Bài viết của Tịnh Tâm, học viên Pháp Luân Đại Pháp từ tỉnh Quý Châu, Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-06-2012]

1. Đắc Pháp

Tôi đã rất yếu kể từ khi còn rất trẻ, và hàng xóm xung quanh đều biết rằng tôi ốm yếu. Bệnh nghiêm trọng nhất là hen suyễn. Mỗi lần leo lên cầu thang, cứ ba bước tôi phải dừng lại để thở lấy sức. Trong năm thứ ba đại học, phần lớn thời gian tôi ở trong bệnh viện.

Lúc tôi mới đi làm, khí công rất phổ biến. Tôi bắt đầu nghiên cứu khí công và các tôn giáo. Tôi có một số công năng và có thể nhìn thấy những không gian khác mà người khác không thể. Tuy nhiên, tôi đạt đến một mức mà công của tôi bị đình trệ, không tăng thêm nữa và tôi không biết làm thế nào để cải thiện bản thân mình. Tôi nghĩ về làm thế nào để tu luyện mỗi ngày.

Trong tháng 07 năm 1996, khi tôi đang ở nhà một người bạn, có người đưa cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Ngay khi bắt đầu đọc sách, tôi đã không thể dừng lại. Tôi đọc cho đến 4 giờ sáng hôm sau. Tôi hết sức sửng sốt bởi nội dung của cuốn sách. Nó đã trả lời tất cả các câu hỏi của tôi. Tôi không thể diễn tả nổi mình đã vui và hạnh phúc như thế nào. Tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Công ngay lập tức và tìm thấy một điểm luyện công ngay gần nhà mình.

Đó là những ngày hạnh phúc nhất trong đời tôi. Tôi vui mừng đến nỗi bật khóc mỗi khi nghĩ về việc mình đã tìm thấy Pháp Luân Đại Pháp. Không có gì là tốt lành hơn là tu luyện Đại Pháp và được dẫn dắt bởi Sư Phụ.

Chẳng bao lâu tất cả các bệnh của tôi biến mất. Hàng xóm xung quanh đã chứng kiến thay đổi của tôi và một số nói, “Có điều gì đó chúng tôi không dám nói trước khi chị phục hồi sức khỏe của mình. Chúng tôi lo lắng rằng chị có thể chết.

2. Tạo một môi trường tốt

Sau khi tôi được thả ra từ trại lao động cưỡng bức, vấn đề lớn nhất là tôi không có thu nhập. Gia đình tôi sợ hãi và họ lo lắng rằng tôi có thể bị bức hại một lần nữa. Họ cảnh báo tôi bằng những lời đầy ẩn ý.

Anh rể tôi sau đó đã giúp tôi có việc tại một công ty lớn. Trước khi tôi bắt đầu làm việc, chính niệm của tôi rất mạnh mẽ, “Tôi là một học viên Đại Pháp, là người cởi mở và thẳng thắn. Trong môi trường làm việc mới, tôi sẽ cho họ biết rằng mình là một học viên và tôi sẽ tạo ra một môi trường mới cho công việc và tu luyện.” Từ chính niệm này, Sư Phụ đã an bài mọi điều.

Một bạn học của tôi ở trường trung học là hiện là một quản lý ở cấp trung, và cô ấy biết tôi đang tu luyện Pháp Luân Công. Khoảng một tháng sau khi tôi bắt đầu làm việc cho công ty, cô nói với mọi người những gì cô biết. Tất cả các nhân viên khác bàn tán về điều đó. Đôi khi tôi đọc sách Đại Pháp tại nơi làm việc. Vào một ngày tôi bị phát hiện khi đang đọc sách và bị tố cáo lên người giám sát. Họ lên kế hoạch định nhờ một ai đó để nói chuyện với tôi. Tôi rất bình tĩnh, không hề sợ hãi hay kêu ca phàn nàn gì cả. Tôi biết rằng đây là một cơ hội tốt để giảng rõ sự thật.

