Bài viết của Tịnh Liên Xuất Trần, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 31-05-2012] Năm nay chúng ta kỷ niệm hai mươi năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền. Tôi may mắn bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 1998. Kể từ đó, thông qua tu luyện, gia đình và bản thân tôi đã nhận được rất nhiều lợi ích về mọi mặt.
Mẹ tôi qua đời vào mùa xuân năm 1998. Lúc đó chồng tôi đang ngoại tình còn tôi thì ốm yếu. Cứ khoảng 2 đến 3 ngày là tôi phải tiêm và uống thuốc. Chỉ mới có 28 tuổi, nhưng mỗi lần leo cầu thang lên tầng hai tôi phải nghỉ hai lần. Tôi cũng sống trong cảnh nợ nần chồng chất vì chúng tôi đã vay 10000 tệ để sửa nhà. Đồng thời do chúng tôi không thể trả học phí, con gái tôi không được đi mẫu giáo. Những khó khăn của cuộc sống làm cho thể chất và tinh thần của tôi kiệt quệ. Bệnh tật đã làm cho cuộc sống thường nhật của tôi trở nên khó khăn. Trái tim tôi trống trải. Tôi chỉ muốn nằm trên giường và chết đi trong giấc ngủ. Chồng và con gái đã thử đủ mọi cách để làm cho tôi ăn được và ra khỏi giường, nhưng tôi đã không hề nhúc nhích.
Sau khi tôi nằm trên giường 5 ngày liền, chị gái tôi đã đến thăm. Chị nói: “Em, chị biết rằng em thích đọc sách. Em hãy xem qua cuốn sách này nhé, nó rất là tốt đấy.” Tôi miễn cưỡng lật giở qua vài trang của cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi tình cờ mở đến mục “Được và mất” ở bài giảng thứ tư. Tôi đã rất tò mò và muốn biết cuốn sách nói gì về mất và được. Tôi đọc cuốn sách quý giá này 3 lần trong khi vẫn còn ở trên giường. Sau đó, tôi đã ra khỏi giường. Từ sâu thẳm trong tim mình, tôi rất biết ơn Sư Phụ. Chính Sư phụ là người đã cho tôi biết ý nghĩa của cuộc sống.
Tôi tập các bài công pháp vài lần một ngày và đọc ít nhất 3 bài giảng mỗi ngày. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cơ thể yếu ớt và ốm yếu của tôi trở nên khỏe mạnh hơn từng ngày. Da tôi chuyển thành hồng hào và trái tim tôi tràn ngập niềm vui. Tính tình nóng nảy của tôi cũng đã bớt đi rất nhiều khiến chồng tôi dễ dàng nhận thấy sự khác biệt. Chồng tôi nói: “Em ơi, môn tu luyện mà em đang theo bây giờ rất tốt. Em đã là một con người khác. Sức khỏe của em được cải thiện và tính tình em cũng đã tốt hơn rồi. Anh quyết định sẽ giúp đỡ em trong quá trình tu luyện.” Tôi không phải là người duy nhất đã thay đổi. Các thành viên trong gia đình tôi cũng thay đổi theo.
Từ khi tôi trở nên khoan dung, kiên nhẫn và nhẹ nhàng, chồng tôi đã không còn ngoại tình nữa. Anh cũng bắt đầu làm giúp các việc nhà. Bằng cách này, tôi có thêm thời gian để học Pháp và tập các bài công pháp. Tình hình tài chính cũng bất ngờ được cải thiện. Cuộc sống của tôi không còn khó khăn như trước nữa. Các thành viên trong gia đình tôi nhận thấy rõ ràng sự thay đổi của tôi và tin tưởng sâu sắc rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.
Trong mỗi lời nói và hành động của mình, tôi yêu cầu bản thân mình đồng hóa với tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Khi tôi yêu cầu bản thân mình trở thành một người tốt, chồng, con gái, anh, chị, em ruột của tôi đều chứng kiến sự thay đổi đó. Vì vậy, khi các thành viên gia đình tôi nghe thấy những lời vu khống, dối trá về Đại Pháp từ Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), họ đã không tin chúng.
Từng chút một, tôi chia sẻ với gia đình hiểu biết của tôi về Pháp. Dần dần, họ cũng thay đổi cách họ đối xử với những người khác. Họ quan tâm đến người khác và nghĩ xem liệu người khác có bị tổn thương hoặc mất mát gì không. Họ đã học được cách trở thành một người tốt, và suy xét đến cả các khía cạnh khác nhau liên quan đến mất và được trong cuộc sống hàng ngày. Đồng thời họ cũng hiểu được nguyên lý của vũ trụ: “Thiện giả thiện báo, ác hữu ác báo”.
Các thành viên trong gia đình tôi bắt đầu đối xử với nhau ân cần hơn, như những người khách với nhau, và kết quả là, gia đình tôi trở nên càng ngày càng hòa thuận hơn. Từ khi bắt đầu tu luyện, tôi cũng không còn phải uống bất cứ loại thuốc nào nữa. Tôi trông trẻ hơn so với trước đây và là một bằng chứng sống cho việc một người nhận được rất nhiều lợi ích từ tu luyện Đại Pháp. Đây thực sự là sự vĩ đại và hồng ân của Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ!
Tôi muốn viết về một vài chuyện minh chứng rằng gia đình và bản thân tôi đã nhận được lợi ích từ tu luyện trong Đại Pháp.
