Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-06-2012] Sau khi đọc bài giảng mới nhất của Sư Phụ, tôi đã nhận ra rằng hai điều quan trọng nhất mà đệ tử Đại Pháp cần làm bây giờ là một, để cứu độ chúng sinh, và hai, để tìm các học viên đã từng tập và không tinh tấn. Tôi bắt đầu việc tìm kiếm ngay lập tức.

Tôi đến thăm nhà của một học viên, và bà ấy đã nói rằng con gái bà đã không thực sự tu luyện và hưởng thụ theo cuộc sống người thường. Tôi rất buồn lúc nghe tin này. Tôi đã tìm cô con gái của bà và kiên nhẫn chia sẻ với cô ấy bằng những hiểu biết của mình về bài giảng mới nhất của Sư phụ. Tôi nói, “Sư phụ đã ban cho duy nhất hai bài giảng vào ngày 13 tháng 5 trong 20 năm qua. Bài giảng đầu tiên được truyền giảng vào ngày 13 tháng 5 năm 1992, khi lần đầu tiên Sư Phụ giảng Pháp. Lần thứ hai là trong năm nay tại New York. Đây là một dấu ấn rằng mặc dù chúng ta không bị dính mắc vào thời gian, nhưng tiến trình Chính Pháp sẽ đi đến kết thúc cuối cùng. Thời gian thực sự là có giới hạn. Hãy suy nghĩ về chúng ta đã bỏ biết bao nhiêu thời gian để học Pháp. Tất nhiên, chúng ta không biết tình hình thực tế vì chúng ta vẫn còn đang tu luyện. Thậm chí nếu chúng ta biết một phần triệu của một phần trăm trong những năm dài và gian khổ mà chúng ta trải qua để đắc Pháp; nếu chúng ta có thể cảm nhận được một phần triệu của một phần trăm về sự đau đớn của chúng sinh trong thế giới của chúng ta là những chúng sinh đáng được trân quý hơn cả những đứa trẻ trong sống hiện tại của chúng ta, những chúng sinh sẽ bị thanh trừ trong tiến trình Chính Pháp vì chúng ta không hoàn thành thệ nguyện của chúng ta; nếu chúng ta đã biết những gì mà Sư Phụ từ bi của chúng ta đã phải chịu đựng để cứu chúng sinh của vũ trụ; nếu chúng ta biết những gì Sư phụ đã làm nhằm kiến tạo cơ hội cho các học viên bị mê lạc hoặc thiếu quyết tâm để trở về với Đại Pháp, và Sư Phụ đã phải chịu đựng khổ nạn to lớn do cựu thế lực áp đặt các tiêu chuẩn của chúng lên các học viên đó; chúng ta có biện minh gì để không trở về với Đại Pháp chăng? Chúng ta không bao giờ có thể tưởng tượng hoặc hiểu được sự hy sinh to lớn mà Sư phụ đã phải chịu đựng để chờ đợi các học viên chúng ta. Hỡi các bạn đồng tu, hãy quay trở về! Khi mà tiến trình Chính Pháp kết thúc, thì không phải chúng ta phải chịu trách nhiệm với vô số chúng sinh sẽ bị hủy diệt chỉ vì chúng tôi đã bị mất lối chăng? Thế thì, nó không chỉ là vấn đề của cuộc sống của một sinh mệnh bị phá hủy! Mà hậu quả thật là đáng sợ!” Người học viên đã hiểu và quay trở lại tập luyện Đại Pháp.

Một trong số điều phối viên địa phương đã bị can nhiễu nghiêm trọng. Cô học Pháp lúc đầu, nhưng dừng lại sau đó. Chúng tôi đến thăm cô ấy một vài lần không đem lại kết quả tích cực nào. Sau khi đọc bài giảng mới nhất của Sư Phụ, tôi đã nhận ra mức độ nghiêm trọng và cấp bách của vấn đề. Hôm khác, tôi đến thăm cô ấy nhưng cô ấy không có ở nhà. Trên đường tôi quay lại, một học viên khác nói với tôi rằng cô ấy vừa về nhà và rằng tôi nên thăm cô ấy ngay. Ngay lập tức tôi đã đến nhà cô ấy. Khi tôi nhìn thấy cô ấy, tôi cảm thấy có một vài nhân tố đang cản trở cô ấy. Tôi đã không cho phép chúng can nhiễu tới và nói chuyện với cô về đấu đá nội bộ Đảng Cộng sản gần đây và trường hợp 300 dấu vân tay nơi những người dân ủng hộ các học viên bị giam giữ- cả hai sự biểu hiện của tiến trình Chính Pháp trong thế giới nhân loại. Cô ấy đã cảm động bởi những gì tôi nói.

