Bài một học viên mới tại Trung Quốc lục địa

[MINH HUỆ 29-07-2007] Tôi muốn viết xuống điều mà gần đây tôi đã trải qua và chia sẻ với các bạn học viên.

Tôi lập gia đình hai lần và có một quá khứ gia đình rắc rối. Cha mẹ tôi qua đời sớm và các chị em tôi không thường xuyên gặp nhau. Tôi là người chị cả và tôi nghĩ tôi đã cố gắng hết sức để giúp những người khác trong những năm qua. Tôi nghĩ tôi đã đối đãi tốt với mọi người từ người chồng hiện nay của tôi đến gia đình chồng trước của tôi. Nhưng không ai trong họ đối xử với tôi tốt và không ai cho tôi đủ lời khen tặng. Tôi cảm thấy rất bất công và oán hận mọi người trong gia đình.

Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi được biết mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân. Tôi củng cố kiềm chế các tư tưởng xấu của tôi; nhưng sự oán giận trong tâm tôi chỉ càng lớn hơn thôi. Tôi cảm thấy rất ấm ức và quyết định đọc sách Đại Pháp để tìm giải pháp cho vơi đi sự giận hờn của tôi. Tôi thường niệm các lời của Sư phụ,

“Người thường rất coi trọng các vấn đề không có ý nghĩa và động chạm nhỏ nhoi. Họ sống vì cái ta của họ và không nhẫn được gì cả. Họ sẽ dám làm mọi điều khi họ giận đến mức không chịu đựng được. Nhưng là một người tu, chư vị sẽ thấy các điều mà người ta cho rằng hệ trọng rất rất nhỏ nhoi –thậm trí quá tầm thường– vì mục đích của chư vị là vô cùng dài lâu và vượt xa. Chư vị sẽ sống dài lâu như vũ trụ này. Vậy hãy thử nghĩ lại các điều đó: Bất kể chư vị có chúng hay không. Chư vị có thể để chúng tất cả ra sau lưng khi chư vị nghĩ từ một khía cạnh rộng lớn hơn.” —Đoạn III: Tu luyện Tâm Tính trong Pháp Luân Công

Tôi thường có thể bình tĩnh hơn sau khi đọc các lời của Sư phụ. Nhưng sau một lúc tôi lại cảm thấy nổi giận về một chuyện nhỏ. Tôi không thể từ trong căn bản thay đổi tôi trong một thời gian lâu dài. Cả thấy vô vọng, tôi tự nghĩ tôi là một người xấu. Bài “Cảnh Giới” của Sư phụ viết rằng:

“Người xấu sinh ra với tâm đố kỵ.
Vì lòng ích kỷ và nóng giận họ than phiền về những bất công đối với họ.
Người thiện luôn có một trái tim từ bi
Không hờn không hận, họ xem khó khăn là niềm vui.
Bậc giác ngộ không còn tâm dính mắc
Họ lặng lẽ quan sát người đời vô minh hụp lặn trong ảo mộng”
Tinh tấn yếu chỉ

Tuy vậy tôi vẫn nghĩ tôi là một người xấu trong một thời gian rất lâu dài.

Nhưng tại sao tôi là một người xấu? Nó xem như bất công khi tôi nghĩ về nó. Tôi nghĩ tôi không có làm quá nhiều điều xấu trong năm mươi năm đời tôi. Tôi làm việc nặng nhọc và là một người tương đối không ích kỷ; hơn nữa, tôi luôn cố giúp những người khác và những người khác thường lừa gạt tôi. Những người thân của tôi luôn chế nhạo tôi và nói rằng tôi là một cô khùng. Làm sao tôi là một người xấu kia chứ? Nếu tôi là một người xấu, Sư phụ có nhận tôi làm một đệ tử không? Tôi cảm thấy rât giận. Sau đó tôi nghĩ, “đó là môi trường tu luyện của tôi.” Sư phụ cho tôi một số cơ hội để thăng tiến Tâm Tính vì tôi là một học viên mới mà chỉ mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 2004. Tôi cảm thấy khó nạn này quá lớn để tôi có thể vượt qua.

