Bài viết của Vũ Minh, một học viên Đại Pháp ở Đông Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-06-2012] Tôi chưa bao giờ tham dự trực tiếp các bài giảng hay các lớp luyện công của Sư Phụ. Tuy nhiên, tôi biết rằng tôi luôn nhận được sự chăm sóc từ bi của Sư Phụ và Sư Phụ chưa bao giờ bỏ rơi tôi.

Trong một giấc mơ, một giọng nói to và rõ ràng đã nói, “Hãy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và con sẽ được chữa lành bệnh.

Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào tháng Tám năm 1998 khi tôi mới 24 tuổi. Trước thời điểm đó, nghiệp bệnh đã tàn phá cơ thể tôi và đe dọa đến tính mạng của tôi, mặc dù tôi còn rất trẻ. Tôi đã thử dùng các loại thuốc mạnh hơn nhằm giảm bớt sự khó chịu, nhưng không có kết quả. Bệnh của tôi dần dần trở nên tồi tệ hơn, và các tác dụng phụ của thuốc càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Tôi vừa trải qua một cuộc phẫu thuật tại thời điểm ấy. Do tình trạng của tôi xấu đi, các bác sĩ quyết định chèn ống phẫu thuật vào vết mổ, để ngăn vùng phẫu thuật liền lại. Nếu bất kỳ biến chứng nào xảy ra, bác sĩ phẫu thuật của tôi sẽ có thể can thiệp vùng phẫu thuật nhanh chóng qua vết mổ mở mà không cần phải tiến hành một cuộc phẫu thuật khác. Vào thời điểm đó, chỉ một tác động nhỏ tới vùng phẫu thuật sẽ gây chảy máu thường xuyên và làm mủ tích tụ trong vết thương.

Một ngày, khi tôi đang nằm nửa tỉnh nửa mê trong bệnh viện, tôi gần như bị chói tai một giọng nói dường như từ xa nhưng rất rõ vang vọng trong tai, “Hãy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và người sẽ được chữa lành bệnh.” Tại thời điểm ấy, gần một triệu người trên khắp Trung Quốc đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và sau đó tôi biết khoảng sáu hoặc bảy địa điểm luyện công ở địa phương. Ngày hôm sau, mẹ tôi mang cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân.

Tôi tập bốn bài công pháp đầu tiên vào buổi sáng, tập bài tĩnh công trước khi đi ngủ và bị thức dậy vào giữa đêm để chứng kiến ​​một phép lạ. Tình trạng viêm tấy xung quanh vết mổ của tôi đã biến mất cùng với các cơn đau, sốt cao và buồn nôn đi kèm. Chưa bao giờ cơ thể của tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng và thoải mái như thế này. Tôi kêu lên: “Mẹ, hãy lại đây nhìn này, con khỏe rồi, con khỏe rồi.”

Mẹ tôi lặng đi vì vui và chỉ có thể nhìn chằm chằm vào tôi trong hạnh phúc. Tôi đã có được một cuộc sống mới từ ngày đầu tiên tôi bước vào con đường tu luyện. Niềm vui và lòng biết ơn vô bờ của tôi đối với Sư Phụ không thể diễn tả!

Tôi càng học, nhận thức của tôi về Pháp càng sâu hơn, và tôi đã nhận ra sự rộng lớn của các bài giảng của Đại Pháp. Pháp Luân Đại Pháp được dựa trên khoa học thực sự mà không bao giờ kiến ​​thức người thường có thể hy vọng giải thích hay hiểu được. Tôi đã có được một cơ thể khỏe mạnh thông qua tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thái độ tự ti và bi quan ban đầu của tôi đối với cuộc sống đã thay đổi theo chiều hướng tốt hơn, một thái độ đầy tình yêu thương và vui vẻ. Những người đã tiếp xúc với tôi sẽ nói, “Bạn thật tử tế! Tôi cảm thấy thật sự thoải mái khi ở gần bạn. Trên thực tế, sự lo lắng và căng thẳng của tôi đã giảm đi sau khi giao tiếp với bạn.

Ban giám đốc nơi làm việc và đồng nghiệp chân thành tôn trọng tôi với tư cách là một học viên Đại Pháp

Nơi làm việc của tôi khá xa thành phố, vì vậy tất cả các đồng nghiệp của tôi đi xe máy từ nhà đến cơ quan và ngược lại. Các nhân viên đổ đầy bình xăng của họ tại trạm bơm nhiên liệu ở công ty. Trong suốt những năm qua, họ đã nhận xét, “Tất cả mọi người sử dụng xăng của cơ quan, trừ Vũ Minh đã dành tiền của mình để mua xăng tại trạm xăng.”