Cuối cùng, một người quản lý đã đến hỏi tôi về Pháp Luân Công. Tôi bình tĩnh nói với ông về vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn đã bị dàn dựng như thế nào, Đại Pháp đã được chấp nhận trên toàn thế giới ra sao, và Đại Pháp đã dạy chúng ta trở thành người tốt như thế nào. Tôi cũng đưa cho ông những tài liệu giảng rõ sự thật và một số VCD. Ông không hay biết về những điều này và ông đã bị sốc.

Tất nhiên, những gì chúng tôi nói chuyện được báo cáo lên cấp trên sau đó, ngay cả lên cấp giám đốc điều hành (CEO). Mọi điều xảy ra rất tự nhiên, cấp trên và đồng nghiệp của tôi đều biết và hiểu tôi. Họ biết sự thật và chấp nhận tôi.

Tôi làm việc chăm chỉ và đạt được nhiều thành tích xuất sắc. Tôi không bao giờ chọn công việc để làm, không phàn nàn, và luôn luôn nỗ lực hết mình để hoàn thành công việc. Mọi người đều nghĩ rằng tôi là người tốt. Tại bữa tiệc cuối năm, một người quản lý ra dấu tán thành và nói với tôi: “Tôi đã nghe nói về chị. Chị làm việc rất tốt!” Tính đến nay tôi đã được làm việc trong công ty hơn mười năm. Nhiều đồng nghiệp đều biết sự thật và đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

3. Tìm hiểu sự thật và không ai tin những kẻ hành ác

Cả gia đình tôi lo lắng về tôi rất nhiều, nhưng thông thường là vì những lý do không đâu. Đây là tình trạng chung. Chúng ta cần giúp gia đình mình hiểu ra lẽ phải, nói với họ sự thật, và giúp họ chấn chỉnh những suy nghĩ của họ. Khi tôi đã bị bức hại, gia đình tôi cũng phải chịu đựng.

Sau khi tôi bắt đầu làm việc cho công ty này, chị gái tôi đã rất lo về công việc của tôi. Trong tháng 04 năm 2004, Bí thư Đảng địa phương đến công ty của tôi và nói với Giám đốc điều hành của tôi rằng họ đang tổ chức các khóa tẩy não trong thành phố và yêu cầu ông gửi tôi đến đó. Vị giám đốc điều hành nói với chị gái tôi trước. Ngày hôm sau là ngày cuối tuần, đó là khoảng thời gian mà tất cả các thành viên trong gia đình tụ họp lại. Chị gái tôi đã rất tức giận và hỏi tôi: “Em có còn yêu gia đình này hay không? Em có muốn giữ công việc của em không? Nói cho em biết em sẽ sớm bị gửi đến một khóa tẩy não ở trại. Hôm qua, Bí thư Đảng bộ địa phương đã gặp mặt trực tiếp và tư vấn cho Giám đốc điều hành cá nhân của em rồi.” Sau đó tôi kể họ nghe các khóa tẩy não, mục đích thực sự của nó là gì, và tiếp tục giảng rõ sự thật cho gia đình của tôi. Tôi đã nói với chị: “Những điều đã xảy ra không phải là lỗi của em. Em luôn cố gắng để là một người tốt. Em vô tội. Khi em đã bị bức hại, chị đã không giúp em, nhưng đã giúp họ phải không?” Tôi nói nhiều hơn một chút về chuyện đó và chị tôi òa khóc. Trước khi chị rời đi, chị nói với tôi rằng chị ấy sẽ lo chuyện  đó.

