chư vị đọc sách chư vị sẽ đắc được những thứ tốt hơn chư vị có thể mong đợi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Châu Âu, tạm dịch)
Thật vậy: khi tôi đọc Pháp cách đây 10 năm, tôi nhìn thấy các chữ trong Chuyển Pháp Luân đầy màu sắc, một số có màu đỏ đậm tỏa ánh sáng bạc giống như đá quý. Có đầy màu sắc. Khi đọc Pháp càng nhiều, tôi càng nhận thức nhiều hơn.
Trong thời gian đó, sau khi học hay ghi nhớ Pháp, tôi có thể thấy các chữ trong Chuyển Pháp Luân ở khắp nơi: trên bầu trời, trên các bức tường và trên trần nhà. Thậm chí khi mắt tôi nhắm lại tôi vẫn có thể nhìn thấy chúng. Tôi cảm thấy kinh sách Đại Pháp tràn ngập các không gian vũ trụ. Cho dù ngủ hay thức, cho dù nhìn bằng thiên mục hay mắt thường, tôi đều nhìn thấy Pháp khắp nơi. Tôi nghe chính mình đọc nhẩm Chuyển Pháp Luân ở không gian khác nhưng nội dung khác với trong thế giới con người.
Một ngày khi đang chăm chú đọc Chuyển Pháp Luân, tôi đột nhiên nghe một tiếng nổ lớn từ không gian khác. Cùng với tiếng nổ, một “tôi” khác bay ra khỏi cơ thể tôi; ông ấy trông giống tôi như đúc và đứng giữa tôi và quyển sách, chắn tầm nhìn của tôi. Khi tôi nhận ra rằng ông ấy là tôi, ông ấy bay vào trong sách.
Không lâu sau đó, khi tôi đọc Pháp một lần nữa, tôi nhìn thấy bạn đồng tu quỳ gối học Pháp cũng bay vào trong sách.
Tôi ngộ ra rằng các đệ tử Đại Pháp là những sinh mệnh của vũ trụ mới mà Sư phụ tạo ra. Sư phụ sẽ đưa mỗi chúng ta đến vị trí viên mãn để thành tựu quả vị của mình. Chúng ta sẽ trở thành các tầng thứ Phật Đạo Thần khác nhau đồng hóa với Đại Pháp. Họ có khả năng bay vào trong Chuyển Pháp Luân. Chỉ có điều một số người chúng ta có thể thấy, một số khác thì không.
5. Lời kết
Sư phụ yêu cầu mỗi đệ tử Đại Pháp làm tốt ba việc. Chỉ khi làm tốt chúng ta mới có thể thăng tiến đến vị trí cao nhất và đạt viên mãn.
Trong quá khứ, bất cứ khi nào chia sẻ kinh ngiệm với các đồng tu, tôi thường phát triển tâm tự mãn, với mong muốn chứng thực bản thân và xuất nhiều nhân tâm. Sau khi đọc rất nhiều bài chia sẻ và với sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi tìm thấy nhiều chấp trước con người cản trở sự tu luyện của tôi: truy cầu danh lợi, tâm hoan hỉ, hiển thị, tật đố… Tôi đã loại trừ chúng rất nhiều và nhận ra rằng bất cứ điều gì tôi đạt được trong quá khứ đều là từ Sư phụ, bởi vì: “Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ.” (Chuyển Pháp Luân)
Con xin một lần nữa cảm tạ Sư phụ, vì sự cứu độ từ bi của Ngài.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/明慧法会–修炼之初的故事-26416.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/19/136714.html
Đăng ngày 5-1-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai đế sát hơn với nguyên bản.