Bài viết của một học viên từ tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-05-2012] Năm nay là kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền ra công chúng, tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình với mọi người.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1998. Trước đó, tôi là một người rất nghiêm khắc, cứng đầu và là người không dễ tha thứ. Nếu ai đó bắt lỗi sai về tôi, tôi sẽ làm xáo trộn toàn bộ sở làm của mình. Tôi luôn luôn cảm thấy rằng sống trên thế gian này là phải tranh đấu lẫn nhau vì lợi ích cá nhân, và sống như thế thật là vô nghĩa.

Tình trạng sức khoẻ của tôi cũng rất kém. Trong nhiều năm, tôi bị đau ngực và dạ dày thường bị quặn thắt. Không thuốc men nào có thể chữa lành chúng. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, những bệnh tật của tôi đã biến mất, và chúng không bao giờ tái phát trong suốt hơn mười năm nay. Tôi không còn phải uống thuốc và có thể ăn bất cứ thứ gì tôi muốn. Tôi cảm thấy vui vẻ một cách tự nhiên. Dần dần, tôi cũng nghĩ đến người khác. Tôi thường nghĩ đến người khác trước và trở nên nhẫn nại hơn. Tôi cố gắng hết sức làm hầu hết mọi việc tại nhà cũng như tại nơi làm việc và không dựa vào người khác. Tôi trở nên rất hạnh phúc. Tôi dường như đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

Một buổi chiều tháng Tám, 2001, một trong những đồng nghiệp của tôi tự nhiên tiến về phía tôi một cách giận dữ trong khi tôi đang làm việc. Cô ấy cào mặt tôi bằng hai tay, miệng thì chửi rủa và la hét vào mặt tôi. Tôi không đánh lại và chỉ cố tránh né khỏi bị cô ấy đánh. Những đồng nghiệp khác kéo cô ấy đi chỗ khác. Tuy nhiên, cô ấy vẫn giận lắm. Cô ấy đã đánh tôi bằng một cây sắt dài hơn một thước và dày chừng năm phân và cố đánh tôi thêm nữa. Thấy cô ấy cư xử một cách mất bình tĩnh, tôi đi vào phòng người quản lý. Cô ấy lập tức chạy theo tôi và la lớn: “Cô tu luyện Pháp Luân Công. Chính quyền nói tu luyện Pháp Luân Công là có tội. Tôi có thể đánh cô tùy ý. Cô không thể đánh lại mà cũng không thể tố cáo tôi được. Cô có đi đâu thì cũng không ai nghe cô. Ai sẽ bào chữa cho cô? Cô chỉ còn cách chịu đựng mà thôi.” Sau khi nghe như thế, người quản lý của tôi nghiêm khắc trách mắng cô ấy. Và rồi, cuối cùng cô ấy đã chấm dứt màn kịch này.

Tôi đã nói chuyện với người quản lý của tôi về Pháp Luân Công trước khi có sự kiện này, giải thích rằng Pháp Luân Công dạy con người tử tế hơn và kể lại những thay đổi mà chính cá nhân tôi chứng nghiệm. Tôi nói: “Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã thay đổi từ một người ích kỷ thành một người luôn luôn nghĩ đến người khác trước. Tôi làm tất cả những việc mà người khác không muốn làm, và tôi làm nó mà không cần người khác biết hay không.” Người quản lý nói: “Tôi hiểu rồi! Nếu một người không tốt, người đó không thể tu luyện Pháp Luân Công.”

Khi tôi đến sở làm ngày hôm sau, tôi thấy nhiều bạn đồng nghiệp của tôi đang cười lớn. Tôi hỏi: “Chuyện gì vậy? Tại sao các anh chị lại cười?” Một người nói với tôi: “Thật là kỳ lạ! Đúng là kỳ lạ! Rất là thú vị và vô lý. Người mà đánh chửi chị hôm qua, hôm nay không đi làm được vì bị ốm. Cô ấy không thể bò lên cầu thang được và chồng cô ấy đã phải đưa cô ấy đi bệnh viện. Thế mà chị lại đi làm được. Tu luyện Pháp Luân Công thật sự tuyệt vời. Chị thật tuyệt vời! Chị không đánh lại khi bị đánh, bị chửi. Chị thật sự chịu nhẫn nhục! Nếu người khác bị đánh, thì chắc chắn ngày hôm sau họ sẽ không đi làm. Họ sẽ đợi được bồi thường tiền thuốc men. Rất nhiều người chứng kiến rằng cô ấy đánh chị bằng một cây gậy sắt lớn. Ai tha thứ cho cô ấy được? Người ta sẽ nằm ì tại bệnh viện và không muốn về để họ nhận được nhiều tiền bồi thường.” Tôi nói, “Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Công, tôi cũng đã làm như thế.” Một đồng nghiệp khác nói, “Pháp Luân Công thật sự thay đổi con người — người đó trở nên tốt hơn.” Mọi người đều mỉm cười.

Người quản lý của tôi bắt người đồng nghiệp mà đã tấn công tôi phải xin lỗi tôi. Cô ấy cũng bị phạt tiền. Người quản lý của tôi nói với tôi rằng nếu tôi không vừa ý với việc phạt như thế ông ấy có thể sa thải cô ấy. Nếu một nhân viên trong công ty nhà nước bị đuổi, cô ấy sẽ bị mất rất nhiều quyền lợi về tiền bạc. Tôi là một học viên Pháp Luân Công và phải luôn luôn nhớ lời dạy của Sư phụ: Tôi phải theo đúng những nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và phải nghĩ đến người khác trước. Vì thế, tôi không thù ghét cô ấy và không yêu cầu người quản lý của tôi phạt cô ấy.

Sự việc này đã gây ra một ảnh hưởng lớn tại sở làm của tôi, nơi có hơn một trăm nhân viên. Thậm chí những người từ bên ngoài đến sở làm của tôi cũng hỏi tôi câu chuyện này có thật hay không. Một người nói: “Tôi nghe rằng chị không đánh lại. Tôi không tin được. Hèn chi ai cũng bàn tán. Họ đều nói rằng Pháp Luân Công thật sự quá hay. Chị không đánh lại vì chị là học viên Pháp Luân Công. Nếu chị mà đánh lại, nơi làm việc của chị sẽ rất lộn xộn.

Tôi luôn luôn có niềm tin vững chắc vào Đại Pháp. Những người quản lý của chúng tôi đã thay đổi mấy lần, nhưng không một ai khó chịu vì tín ngưỡng của tôi. Sau này tôi biết rằng những nhân viên từ đội An ninh nội địa thường đến để hỏi những người quản lý của tôi về tôi. Những người quản lý đều bảo vệ tôi và nói với họ là tôi là người rất tốt và một người làm việc rất siêng năng.

Tôi muốn cám ơn những người quản lý và đồng nghiệp của tôi vì sự tử tế và sự chính trực của họ! Đại Pháp chắc chắn sẽ ban cho họ một tương lai tươi sáng!

Từ Thông tri kêu gọi viết bài kỷ niệm 20 năm Đại Pháp hồng truyền


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/17/【征稿选登】领导为啥一直支持着我-257368.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/13/133936.html

Đăng ngày 21–7– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share