Bài viết của một học viên tại Côn Minh, tỉnh Vân Nam, Trung Quốc
[MINH HUỆ 06-06-2012] Điện thoại vang lên và tôi nhấc điện thoại:“Xin chào. Tôi nghe đây?” Một người đàn ông trẻ ở đầu bên kia nói: “Chị gái, tôi từ Trung tâm Y tế ABC. Tôi có thể hỏi trong gia đình chị có ai trên 60 tuổi không ạ?” “Đó là tôi,” tôi nói.“Cháu thực sự xin lỗi, giọng nói của bác nghe trẻ quá.” Người đàn ông cười xin lỗi.
Những năm gần đây khi tôi nói với những người lạ trên xe buýt, tại trung tâm mua sắm, hay trên đường phố, rằng tôi đã 78, 79, 80 hoặc 81 tuổi, họ sẽ mở to mắt nhìn tôi và nói, “Bác trông không giống như tuổi của bác chút nào hết. Bác trông như đang ở độ tuổi năm mươi, và chắc chắn không quá 60 tuổi. Bác trông thật là đẹp và tràn đầy năng lượng!”
Có nhiều biến thể khác nhau của cùng một lời khen. Một số thậm chí còn nói:“Bác đang đùa tôi rồi!” Tôi nói với họ: “Hãy suy nghĩ nhé. Tôi là một cán bộ về hưu. Tôi đi học đại học trong những năm 50, và tôi đã chiến đấu trong cuộc chiến tranh Triều Tiên. Những điều này đủ cho anh biết độ tuổi của tôi.” Nhiều phụ nữ trẻ hỏi tôi: “Bác có vui lòng chia sẻ bí quyết làm đẹp của bác không ạ?” Tôi trả lời: “Thực sự, đó là vì tôi tập luyện Pháp Luân Công.” Sau đó tôi chia sẻ với họ làm thế nào tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công.
Dưới đây là một câu chuyện thú vị. Cuối tháng 02 năm 2012, tôi tham dự một cuộc họp của cơ quan cũ. Các bạn có thể thấy nó tầm thường, nhưng nó không phải vậy. Tôi đã bị tước danh dự chính trị là một cán bộ nghỉ hưu mẫu mực ở cơ quan của tôi trong suốt 12 năm vì sự đàn áp Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi đã từng tiếp cận người lãnh đạo và nói với ông ấy:“Ngài Lý Hồng Chí, người sáng lập Pháp Luân Công, dạy chúng tôi không tranh đấu vì danh hay lợi, nhưng những gì ông đang làm là đàn áp Pháp Luân Công. Chỉ trích một môn tu luyện của Phật gia sẽ mang tới quả báo.” Ông ấy nói: “Chừng nào bà từ bỏ Pháp Luân Công, tôi sẽ phục hồi cho bà ngay lập tức!” Tôi trả lời:“Tôi sẽ không bao giờ làm điều đó!” Tôi rất mừng cho ông ấy vì ông đã phục hồi cho tôi vô điều kiện vào năm 2012. Ông ấy đã thực hiện một lựa chọn khôn ngoan cho tương lai của mình bằng cách đảo ngược lại việc làm sai trái của ông ấy cách đây mười hai năm.
Khi tôi tới cuộc họp, các đồng nghiệp của tôi nhiệt tình bắt tay với tôi. Họ đã chứng kiến những khó khăn mà tôi phải chịu đựng vì tôi không chịu từ bỏ Pháp Luân Công, và tôi đã không gặp họ trong nhiều năm!
“Ôi! Đã hơn mười năm rồi! Tại sao bà không già đi chút nào? Bà làm thế nào mà trông thanh lịch, duyên dáng, và xinh đẹp quá vậy?” Một đồng nghiệp khác nói:“Một người bạn của tôi nói với tôi rằng dái tai của bà trông rất trẻ trung, đầy đặn và tròn trịa, trong khi của những vị lãnh đạo cũ ngồi sau bà thì đã bị teo lại.”
So với các đồng nghiệp trong độ tuổi của tôi, tôi nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Lưng tôi thẳng, và tôi cử động một cách dễ dàng và duyên dáng. Một ngày nọ, một người bạn từ trường trung học nắm lấy tay tôi và nói: “Móng tay của bạn trông trẻ trung và hồng hào quá, lớp biểu bì của bạn rất đẹp, không bị khô và bị nhăn nheo một chút nào giống như những người già chúng tôi!”