Năm 2003, tôi cố gắng để có được tài liệu thông tin giảng rõ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cùng đi với chồng và con gái tôi để phân phát tài liệu. Thỉnh thoảng chồng tôi bị cúm hay đau đầu, nhưng mỗi khi đi ra ngoài để phân phát các tài liệu giảng rõ sự thật, anh cảm thấy rất thoải mái và không có bất kỳ triệu chứng nào nữa. Đôi khi, (do ảnh hưởng sự bức hại) tôi cảm thấy sợ hãi và lo lắng nên khi phân phối các tài liệu đã không làm đúng cách. Chồng tôi thường nói: “Em phải làm cho đúng cách chứ. Em đang làm điều chân chính nhất. Vậy thì có gì mà phải sợ?”
Một ngày nọ, con gái tôi đi học về và nói với tôi rằng cô giáo ở trường tiểu học nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là không tốt và nói các bạn trong lớp không nên tin. Tôi nói với con gái: “Thế thì hãy nhìn vào những thay đổi mà hai mẹ con đã trải qua. Đây là kinh nghiệm trực tiếp của con đấy.” Con gái tôi nói: “Mẹ ơi, trước khi mẹ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mẹ đã phải tiêm và uống thuốc hàng tuần. Mẹ còn mắng con nữa. Trong những năm qua, sau khi bắt đầu tu luyện, mẹ đã không cần tiêm hoặc uống thuốc nào nữa, và tính khí của mẹ cũng tốt hơn nhiều. Trong quá khứ, khi con muốn học thuộc các nguyên âm, con đã không thể nhớ chúng. Tuy nhiên, bây giờ con nhớ được tốt hơn, thậm chí con còn có thể nhớ được những từ mới tiếng Anh sau khi đọc qua chỉ một lần. Cảm ơn mẹ! Con sẽ luôn tin vào Pháp Luân Đại Pháp.”
Một buổi chiều năm 2011, bệnh viện gọi điện và báo cho tôi rằng chồng tôi bị tai nạn ô tô. Tôi vội vàng đi đến bệnh viện. Khi lên xe, người lái xe taxi thấy tôi rất vội vàng nên đã hỏi: “Chị à, có gì khẩn cấp à?” Tôi nói, “Chồng tôi đã đi ra ngoài mua vài thứ vào buổi chiều, và bây giờ bệnh viện lại báo là anh ấy bị tai nạn.” Người lái xe hỏi, “Chồng chị đi một chiếc xe máy màu đen à?” Tôi nói, “Đúng thế.” Người lái xe nói: “Nửa giờ trước đây tôi thấy tận mắt một người đàn ông lái xe máy đen bị lật hai lần và nát vụn. Chiếc xe máy chắc chắn bị hư hại nặng. Những người chứng kiến tai nạn đều nói rằng người lái xe nhiều khả năng sẽ chết.” Tôi tự nghĩ:“Điều này không thể xảy ra. Chồng tôi sẽ ổn thôi. Chúng tôi được Sư phụ bảo vệ.”
Khi tôi đến bệnh viện, các bác sĩ đã tiến hành chụp cắt lớp, chụp X-quang và tất cả các loại xét nghiệm trên cơ thể chồng tôi. Ngoài những vết xây xát trên chân thì chồng tôi ổn, nhưng bác sĩ vẫn muốn anh ở lại bệnh viện vài ngày để theo dõi. Chồng tôi nói với bác sĩ: “Vì sức khỏe tôi bình thường, tôi sẽ không ở lại trong bệnh viện. Hãy đưa tôi ít thuốc và để tôi đi.”
Người có chiếc xe va chạm với xe của chồng tôi trong vụ tai nạn cũng cố gắng thuyết phục anh nên ở lại trong bệnh viện: “Anh à, anh nên ở lại bệnh viện. Chính phủ vừa thu hồi nhà của tôi và tôi đã nhận được một khoản tiền bồi thường. Tôi có thể trả chi phí y tế của anh.” Chồng tôi nói: “Tôi khỏe. Tại sao tôi nên ở lại bệnh viện? Chi phí sinh hoạt hiện giờ là rất cao. Anh hãy để tiền mua bảo hiểm nhân thọ, bảo hiểm y tế, cho con đến trường học hoặc tu sửa lại nhà của anh.”
Chồng tôi không tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng anh hiểu rõ sự thật về Đại Pháp và cuộc bức hại. Anh tin vào Pháp Luân Đại Pháp và giúp đỡ tôi tu luyện. Vì vậy, khi gặp tai nạn Sư phụ đã bảo vệ anh.
Dưới sự bảo hộ của Pháp Luân Đại Pháp, cả gia đình chúng tôi rất hạnh phúc. Bây giờ, con gái tôi đã vào đại học. Gia đình chúng tôi sống hòa thuận, công việc kinh doanh thì suôn sẻ. Hàng xóm của chúng tôi, bạn bè và người thân đều ghen tị với chúng tôi. Gia đình chúng tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn của chúng tôi tới Sư Phụ, tạ ơn cứu độ từ bi của Ngài. Con xin cảm tạ Sư Phụ!
(Bài viết theo thông tri kêu gọi Kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền)
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/31/【征稿选登】我的家人在大法中升华-256677.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/26/134139.html
Đăng ngày 4-8-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.