Tôi phải làm việc liên tục 15 giờ trong những tháng hè ở công việc hiện tại của tôi. Hầu hết đồng nghiệp của tôi, những người đã được chuyển đến đây, đã làm hết khả năng của họ để được chuyển việc trong vòng 2-3 năm. Tuy nhiên, tôi đã làm việc ở đây 13 năm. Tôi biết rằng theo đuổi một vị trí thoải mái hơn sẽ không hoàn thành chân nguyện tu thiện và vô ngã của mình. Tôi đã thực hiện nhiệm vụ của mình tận tâm trong 13 năm qua.

Công việc của tôi được coi là quan trọng, vì chúng tôi lưu trữ nhiều loại vật liệu thô và các nguồn lực cho các dự án khác nhau. Trong hơn 13 năm qua, tôi đếm không xuể số người đã cố gắng hối lộ tôi vì lợi nhuận. Tôi từ chối từng người từng người một và nói với họ: “Đó là bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và muốn trở thành một người tốt nên tôi đã từ chối đề nghị của anh/chị. Thực sự tôi làm điều này vì lợi ích của chính anh/chị.” Họ không chỉ hiểu, nhưng từ sau đó, hầu hết đều tôn trọng tôi. Một số thậm chí còn tuyên bố, “Tôi thực sự ngưỡng mộ Sư Phụ chị, ông Lý Hồng Chí!

Đồng nghiệp của tôi nhận thức được rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong một môi trường bị bức hại, nhưng họ âm thầm ủng hộ tôi. Mặc dù các quan chức từ sở cảnh sát, Ủy ban Chính trị và Pháp luật, cũng như nhiều phòng ban khác, đã đến thuyết phục cấp trên của tôi tham gia vào cuộc bức hại, ông ấy đã nhiều lần từ chối họ. Lãnh đạo của tôi nói,“Hiếm có người như Vũ Minh tại nơi làm việc của chúng tôi. Trong những năm qua, cô ấy đã không ngừng làm việc vất vả và cần mẫn. Sa thải bất thường một người như cô ấy là không thể.” Những quan chức tới đây thấy rằng họ không đạt được mục đích của mình và ra về. Vì cấp trên của tôi luôn đối xử tốt với các đệ tử của Đại Pháp, công việc kinh doanh của ông ấy luôn thuận buồm xuôi gió. Ngay cả thân thể yếu đuối và đầy bệnh tật của ông ấy trước đây cũng đã hồi phục.

Nơi làm việc của tôi đã thuê một nhân viên bảo vệ lớn tuổi gần mười năm. Bởi vì ông ấy không cao lắm và vẫn còn độc thân, hầu hết đồng nghiệp của tôi không thích nhân viên lớn tuổi này, nhưng tôi thường đến thăm ông ấy cùng với trái cây hoặc một số món quà nhỏ. Ông ấy đã có một lần trải qua phẫu thuật, và tôi đến thăm ông sau khi xuất viện. Tôi biết ông không có thân nhân, vì vậy tôi thường mang cho ông ấy đồ ăn, bầu bạn, và nói chuyện với ông ấy. Sau khi ông hồi phục, ông đã tìm tôi trong văn phòng công ty của chúng tôi. Ông ấy nhìn tôi với đôi mắt biết ơn và nói, “Bác thực sự phải cảm ơn cháu!” Tôi mỉm cười nói với ông, “Bác không cần phải cảm ơn cháu. Thay vì cảm ơn cháu, bác hãy cảm ơn Pháp Luân Đại Pháp. Đại Pháp đã dạy cháu cách để trở thành một người tốt hơn.” Ông trả lời, “Pháp Luân Đại Pháp thực sự rất tốt!

Sau đó tôi bị bắt và bị giam tại một trung tâm giam giữ một thời gian. Ngày đầu tiên tôi trở lại làm việc sau khi được thả, ngay sau khi các đồng nghiệp chúc tôi những điều tốt đẹp rồi ra về, người bảo vệ lớn tuổi lặng lẽ tới thăm tôi. Nhìn tôi với hai khóe mắt đỏ, ông nhìn tôi, không nói nên lời vì hạnh phúc. Chỉ sau khi tôi cam đoan với ông rằng tôi vẫn khỏe, ông ấy mới ra về. Ông đã sớm trở lại và đưa tôi nửa túi cam. Ông đã mua chúng ở bên ngoài với giá sáu nhân dân tệ. Thông qua mối quan hệ của chúng tôi và sự hiểu biết của tôi về hoàn cảnh của ông ấy, tôi biết rằng đây là một cử chỉ vô cùng hào phóng của ông ấy. Mặc dù ông không nói gì khi ông mỉm cười đưa cho tôi món quà của mình, tôi hiểu sự chân thành của ông ấy. Tôi nhận một quả cam để thể hiện sự cảm kích của tôi đối với sự quan tâm của ông ấy, và gửi phần còn lại cho ông ấy. Ông cười và nhìn tôi, không nói nên lời qua đôi mắt rớm lệ.