Càng ngày tôi càng nhận được nhiều hơn sự khen ngợi về vẻ ngoài của tôi. “Bà có một làn da đẹp và sáng với sắc hồng nhuận! Làm thế nào bà chăm sóc da đẹp như vậy? Bà có thể mặc bất kỳ màu quần áo nào.” Một ngày nọ, một phụ ở độ tuổi năm mươi nhìn chằm chằm vào tôi. Cuối cùng cô ấy nhận xét: “Bà có mái tóc màu xám, nhưng đó là một màu xám đẹp, và trên khuôn mặt của bà không có một vết đồi mồi nào hết!”
Những lời khen ngợi này có thể không có gì đặc biệt đối với những người trẻ tuổi, nhưng nó khá là lạ thường đối với một phụ nữ trên 80 tuổi.
Sự thật là tôi đã từng rất yếu đuối và dễ bị bệnh tật. Khi tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công vào năm 1997, tôi đã 66 tuổi, và kinh sợ trước nhiều phong trào chính trị do ĐCSTQ thực hiện. Tóc của tôi đã chuyển sang màu xám, má của tôi không còn đầy đặn như trước kia. Tôi đã bị vô số bệnh tật, bao gồm loét dạ dày, cao huyết áp, viêm khớp, viêm tai giữa, các vấn đề về mắt, lo lắng, mất ngủ, và nhịp tim tăng cao. Tôi thường xuyên bị cảm lạnh. Vào mùa đông, tôi ước tôi có thể khoác chiếc chăn của mình ở khắp mọi nơi. Thậm chí vào giữa mùa hè, tôi vẫn phải mặc quần len, và không ai mặc quần áo trên người nhiều như tôi. Khi tôi chụp ảnh với bạn học cũ và các đồng nghiệp, trông tôi già nhất. Tại nơi làm việc tôi được ghi nhận là có số lần chi trả về y tế nhiều nhất. Tôi nghe nói lãnh đạo của tôi đã từng yêu cầu một bác sĩ kiểm tra hóa đơn y tế của tôi để chắc chắn rằng tôi không đưa các hóa đơn y tế của gia đình tôi vào.
Tôi đã từng thực hành nhiều trường phái khí công, nhưng chúng chẳng có tác dụng gì với tôi. Tôi đã may mắn được nghe về Pháp Luân Công vào tháng 06 năm 1997. Kể từ đó tôi tập luyện và đọc các sách Pháp Luân Công với một nhóm các học viên. Càng ngày tôi càng thích cuốn Chuyển Pháp Luân, quyển sách chính của Pháp Luân Công, bởi vì nó toàn là sự thật. Đột nhiên tôi nhận ra rằng càng đấu tranh vì lợi ích cá nhân thì tôi càng bị mất nhiều, và tôi càng cảm thấy đau khổ hơn. Đó là bởi vì tôi không biết ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Từ đó tôi kiểm soát bản thân và nâng cao tiêu chuẩn đạo đức của mình dựa trên các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Công. Tất cả các bệnh tật của tôi đã biến mất sau khoảng sáu tháng, và tôi ngày càng trở nên tràn đầy năng lượng.
Khi ĐCSTQ cấm Pháp Luân Công vào tháng 07 năm 1999, tôi biết ĐCSTQ đã lại phát động một phong trào chính trị nữa. Tuy nhiên, lần này tôi không do dự và tôi không đầu hàng. Tôi luôn luôn tôn trọng Sư Phụ của tôi, Ngài Lý Hồng Chí. Một ngày nào đó cả thế giới sẽ hiểu sự thật về Pháp Luân Công.
Trong suốt mười hai năm qua của cuộc đàn áp Pháp Luân Công, tôi đã sống trong sự khủng bố của ĐCSTQ. Giống như nhiều đồng tu, tôi đã kiên gan bất chấp sự đàn áp. Tôi đã học các sách Pháp Luân Công, luyện công, tu tâm tính của tôi, và cứu mọi người thoát khỏi các tuyên truyền thù ghét của ĐCSTQ nhắm vào Pháp Luân Công, trong khi cố gắng để trở thành một người tốt hơn. Ngày qua ngày, tôi thấy bản thân mình ngày càng trở nên thanh thản, thiện lương, và có danh dự. Không có lợi ích nào mà tôi không thể từ bỏ, cũng như không có khổ nạn nào đe dọa được tôi. Tôi thực sự tin vào thiên đường và số phận. Khi tôi tham dự các cuộc họp lớp, tôi đã chứng kiến những gì mà thời gian có thể làm đối với một người. Ngược lại, các bạn học cũ của tôi tin rằng tôi đã đi ngược thời gian bởi vì tôi trông ngày càng trẻ trung. Tôi vẫn có thính giác và thị giác đặc biệt, và tôi ngủ ngon mỗi đêm. Tôi ăn thấy ngon miệng, và vị giác của tôi vẫn còn nguyên vẹn. Tôi vẫn có một trí nhớ tốt và phản ứng một cách nhanh chóng. Thời gian dường như không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến tôi. Tôi rất hăng hái đối với công việc nội trợ và các hoạt động xã hội, và thậm chí tôi cảm thấy khỏe mạnh hơn so với khi tôi còn trẻ và bị bệnh. Tôi không tăng cân, và tôi vẫn còn mặc quần áo tôi mua khi còn ở tuổi bốn mươi. Tôi cũng vẫn còn rất nhanh nhẹn khi tôi đi bộ.
