Bài viết của Hạnh Vận, học viên Pháp Luân Công từ tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 19-05-2012] Năm 1999, khi một phóng viên được giao nhiệm vụ “phơi bày và chỉ trích” Pháp Luân Công, ông nói, “Tôi chưa hiểu Pháp Luân Công. Trước tiên tôi nên hiểu nó đã.” Kết quả là, phóng viên này đã không viết một bài báo chỉ trích nào. Ông đã trở thành một học viên Pháp Luân Công.
Bốn năm sau, câu chuyện này nhắc tôi về những gì đã xảy đến với mình. Từ lãnh đạm đến quan tâm, từ ác cảm đến ủng hộ, từ sự cảm thông đến thán phục, qua so sánh và nghiên cứu, tôi cuối cùng đã cảm kích bởi các nguyên lý và bắt đầu tập luyện Đại Pháp.
Báo chí ở Trung Quốc Đại lục
Tôi đã làm việc trong ngành công nghiệp báo chí khoảng mười chín năm và biết rất nhiều về các tin tức. Tôi biết rằng tin tức không thể được viết một cách tùy tiện. Hàng nghìn đài truyền hình và phát thanh trong toàn quốc và hàng nghìn tờ báo đều là cơ quan ngôn luận của Đảng. Nói những gì và nói như thế nào không phụ thuộc vào sự thật thấy được, mà là nói theo yêu cầu của Đảng. Bịa đặt dối trá và che giấu sự thật là hai công việc chính của họ.
Sự quan tâm của tôi về vấn đề Pháp Luân Công bắt đầu tương đối muộn, vì tôi đã phần nào không để ý lúc đầu. Sự phơi bày bề mặt của cuộc đàn áp Pháp Luân Công ở Trung Quốc là khác với những thông tin chúng tôi nhận được. Một mặt, chính quyền ngăn chặn một cách mạnh mẽ bất kỳ tin tức nào về Pháp Luân Công. Mặt khác, nhiều và ngày càng nhiều hơn nữa người dân các quốc gia trên khắp thế giới đang tập Pháp Luân Công? Chuyện này xảy ra là như thế nào? Có điều gì đó không hợp lý cho lắm.
Sự thật về Pháp Luân Công
Khi tôi cố gắng để truy cập thông tin có liên quan tôi không thể mở mạng lưới nước ngoài. Các báo cáo tại Trung Quốc tất cả đều tiêu cực. Vì vậy, tôi đã phải đọc báo cũ.
Theo báo cáo năm 1998 của Đài truyền hình Thượng Hải, hàng trăm triệu học viên Pháp Luân Công bên trong và ngoài Trung Quốc đang tu luyện. Nhờ những tác dụng tích cực rõ ràng về việc chữa bệnh và giữ gìn sức khỏe, Pháp Luân Công đã trở thành môn khí công phổ biến nhất ở Trung Quốc và lan rộng ra nước ngoài. Trước năm 1999, một số phương tiện truyền thông báo cáo tin tức Pháp Luân Công và trích dẫn nhiều ví dụ về chữa bệnh khỏe người. Tờ Nhật báo Thanh niên Bắc Kinh nói rõ cuốn sách Chuyển Pháp Luân thuộc mười quyển sách bán chạy nhất. Cũng vào năm 1998 các tổ chức từ Bắc Kinh, Vũ Hán, Đại Liên, Quảng Đông đã tiến hành một cuộc khảo sát quy mô lớn với các học viên Pháp Luân Công. Kết quả cho thấy rằng hiệu quả tổng thể về lợi ích chữa bệnh khỏe người là hơn 98%.
Tháng 07 năm 1999, các phương tiện truyền thông của chính phủ đột nhiên thay đổi thái độ của họ đối với Pháp Luân Công và chỉ trích Pháp Luân Công là “mê tín” và tuyên bố một “lệnh cấm” Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 07 năm 1999. Trong một thời gian dài họ phát sóng các “tin tức” về Pháp Luân Công trên truyền hình mỗi ngày. Người dẫn chương trình với thái độ gay gắt và ngôn từ mạnh mẽ. Các đảng viên và các đoàn viên không được phép tập Pháp Luân Công. Dần dần, chỉ có các báo cáo ngắn gọn về Pháp Luân Công. Những tình huống mà các học viên Pháp Luân Công phải đối mặt, và bao nhiêu người đã bị bắt và bị kết án đến các trại lao động và nhà tù? Bởi vì những tin tức toàn diện đã bị che giấu, không chỉ công chúng mà chính bản thân báo chí cũng thiếu thông tin, do đó sự thật đã không được biết đến.