Sáng sớm ngày thứ hai, chị tôi đã đi đến công ty và nói với giám đốc điều hành về việc tôi tu luyện Pháp Luân Công như thế nào và tôi đã bị bức hại ra sao, và đề nghị giám đốc điều hành không gửi tôi đến trại tẩy não. Chị cũng tìm Bí thư Đảng địa phương và nói với ông sự thật dựa trên những gì tôi đã nói với chị. Chị cũng nói rằng, “Học viên đều là những người tốt, nhưng các ông lại gửi họ đến trại tẩy não. Những gì ông đã làm sẽ tạo ra cuộc khủng hoảng không cần thiết trong gia đình của họ và ngoài xã hội.” Bí thư đã bị sốc và nói, “Rất hợp lý, vì vậy tôi sẽ xem xét việc không gửi em cô đến trại tẩy não.”

Sau khi chị tôi rời đi, Giám đốc điều hành yêu cầu tôi đến văn phòng của ông. Tôi nắm lấy cơ hội để nói cho ông biết sự thật về Pháp Luân Công. Ông nói, “Tôi biết về hoàn cảnh của chị và tôi cũng biết rằng chị là người xuất sắc trong công việc. Tôi sẽ không gửi chị tới trại tẩy não.

Sau khi những điều này đã trôi qua, em trai tôi nói với tôi, “Những gì chị nói trong ngày hôm đó quả thật có lý. Tại sao những người bị bức hại lại bị đổ lỗi? Những người làm điều ác phải bị kết tội.” Khi mọi người biết sự thật và thay đổi ý kiến của họ, họ sẽ biết phải làm gì và làm thế nào để bảo vệ gia đình của mình.

Chồng tôi là một người rất biết điều và am tường mọi việc. Anh cương quyết ủng hộ Đại Pháp. Một lần có người từ cơ quan hành pháp địa phương đến nhà tôi để quấy nhiễu tôi. Lúc đó tôi không có nhà. Chồng tôi ra mở cửa. Khi anh nhận ra mục đích của chuyến thăm này, anh đã đuổi người đó đi. Người đó đã rất xấu hổ và lặng lẽ rời đi, không bao giờ quay trở lại nhà tôi một lần nữa.

Có người tiếp cận với những người hàng xóm của tôi và sau đó, người hàng xóm này nói lại với tôi, “Anh ta trông có vẻ không phải người tốt, tôi sợ rằng anh ta sẽ làm hại chị, vì vậy tôi đã đuổi anh ta đi. Nếu chị có bất kỳ tài liệu nào mà không thể cất trong nhà chị thì chị có thể đưa cho tôi và tôi sẽ giúp chị cất giữ chúng.

Những cán bộ đó không dám đến nhà tôi nữa, vì vậy họ đã đến công ty của tôi. Một lần ba người trong số họ đã đến và tìm mọi cách để liên lạc với giám đốc của văn phòng đại lý ở địa phương. Khi giám đốc biết được mục đích chuyến thăm của họ, ông yêu cầu họ rời đi ngay lập tức. Tôi đã làm việc cho công ty này trong hơn mười năm và những kẻ hành ác đã đến rất nhiều lần, nhưng họ không bao giờ có thể lại gần tôi bởi tất cả bọn họ đều bị ngăn cản bởi gia đình, đồng nghiệp và hàng xóm của tôi, những người đã hiểu rõ sự thật. Có thể nói rằng mọi người đều phản đối cuộc bức hại này.

4. Cả gia đình gặp nhiều lợi ích và học cách sống theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn

– Kinh nghiệm của chồng tôi

Trước khi cuộc bức hại, nhà tôi là địa điểm học Pháp. Đôi khi chồng tôi cũng tham gia đọc sách với chúng tôi và chia sẻ kinh nghiệm. Anh gặp phải vài khổ nạn lớn, nhưng tất cả khổ nạn này đều chuyển hướng thành tốt và anh đã được an toàn.