Sau đây là hai câu chuyện thú vị về sự đi bộ nhanh của tôi:
Khi tôi đang đi tới cổng của Kiều Hương Viên trên cầu Viên Thông vào khoảng 2 giờ chiều ngày 15 tháng 09 năm 2005, tôi bị hụt một bước và bị ngã. Tôi bị gãy xương đùi trái. Tin này nhanh chóng lan tới lãnh đạo và các đồng nghiệp của tôi. Tôi tiếp tục học các sách Pháp Luân Công và thực hành các bài tập. Ba tuần sau tôi tham gia một chuyến tham quan một vườn thú do cơ quan của tôi tổ chức. Các đồng nghiệp của tôi kinh ngạc trước điều kỳ diệu do Pháp Luân Công tạo nên.
Vào khoảng 3 giờ chiều ngày 03 tháng 12 năm 2009, khi tôi đang chạy, cố gắng để bắt kịp xe buýt, thì tôi bị ngã ngay phía trước của một chiếc xe khác đang tiến thẳng đến tôi. Khi đó tôi 78 tuổi. Người tài xế tái mặt, nhảy ra khỏi xe và hét lên: “Bà làm tôi sợ đến chết mất!” Tôi gắng sức và đứng dậy. Tôi nói to lên: “Tôi rất xin lỗi! Có vẻ như các học viên Pháp Luân Công chúng tôi đều có sự bảo vệ của các vị Thần. Không ai bị thương cả.” Cảm giác sợ hãi không đến cho tới tận lúc tôi trở về nhà. Nếu không có Sư Phụ, có lẽ tôi đã bị chiếc xe buýt đó đâm qua rồi!
Sự việc này làm tôi nhớ đến việc gãy xương của tôi bốn năm trước đó. Lúc đó tôi không thể cử động hoặc chạm vào đùi trái của tôi. Tôi cảm thấy mệt và tôi đã bị sốt. Đùi trái của tôi bị tím bầm, nhưng rồi tôi hồi phục nhanh chóng mà không có tác dụng phụ nào cả. Một nữ đồng nghiệp bị gãy xương trước tôi hai tháng, bà ấy đã phải vào bệnh viện. Họ đặt một tấm thép ở chân của bà và giữ bà lại bệnh viện một thời gian dài. Vài năm đã trôi qua và giờ đây bà ấy phải đi bộ với một cây gậy, và phải dựa vào sự chăm sóc của các con. Tôi đã thật may mắn. Nếu không phải là Pháp Luân Công, có lẽ tôi cũng phải chịu số phận giống như bà ấy; tôi sẽ không bao giờ trông “thanh lịch” hay “duyên dáng”.
Pháp Luân Công đã cho tôi một cuộc sống mới. Không từ ngữ nào có thể mô tả được lòng biết ơn của tôi đối với Sư Phụ và Pháp Luân Công. Các kinh nghiệm cá nhân của tôi đã chứng thực những gì Sư Phụ nói trong Chuyển Pháp Luân về việc làm thế nào mà một học viên Pháp Luân Công chân chính lại trông trẻ và đẹp mà không cần đến sự chăm sóc sắc đẹp.
Tôi là một trong nhiều học viên Pháp Luân Công đã trải qua những điều kỳ diệu tương tự. Có một câu nói: “Thấy mới tin.” Nhiều người đã hỏi tôi về bí quyết làm đẹp sau khi họ nhìn thấy tôi, tuy nhiên vẫn có những người phủ nhận sự thật dù nhìn thấy bằng chứng. Tôi cảm thấy buồn cho họ.
Tôi hy vọng rằng tất cả các bạn bè của tôi sẽ được hưởng hạnh phúc và sức khỏe giống như tôi, và không để các tuyên truyền thù ghét của ĐCSTQ cản đường họ. Tôi hy vọng rằng các bạn sẽ có đủ can đảm thử bí quyết làm đẹp của tôi; giữ lại tuổi thanh xuân và vẻ đẹp bằng cách tu luyện Pháp Luân Công!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/6/【征稿选登】我的美容奇方-257927.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/15/133975.html
Đăng ngày 22-7-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.