Trái lại, ở nước ngoài, ngày càng nhiều các nước thừa nhận Pháp Luân Công, và con số các quốc gia lên án cuộc đàn áp của chế độ này đối với Pháp Luân Công ngày càng tăng. Pháp Luân Công hầu như đã trở thành chủ đề tin tức bị cấm ở Trung Quốc.
Cuộc bức hại tàn bạo
Chế độ Cộng sản đã thành lập Phòng 610, chuyên trách trong cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Tất cả các nhà tù và trại lao động đều có nhân viên chuyên biệt của Phòng 610 nhắm vào mục tiêu Pháp Luân Công. Các sở cảnh sát cũng có những đội đặc biệt, được gọi là Đội an ninh nội địa. Đây là một mạng lưới đàn áp khổng lồ.
Sau khi cảnh sát bắt giữ các học viên Pháp Luân Công, Viện kiểm sát quyết định từng trường hợp. Tòa án phán quyết mọi người bị phạt tù và sau đó đưa họ vào tù, hoặc Cục Công an trực tiếp kết án họ vào các trại lao động cưỡng bức. Ngay cả trong các nhà tù và trại lao động, Pháp Luân Công được đối xử như những trường hợp cần xử lý đặc biệt. Mọi phương tiện để các học viên Pháp Luân Công có thể bảo vệ mình – ví dụ như đến văn phòng kháng cáo, các phương tiện truyền thông, và các cách thức theo luật định, đã bị ngăn chặn.
Tôi đã tiếp xúc với một học viên Pháp Luân Công bị kết án tù và đã được phóng thích. Cô là một giáo viên có hầu hết các vấn đề về sức khỏe trước khi tập Pháp Luân Công, bao gồm cả gai đốt sống cổ, bệnh dạ dày, thấp khớp/viêm khớp, và những bệnh khác. Cô đã lấy lại sức khỏe của mình ngay sau khi bắt đầu tập luyện. Sau lệnh cấm Pháp Luân Công của chính quyền, cô đã đến Bắc Kinh để trình bày về tình huống thực tế cho chính quyền.
Học viên này đã bị bắt và bị kết án bốn năm tù. Cô bị tống giam với hàng trăm học viên Pháp Luân Công, bao gồm cả các trí thức, quan chức, cảnh sát, công nhân và nông dân. Người lớn tuổi nhất là hơn bảy mươi, và người trẻ nhất là 16. Một khi các học viên Pháp Luân Công bị đưa đến nhà tù, họ phải đối mặt với “cải tạo” và buộc phải viết ba cam kết tuyên bố từ bỏ việc tập luyện. Nếu họ từ chối viết nó, lính canh trước hết sẽ “thuyết phục” và sau đó tra tấn họ. Họ dùng dùi cui điện để đánh và tước đoạt giấc ngủ của các học viên. Họ trói tay các học viên lại và nếu các học viên nhắm mắt lại các lính canh đánh và đổ nước lạnh vào họ. Đôi khi, họ dùng tăm xỉa răng để chống mi mắt của các học viên.
Các học viên cũng bị dày vò về tinh thần, bằng cách cấm gặp gỡ với gia đình của mình, và bị ép phải nghe các chương trình truyền hình vu khống Pháp Luân Công. Nhà vệ sinh của các học viên Pháp Luân Công bị giám sát. Họ thường phải chịu sự sỉ nhục và tra tấn thể xác, bao gồm bị buộc phải đứng yên một thời gian dài, giam giữ trong một lồng nhỏ và ngồi thật lâu trên một chiếc ghế nhỏ. Theo như cô biết, hơn 20 người đã bị tra tấn đến chết trong nhà tù. Hàng trăm nghìn các học viên Pháp Luân Công đang bị giam giữ, mặc dù thống kê chính xác rất khó có được.
Trại lao động cưỡng bức kiếm tiền bằng cách ép buộc các học viên làm việc như lao động nô lệ. Chính phủ còn giết các học viên để lấy nội tạng. Giám đốc Công an thành phố Trùng Khánh Vương Lập Quân thậm chí còn nhận được một giấy chứng nhận “thành tích nghiên cứu” cho sự tham gia của ông ta trong việc mổ cắp nội tạng, kết quả điều tra được chứng thực bởi hội điều tra quốc tế.
Các học viên Pháp Luân Công là người như thế nào?