Một ngày kia khi tôi đang phát chính niệm, tôi không thể tịnh tâm được và cảm thấy rất giận tôi. Tôi la lớn lên với tấm vách tường, “Tôi có thể xấu đến đâu? Tại sao tôi luôn nghĩ đến những điều đó? Phải chăng tôi là một người xấu?” Cả cho dù tôi là một học viên mới, tôi có một sự hiểu biết rõ rệt về Chính Pháp của Sư phụ và tôi để ý rất nhiều đến phát chính niệm. Tôi cảm thấy rất không hay nếu tôi bỏ qua một lần. Tôi cố hết sức để học Pháp và cứu độ chúng sinh. Cả cho dù có nhiều chỗ mà tôi còn cần thăng tiến, tôi nhất định không phải là một người xấu! Tôi nhảy ra khỏi giường và quì gối trước hình Sư phụ và nói, “Sư phụ, con nói có đúng không? Con nhất định không phải là một con người xấu, con người xấu đó không phải là con. Con tiên thiên là trong sạch và thiện từ! Con đúng không Sư phụ?”

Thình lình một cảnh tượng lạ lùng xuất hiện trước mắt tôi, bức hình của Sư phụ xuất hiện nhiều lần lớn hơn thường lệ, tầng tầng cấp cấp ánh vàng tiếp tục phát ra bên ngoài. Tôi nghĩ mắt tôi bị nhoè. Tôi lại nhìn lại và các tia ánh sáng vàng vẫn còn phát ra. Tôi thật sự vui mừng quá sức. Tôi đã chứng kiến nhiều sự mầu nhiệm từ khi tôi bắt đầu tu luyện, nhưng đây là lần đầu tôi nhìn thấy bức hình Sư phụ phát ra tầng tầng lớp lớp ánh sáng vàng. Tôi hiểu được rằng điều tôi nghĩ là đúng. Tôi chợt nhớ ra Sư phụ đã dạy chúng ta rồi bản ngã tiên thiên của chúng ta là rất trong sạch, tất cả những ý tưởng bất tịnh của chúng ta là hình thành sau, hậu thiên, và đó chính là những tư tưởng và ý niệm mà chúng ta cần tu luyện bỏ đi. Vì vậy tôi tự nói, tất cả những tư tưởng xấu là không phải tôi, tôi chính là một sinh mệnh rất trong sạch và thiện từ, và tất cả những quan niệm ác và tư tưởng xấu phải rời tôi ngay tức khắc và ra khỏi đầu óc tôi, tất cả những tư tưởng ác là quỉ và tôi không cho phép chúng can nhiễu đến tôi! Tuyệt đối cấm! Đột nhiên tôi trở nên rất thư giản.

Từ đó, tôi rất ít khi nóng giận. Mỗi khi tôi hơi không vui, tôi liền nghĩ ngay: Tiêu trừ con quỉ giận giữ. Tôi vừa nghĩ như vậy, thì rất dễ cho tôi để vượt qua và tôi ngưng nghĩ về chi tiết các điều không vui.

Từ kinh nghiệm này, tôi hiểu ‘tu luyện từng tư tưởng’ là sao. Vấn đề này đã làm khổ tôi trong một thời gian rất lâu. Trong khi tu luyện từng tư tưởng của chúng ta, điều rất quan trọng là chúng ta phải phân biệt giữa cái ta tiên thiên và cái ta hậu thiên. Tất cả các tư tưởng và quan niệm xấu không thuộc về của ta. Chúng ta đã tích tụ rất nhiều những quan niệm không tốt và những chất liệu bại hoại thoái hoá trong một thời gian dài đằng đẵng các cuộc đời của chúng ta. Đồng thời, cựu thế lực cũng an bài mỗi tư tưởng của chúng ta theo mục đích của chúng. Để buông bỏ những quan niệm và tư tưởng xấu, chúng ta phải nhìn nhận ra chúng trước. Nếu không chúng ta sẽ luôn bị chúng kiềm chế và chúng sẽ cười nhạo chúng ta và làm tăng trưởng các điều xấu mà chúng ta có. Mỗi một ngày qua đi, tôi nghĩ xem tôi có làm điều gì xấu hoặc có những tư tưởng xấu nào không. Các quan niệm đó có phải là của tôi không? Tôi cảm thấy tôi đã hưởng được rất nhiều từ làm điều đó.

Tôi rất biết ơn Sư phụ. Không còn lời gì có thể diễn tả sự biết ơn của tôi!

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/7/29/159756.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/8/19/88733.html

Đăng ngày 29-1-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share