Dựa vào Pháp, tôi đã chia sẻ hiểu biết của tôi về câu hỏi như là, Đệ tử Đại Pháp là ai và sứ mệnh của chúng ta là gì? Sư Phụ đã phải chịu đựng những gì để giúp các học viên kiến lập uy đức của họ, cũng như để chờ đợi những ai đang bị mê lạc, và những hậu quả đáng sợ cho những ai không trở lại và cho chúng sinh của họ? Cuối cùng cô ấy đã ngộ ra. Tôi đưa cho cô ấy bài giảng mới nhất của Sư Phụ, “Giảng Pháp nhân dịp kỷ niệm 20 năm Đại Pháp Hồng Truyền” Tôi đề nghị rằng cô ấy đọc bài này nhiều lần và trân quý cơ hội này. Cô ấy đã tiễn tôi, cho đến khi tôi đã khuất khỏi tầm nhìn của cô ấy. Tôi không thể diễn tả nổi làm thế nào mà vào thời điểm đó tôi đã cảm nhận được.

Tôi đã đi đến nhà của người học viên khác sau đó và cô ấy nói với tôi rằng cô ấy đã phát chính niệm hỗ trợ chúng tôi, vì cô ấy biết tôi đã đến để nói chuyện với học viên. Tôi đã rất xúc động. Tôi nghĩ rằng tôi là một trong những người đã quy tụ các học viên trở lại. Nhưng sau đó tôi nhận ra rằng việc đưa các học viên trở lại phụ thuộc vào sự phối hợp của chỉnh thể. Việc trợ giúp Sư Phụ trong tiến trình Chính Pháp không phải là một nhiệm vụ của một học viên.

Từ kinh nghiệm này, tôi ngộ ra rằng không phải là chúng tôi đang đưa các học viên trở lại. Chính là Sư Phụ đang đưa họ trở lại. Tôi không biết phải nói gì khi lần đầu tiên tôi đến trước cửa ngôi nhà của học viên. Nhưng ngay khi tôi bước vào nhà, tôi biết phải nói gì. Trí huệ của tôi đã khai mở một cách tuần tự và lưu loát, và tôi đã có thể tháo gỡ những nút thắt trong tâm cô ấy. Miễn là chúng ta có ý nguyện, thì Sư Phụ sẽ làm mọi điều khác nữa. Suy nghĩ hời hợt mong muốn để chứng thực bản thân chúng ta là bất kính với Sư Phụ và Đại Pháp!

Trước đây tôi đã nói chuyện với học viên này mà chẳng mang lại kết quả gì. Nhưng, lần này cô ấy hiểu mọi điều ngay lập tức. Tiến trình Chính Pháp đã đạt đến một giai đoạn chắc chắn, và Sư phụ đã đặt sự an bài ở các không gian khác. Với điều kiện là chúng ta làm các việc với một tâm thuần khiết, sau đó chúng ta có thể quy tụ lại các bạn đồng tu . Đó là lý do tại sao các học viên đã hưởng ứng mạnh mẽ khi tôi nói chuyện với họ về sự biểu hiện của tiến trình Chính Pháp.

Sư Phụ chắc hẳn đã thấy được ý nguyện của tôi và đã ban cho tôi cơ hội để tìm học viên này. Sau kinh nghiệm này, tôi cảm thấy rằng quá trình của việc tìm kiếm các học viên cũng là đang tìm thấy chính bản thân mình. Tôi biết rằng Sư Phụ trân quý hết thảy các sinh mệnh và các nhân tố trong vũ trụ!

Một lần tôi đã đến nhà một học viên để giúp đỡ người thân của cô sửa đổi các dữ liệu tiếp nhận của Truyền hình Tân Đường Nhân. Thân nhân của học viên sống ở nông thôn, và con trai của bà đã đưa chúng ta tới đó. Ngay lập tức tôi hiểu rằng Sư Phụ muốn tôi đưa con trai của bà trở lại. Con trai của bà hiếm khi học Pháp trong những năm gần đây và gần như ngừng việc tu luyện. Tôi cố gắng nói chuyện với anh ta nhưng anh ta không động tâm. Sau khi chúng tôi tới nhà người thân, tôi bắt đầu điều chỉnh tín hiệu tivi. Dù tôi có cố gắng thế nào đi nữa, thì tín hiệu vẫn bất ổn. Tôi đã kiểm tra mọi thứ và chẳng có vấn đề gì khác. Tôi nhận ra đó là do tôi không thể lý giải được những điều sâu thẳm trong cậu con trai của học viên đó.