Tôi đã gặp một học viên 40 tuổi. Nụ cười thuần khiết, cởi mở của cô là nụ cười đẹp nhất mà tôi từng thấy. Tôi cũng quan sát những tính cách khác. Trong khi gặp phải các vấn đề, hầu hết mọi người nói rằng họ đúng như thế nào, nhưng các học viên Pháp Luân Công không khoe khoang về bản thân mình. Họ luôn luôn đề cập đến những thiếu sót của mình và làm mọi thứ tốt hơn bất cứ nơi đâu. Thông thường, để giải quyết vấn đề, mọi người luôn luôn chỉ ra những gì người khác nên làm. Các học viên Pháp Luân Công nói rằng, “Tôi nên học cách để làm điều đó.” Mỗi học viên đều cố gắng để làm cho hành động của bản thân mình tốt hơn.
Một tính cách khác của các học viên Pháp Luân Công là lòng vị tha. Một học viên nói với tôi rằng cô không bao giờ chọn lựa những thứ tốt hơn khi mua thực phẩm, bởi vì nếu bạn chọn những thứ tốt hơn, những người khác sẽ không muốn mua những thứ còn lại. Khi gặp phải những xung đột, họ nhìn vào bên trong. Trong khi suy xét mọi việc họ đều nghĩ đến người khác. Đây là một trong những nguyên lý tu luyện Pháp Luân Công. Có một câu chuyện liên quan như sau. Có một bàn thức ăn ở cả thiên đàng và địa ngục, và mọi người ngồi quanh bàn. Mỗi người có một cái thìa cán dài. Trong địa ngục, mọi người lấy thức ăn cho bản thân mình, nhưng họ không thể ăn bất cứ thứ gì. Trên thiên đường mọi người cấp đồ ăn cho những người khác, và tất cả mọi người ăn một cách thoải mái. Pháp Luân Công thực sự là một miền đất tịnh độ.
Một vị tổng thư ký Hội Nhà văn cho biết,“Người tốt nhất trong đơn vị của chúng tôi là hai học viên Pháp Luân Công. Họ không đấu tranh vì danh và lợi. Tôi đã bảo vệ họ trong nhiều năm qua.”
Vợ tôi làm việc trong ngành công nghiệp dược phẩm. Cô nghe thấy rằng bác sĩ phẫu thuật chính tại một bệnh viện lớn đã tập luyện Pháp Luân Công và không bao giờ nhận hồng bao (tiền/quà hối lộ). Thu nhập đen lên đến hàng triệu nhân dân tệ mỗi năm không phải là một cám dỗ nhỏ đối với những người bình thường.
Một giáo sư nổi tiếng (một học viên Pháp Luân Công) trong một bệnh viện khác cũng không chấp nhận các hồng bao.
Một sĩ quan cảnh sát nói với tôi rằng các học viên Pháp Luân Công không nói dối hoặc làm những điều xấu. Tôi đã nói với một đội trưởng Đội an ninh nội địa, “Đó là những người tốt nhất mà tôi từng gặp.”
Sư phụ của Pháp Luân Công dạy những gì?
Theo mở đầu quyển Chuyển Pháp Luân, Sư phụ truyền giảng Pháp là để “Chân chính đưa con người lên cao tầng.” Ngoài ra, Ngài giảng cho chúng tôi,“Đây là vào thời kỳ mạt Pháp mà chúng tôi truyền chính Pháp một lần cuối cùng.” (Chuyển Pháp Luân)
Sư Phụ đã tổ chức 56 khóa giảng Pháp tại Trung Quốc trong những năm từ 1992 đến 1994. Hàng chục nghìn người đã tham dự các khóa giảng. Ngài cũng truyền Pháp ở hải ngoại, bao gồm cả Pháp và Thụy Sĩ.
Sư phụ giảng: “Tôi nói rằng tôi đã làm điều mà người xưa từ trước đến nay chưa từng làm, đã mở cánh cửa [rộng] lớn nhất.” (Chuyển Pháp Luân)
Pháp Luân Đại Pháp đã truyền rộng đến hơn 100 quốc gia trong suốt hai mươi năm qua. Số học viên lên đến hơn 100 triệu người. Chúa Giêsu đã triển hiện những thần tích, Đức Phật Thích Ca Mâu Ni cũng đã triển hiện những thần tích, nhưng Sư phụ của Đại Pháp thực sự triển hiện những thần tích vĩ đại nhất của nhân loại, chưa từng được thấy trong lịch sử Trung Quốc, cũng chưa từng có trong cả thời cổ đại và hiện đại trên thế giới. Như một kết quả của sự chân chính tu và luyện, các bệnh viêm gan B, bạch cầu, tiểu đường, ung thư, và tất cả các loại bệnh nan y đã được thanh lý cho hàng triệu đệ tử, họ đã được cải biến cả tâm và thân.