Năm 1997 khi anh làm việc cho một công ty xây dựng, anh đi theo một kỹ sư kiểm tra trên một tòa nhà và bất ngờ rơi từ trên mái tầng hai xuống. Trên mặt đất có rất nhiều đá to bằng nắm tay. Bạn có thể tưởng tượng hậu quả nếu anh ấy rơi vào những hòn đá này. Tuy nhiên, ngay trước khi chạm đất, một chiếc thang gỗ đã cản anh lại. Anh không bị thương chút nào và ngay lập tức hiểu ra rằng Sư phụ đã bảo hộ anh.

Năm 1998, công ty của chồng tôi bị phá sản, vì vậy anh ấy đã tìm một công ty khác, nơi anh phụ trách chiến lược bán hàng và quản lý quảng cáo. Một nhân viên bán hàng đã cố gắng làm đủ mọi cách để hối lộ anh, nhưng anh không bao giờ nhận hối lộ. Có một lần, một người trẻ tuổi thực sự muốn tặng anh một món quà nhưng anh kiên quyết từ chối. Sau đó, người này nói, “Nếu anh không chấp nhận, tôi sẽ đưa cho vợ của anh“. Chồng tôi trả lời, “Không ích gì đâu. Cô ấy là một học viên Pháp Luân Công, cô ấy đã gây ảnh hưởng đến tôi. Liệu anh nghĩ rằng cô ấy sẽ nhận quà của anh sao?

Chồng tôi sau này đã học để làm những công việc khác. Một lần, anh chở hàng vào kho bằng việc chất khối lượng 20 tấn lên một chiếc xe tải có trọng tải tối đa 16 tấn. Trên đường đi, đột nhiên chiếc xe tải bắt đầu rung chuyển và trở nên mất kiểm soát. Người lái xe nhấn phanh và chiếc xe tải dừng lại! Ông ấy đã xuống xe kiểm tra và thấy rằng tất cả tám con ốc trên một bộ bánh sau đã bị hỏng, và thậm chí một bánh xe đã bị mất. Ông đã lo lắng đến nỗi đổ mồ hôi đầm đìa trên người. Một tài xế xe tải khác cho biết, “Nếu một chiếc xe tải mất bánh ở tốc độ cao, chiếc xe sẽ bị lật. Tuy nhiên, trong trường hợp này, ngay cả khi các con ốc trên bánh đã bị gãy, nhưng chiếc xe tải đã dừng lại một cách an toàn. Chúng ta phải có phúc rất lớn mới thoát khỏi nạn ấy.”

Giờ đây chồng tôi đã có cơ sở kinh doanh riêng của mình, anh luôn tuân theo các nguyên lý và không bao giờ lừa dối hay gian lận. Anh cũng luôn giúp tôi làm việc bất cứ khi nào có thể. Anh thích đọc những tài liệu giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công và những câu chuyện về văn hóa truyền thống.

– Về kinh nghiệm của mẹ kế tôi

Mẹ kế của tôi là một người luôn tính toán hơn thiệt. Bà luôn mang theo chiếc cân của mình khi đi chợ. Sau khi trả tiền cho một món đồ, bà luôn luôn cố gắng lấy nhiều hơn một chút. Sau khi nghe tôi kể nhiều câu chuyện về các học viên và học viên tu luyện như thế nào, dần dần, bà đã học cách sống dựa theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.

Một lần bà ra ngoài đi bộ, mang theo hai túi quần áo to. Bỗng nhiên, một chiếc xe gắn máy đâm bà từ phía sau. Hai túi bị rách làm cho quần áo trong túi rơi đầy trên mặt đất. Lúc đó trời hơi mưa và mặt đường lầy bùn. Bà bị ngã úp mặt xuống trên đất, bùn bám đầy lên người bà. Lái xe đã rất sợ hãi và nhiều người qua đường vây quanh bà, nhưng bà đã rất bình tĩnh. Sau khi đứng lên, bà nói với người lái xe, “Không sao cả, anh có thể đi. Tôi ổn cả. Tôi có một chiếc bùa hộ mệnh Pháp Luân Công (1).” Sau đó, bà nhặt quần áo lên và đi về nhà. Sau đó, nhiều lần bà thở dài đầy xúc động, “Chắc chắn Sư Phụ đã bảo vệ con, nếu không con sẽ bị thương rất nặng. Con xin cảm tạ Sư Phụ!