Tôi đã trực tiếp hỏi anh ta, “Cậu có nhớ những gì tôi vừa chia sẻ với bạn không?” Cậu ấy trả lời, “Không!” Tôi nhận ra tôi đã không thức tỉnh anh ta bằng tâm của tôi, mà chỉ đơn thuần là nói chuyện bằng lời. Tôi cũng cảm nhận được lòng từ bi của Sư phụ không muốn bỏ sót bất kỳ đệ tử nào phía sau. Vì vậy, tôi chân thành chia sẻ với anh ta. Tôi cảm thấy rằng Sư Phụ đang giúp tôi. Một năng lượng mạnh mẽ bao quanh tôi, suy nghĩ của tôi là minh bạch, và tôi đã có thể thoát khỏi sự lừa dối và giải thể từng tầng các nhân tố đang cản trở anh ta. Cuối cùng anh ấy đã hiểu và đã ân hận vì lãng phí quá nhiều thời gian trong vài năm qua!

Đúng lúc này, tín hiệu truyền hình đã trở nên ổn định. Tôi cảm thấy Sư phụ đang ở gần tôi và rằng “Phật quang tỏa sáng khắp mọi nơi.” Sư Phụ đang lưu lại hết thảy các sinh mệnh và các nhân tố trong vũ trụ. Thậm chí nó còn vượt xa cả sự mô tả về “từ bi“. Tôi đã nhận ra việc coi nhẹ và không quan tâm đến sinh mệnh đã bị giải thể một cách bất ngờ. Tôi đã trải nghiệm được về sự từ bi chân thực là gì, và đó là để lưu lại các nhân tố và sinh mệnh trong các cảnh giới của chúng ta, tất cả mọi thứ từ các vi quan nhất!

Tôi nhớ lại những lời của Sư phụ trong “Giảng Pháp nhân dịp kỉ niệm 20 năm Đại Pháp Hồng Truyền”

“Tôi nhìn nhận rằng mỗi sinh mệnh đều như một câu chuyện cuộc đời, một tiểu thuyết lịch sử, đời này qua đời khác đều ở đó, hơn nữa đều đang diễn dịch một cách rất sống động. Trong toàn thể vũ trụ có bao nhiêu sinh mệnh, to nhỏ khác nhau, vô lượng vô số, mỗi cá nhân, mỗi vị Thần, mỗi sinh mệnh đều có lịch sử của mình, đều như một câu chuyện. Quá trình của sinh mệnh, mỗi cá nhân đều như một bộ sách lịch sử. Mọi người thử nghĩ xem, vũ trụ này phong phú nhường nào? Những gì chư vị nhìn thấy hoặc tiếp xúc trong tu luyện ấy, có lẽ là ở đâu đó [trong vũ trụ]; có thể là khi triển hiện ra trước mắt chư vị, khi chư vị có thể tiếp xúc tới được, dù chúng vi quan ngần nào, thì đều là hình thái một vũ trụ cự đại.”

Tại thời điểm này, tôi đã có một sự hiểu biết sâu sắc hơn về bài giảng của Sư phụ. Tôi đã tìm thấy bản thân mình một lần nữa, tại cảnh giới của tôi trong Pháp! Tại sao tôi lại cảm thấy đau đớn về học viên bị đàn áp? Tại sao tôi thờ ơ khi chúng sinh đã bị bức hại? Nguyên nhân gốc rễ là vì tôi đã xem nhẹ và không trân quý sinh mệnh ở các tầng thấp hơn. Đó là những nguyên lý của cựu vũ trụ, điều mà cũng bao hàm các nhân tố của tính tự tư và không sẵn lòng để hòa hợp với những người khác. Tại sao tiến trình Chính Pháp quá gian khổ như vậy? Đó là bởi vì Sư Phụ trân quý hết thảy các sinh mệnh và các nhân tố trong vũ trụ. Đó là lý do tại sao nó gian khổ như vậy. Tôi hy vọng tất cả các đệ tử Đại Pháp có thể đạt tiêu chuẩn này, mọi việc và mọi chúng sinh đều đang lưu lại bằng chính sinh mệnh của chúng ta, có lòng từ bi khi mà giúp đỡ họ đồng hóa với Đại Pháp và tiến bước vào tương lai, và mọi thứ liên quan đang gặp phải như là một cơ hội để cứu các sinh mệnh và cứu giúp chúng sinh tiến vào tương lai. Bởi vì Sư Phụ trân quý sinh mệnh của chúng sinh, và đã an bài cho họ là một phần trong tương lai, những cựu thế lực của cựu vũ trụ không được tính. Trong quá trình tìm kiếm các học viên bị mất lối, tôi cũng tìm thấy chính mình!

Trên đây là hiểu biết của tôi ở tầng hiện tại. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/22/在找回昔日同修过程中也找回自己-259258.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/29/134182.html

Đăng ngày 28-7-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share