Những động tác nhẹ nhàng và năm bộ công pháp đơn giản là một phần của thực hành Pháp Luân Công. Hệ thống này cũng nhấn mạnh yêu cầu nghiêm ngặt về tâm tính chiểu theo Chân – Thiện – Nhẫn. Trở thành người tốt, kính trọng cha mẹ và dạy dỗ con cái của họ, làm tốt mọi công việc mà mình đảm nhận, người tu luyện quan tâm đến những người khác ở mọi nơi. Họ “trước hết phải nghĩ đến người khác, tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã” (“Phật tính vô lậu”, Tinh tấn yếu chỉ).
Ông Lord Francis, nhà ngoại giao Anh và là cựu Đại sứ Anh tại Ireland, cho biết, “Pháp Luân Công không chỉ thuộc về Trung Quốc. Đó là một hoạt động tinh thần toàn cầu của một nền văn minh mới và đại diện cho tương lai của nhân loại. Sức mạnh tinh thần và lòng can đảm của Pháp Luân Công sẽ sớm lan rộng đến toàn thể nhân loại và tạo ra một nền văn minh mới.”
Trở thành học viên Pháp Luân Công
Sau khi đọc sách Pháp Luân Công tôi đã có những nhận thức to lớn. Qua lời giảng của Sư Phụ, tôi biết vũ trụ và tam giới được tạo thành như thế nào, và làm sao các vị Thần an bài sự phát triển của nhân loại. Tôi cũng biết đạo đức đã suy đồi ra sao, và nhân loại phải tu luyện để trở về nguồn gốc của sinh mệnh như thế nào. Mọi thứ đều rõ ràng và những bài giảng của Sư Phụ cho chúng tôi thấy được toàn cảnh. Điều này không bao giờ xảy ra trước đây.
Những sự mơ hồ của tôi đã được giải đáp. Ví dụ, Thích Ca Mâu Ni nói rằng Như Lai có vô số như các hạt cát, nhưng tại sao Đức Giê-hô-va nói rằng ông là Thiên Chúa duy nhất? Bàn Cổ khai thiên tịch địa và Giê-hô-va cho biết ông đã tạo ra con người từ đất sét, gần giống truyền thuyết của Trung Quốc về Nữ Oa tạo ra con người, và Đông Ấn Độ tôn thờ Thần mà tạo ra con người. Cái nào mới là đúng?
Các bài giảng của Sư Phụ cho chúng ta biết rằng Bàn Cổ đã tạo ra một tiểu vũ trụ, và Trái Đất nội trong Tam Giới là tương đương với một tế bào. Các Thần khác nhau tạo ra các dân tộc khác nhau, một bộ phận người châu Á là do Nữ Oa tạo ra. Đạo cũng tạo một phần người châu Á. Theo tôi được biết, Đức Giê-hô-va tạo ra người Do Thái và người da trắng, và chư Phật tạo ra người Ấn Độ. Một số người gọi Thần tạo ra họ là “Thiên Chúa”. Cũng giống như cha mẹ là duy nhất đối với những đứa trẻ của họ, nhưng đó không phải là một tập hợp của các bậc cha mẹ trên thế giới. Vì vậy, con người nói về đấng sáng tạo của họ từ những quan điểm khác nhau. Tất cả họ đều là đúng.
Bây giờ tôi biết làm thế nào để là một người tốt. Tôi sẽ không dùng cây bút để lừa gạt người khác và tôi sẽ không cố ý làm điều xấu. Tôi đã được dạy bảo và đã tiếp thu các nguyên lý bất biến Chân – Thiện – Nhẫn và đo lường mọi việc và tiêu chuẩn của bản thân theo các tiêu chuẩn đó. Tôi đang thay đổi từng ngày, và nội tâm tôi ngày càng tĩnh và bất động trước những huyên náo. Cuộc sống của tôi đầy sự biết ơn và nhiều điều tuyệt vời khác nữa.
Tôi muốn nói với tất cả mọi người: Pháp Luân Đại Pháp là tốt!
Từ Thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/19/【征稿选登】从“邪党喉舌”到大法徒-256843.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/8/133853.html
Đăng ngày: 14 –7 – 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.