Mẹ kế của tôi cũng có nhiều bệnh tật. Mọi người luôn thấy bà mang theo một túi thuốc nhỏ bên mình. Kể từ khi bà bắt đầu thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” thường xuyên, sức khỏe của bà đã tốt lên rất nhiều.

Tôi thường đưa bà tài liệu giảng rõ sự thật. Bà rất cảm động và thường mang theo người để giải thích sự thật cho những người khác và khuyến khích họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Một lần khác, con rể của bà lái xe trên đường cao tốc. Đột nhiên, chiếc xe thuê này mất lái và đâm vào dải chắn giữa đường. Con gái bà đã sợ hãi và bắt đầu hét lên, nhưng cô nhắm mắt lại và lặp đi lặp lại, “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Cô cũng nói thành tiếng, “Sư Phụ, xin vui lòng giúp chúng con!” Chồng cô sau đó đã điều khiển chiếc xe trở lại được. Khi trả lại xe, họ lo lắng rằng nó có thể đã bị hư hại. Tuy nhiên, không có một vết trầy xước trên xe. Gia đình tôi lại càng thán phục Đại Pháp.

 – Kinh nghiệm của cháu trai tôi

Cháu trai tôi và vợ là người tốt và cả hai đều tin vào Đại Pháp. Dù cho Đại Pháp bị bức hại nặng nề, nhưng chúng đã không bao giờ nói một điều nào xấu về tu luyện Đại Pháp. Trên thực tế, chúng đã âm thầm giúp chúng tôi. Năm 2004 ngay sau khi Cửu Bình được xuất bản, cả gia đình chúng thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Trong mười năm qua, chúng cũng đã gặp phải rất nhiều điều rủi ro nhưng rồi đều chuyển thành vận may.

Một lần chúng lái xe trên đường cao tốc và gặp phải một vụ đâm xe. Nhiều chiếc xe liên quan đến vụ tai nạn đó, nhưng chiếc xe của chúng đã được an toàn.

Một lần khác khi chúng đi ra ngoài, một trong những bạn của chúng khăng khăng đòi lái xe. Cháu trai tôi đã rất bất an và cảm thấy điều gì xấu sẽ xảy ra, do đó, cháu đã bắt đầu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” lặp đi lặp lại. Trong một cua rẽ phải, đột nhiên một chiếc xe tải xuất hiện ngay bên phải xe của chúng. Lái xe đã sợ gần chết đến mức đờ người ra và không biết phải làm gì. Một giây trước khi chiếc xe của chúng đâm vào xe tải thì nó tự đổi hướng về phía lề trái đường và vượt qua chiếc xe tải. Sau đó, chúng vẫn còn ngây người ra, nhưng chúng hiểu rằng Sư Phụ đã cứu chúng một lần nữa.

Có rất nhiều câu chuyện tương tự như thế. Tôi chỉ viết lại một số ít trong đó, nhưng dù sao như thế cũng đủ để chứng minh sức mạnh vĩ đại của Đại Pháp đã nâng cao đạo đức và bảo vệ những người tốt.

Ghi chú: (1) bùa hộ mệnh – Tại Trung Quốc, các học viên đôi khi làm rõ sự thật cho mọi người một cái gì đó nho nhỏ để mang theo hoặc giữ bên mình, trên đó có một vài lời nhắc nhở họ về sự tốt lành của Đại Pháp.

Từ thông tri kêu gọi viết bài kỷ niệm 20 năm ngày Đại Pháp hồng truyền.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/1/【征稿选登】佛恩浩荡-恩泽苍宇-256847.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/28/134158.html

Đăng ngày: 2-8-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share