Tất cả đồng nghiệp của tôi đều vô cùng tôn trọng tôi với tư cách là một học viên Đại Pháp. Bởi vì chúng tôi đã biết nhau trong nhiều năm qua, tất cả bọn họ đều đã trải nghiệm từ một góc độ khác nhau sự thuần khiết và tốt đẹp của Đại Pháp. Một lần một đồng nghiệp trịnh trọng nhận xét, “Trong suốt những năm nay, qua làm việc cùng với chị chúng tôi đã chứng kiến ​​tận mắt những lợi ích của việc tu luyện Đại Pháp. Giống như một bông hoa sen tinh khiết, chị vẫn không bị ô uế bởi thế giới trần tục và không có gì có thể làm động đến tâm của chị. Chị thực sự tuyệt vời, một người xứng đáng được tôn trọng.

Các học viên Đại Pháp là những sinh mệnh may mắn nhất thế gian

Trong dịp Tết Nguyên tiêu năm ngoái, chúng tôi nhận thấy rằng đám đông ra đường vào buổi đêm để xem bắn pháo hoa. Vì thế mẹ tôi và tôi tận dụng cơ hội này để phân phát tờ rơi giảng chân tướng. Sau khi phân phát các tờ rơi và trở về nhà, tôi bắt đầu chuẩn bị nấu ăn ngày Lễ hội đèn lồng. Chị dâu của tôi đột nhiên bật khóc và nói: “Ngay lúc chị thấy em và mẹ đi phát tờ rơi, chị đã gần khóc. Chị thấy em đang ở tuổi có thể hưởng thụ tất cả hạnh phúc và sự tự do của cuộc sống, nhưng nếu em không cứu độ chúng sinh cùng mẹ, em sẽ dành toàn bộ thời gian còn lại học Pháp và luyện các bài công pháp. Hàng ngày trong khi chị vẫn còn ngủ say, em và mẹ dậy sớm để luyện công. Em có biết chị thấy thương cho cuộc sống khắc nghiệt của em đến nhường nào không?” Và với những lời này, chị dâu tôi bắt đầu khóc một lần nữa. Tôi mỉm cười và trả lời, “Chị à, em cảm thấy rất hạnh phúc! Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bây giờ em đã biết ý nghĩa thực sự của sự tồn tại của con người và hạnh phúc thực sự là gì. Khi một người sống với mục đích duy nhất là giúp người khác đạt được hạnh phúc, người đó sẽ cảm thấy rằng cuộc sống của mình đã không hề vô nghĩa. Và chỉ có người mà không đặt sự tồn tại của mình trong những cảm xúc người thường mới có thể trải nghiệm ý nghĩa thực sự của cuộc sống.” Chị dâu của tôi mỉm cười và nói:“Chị chưa bao giờ nghĩ về nó theo cách đó. Chị thực sự ghen tị với em.”

Một ngày nọ, chị dâu của tôi hỏi tôi, “Mặc dù cuộc sống của chị không thiếu gì, chị không thể cảm thấy thực sự hạnh phúc. Tại sao vậy?” Tôi trả lời, “Thế thì chị hãy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Hãy gạt bỏ  tất cả những hoài nghi của chị và đọc cuốn Chuyển Pháp Luân hai lần, lúc đó chị sẽ hiểu.” Chị dâu của tôi đã nghe lời khuyên của tôi từ tâm của mình và đọc sách Chuyển Pháp Luân hai lần. Chị ấy nói với tôi: “Cuốn sách này thực sự được viết rất tốt. Nó giúp tâm của chị thanh thản và giải thích mọi thứ rất rõ ràng.”

Chị dâu tôi và và em trai chị ấy đã từng thảo luận về ý nghĩa của cuộc sống. Em trai chị ấy nhận xét, “Em không thiếu tiền bạc hay của cải. Nhưng đôi khi có chút thời gian để suy ngẫm, em tự hỏi, ‘Mình sống để làm gì nhỉ?’ Em chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc hay mãn nguyện một chút nào! Chị nghĩ rằng ai là người may mắn nhất trên thế giới này?” Chị dâu tôi trả lời: “Mẹ chồng chị và em chồng chị là những người hạnh phúc nhất trên thế giới. Họ đặt người khác lên trên bản thân họ, không truy cầu danh lợi, và không ham muốn vật chất. Nhưng họ giàu cả về tâm và tinh thần. Đó là những thứ mà chúng ta, những người không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, không thể hy vọng đạt được. Mối bận tâm của chúng ta về danh tiếng, tật đố, và những chấp trước người thường khác đồng nghĩa với việc chúng ta không bao giờ có thể có hạnh phúc như họ!

Theo Thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/5/【征稿选登】大法弟子是世上最幸福的人-257916.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/27/134154.html

Đăng ngày: 6 – 8 – 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share