Bài viết của một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-06-2008] Sự tu luyện Pháp Luân Công của tôi bắt đầu từ năm 1996. Tôi luôn khâm phục những đồng tu mà có thể gửi những kinh nghiệm tu luyện của họ lên trang web Minh Huệ. Tôi cũng muốn viết về kinh nghiệm của tôi, nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy mình không đủ tinh tấn. Tôi đã hiểu ra rằng nỗi sợ hãi này là dựa trên tính ích kỷ, và vì nó ngăn cản tôi, tôi nên loại bỏ nó đi. Hôm nay, cuối cùng tôi cũng đã ngội xuống viết bài chia sẻ đầu tiên của tôi.

Kiên trì học Pháp

Tôi rất quan tâm đến Pháp Luân Công sau khi tình cờ xem băng video những bài giảng của Sư Phụ. Sư Phụ rất thân thiện và gần gũi, và những điều mà Sư Phụ nói rất dễ hiểu. Ngay lập tức, tôi hiểu được nhiều câu trả lời cho nhiều câu hỏi. Trước khi bức hại bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, tôi đến công viên để tập công và tham gia học Pháp mỗi buổi tối. Tôi trải nghiệm được một niềm vui vĩnh cửu giúp tôi tiến về phía trước.

Khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi không biết tầm quan trọng của việc học Pháp, nhưng tôi nghĩ tôi đã hiểu tất cả những nguyên lý của Pháp, và tin rằng khi tôi biết phải làm điều gì, thế là đủ. Tôi xem Pháp như là loại học thuyết nào đó. Sư Phụ đã nhấn mạnh sự quan trọng của việc học Pháp trong những bài thuyết giảng khác nhau. Cuôi cùng tôi cũng đã chú ý đến điều này và dùng thời gian rỗi trong ngày để học các bài giảng của Sư Phụ từ các nơi trên thế giới. Buổi tối, tôi học một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân. Sư Phụ đã giải thích Pháp rất rõ ràng và ở một tầng thứ rất cao, nhưng tôi đã không ngộ ra. Tôi vẫn còn hy vọng rằng Sư Phụ sẽ nói cho chúng ta nhiều hơn và những nguyên lý cao hơn. Một vài học viên không hiểu tại sao chúng ta cần phải chứng thực Pháp. Tôi nghĩ đó có thể là do sợ hãi và chấp trước vào tiện nghi thoải mái và ích kỷ, nhưng lời biện hộ của họ là Chuyển Pháp Luân không nói về điều này. Cũng vậy, một vài học viên thiếu sự hiểu biết về những bài giảng của Sư Phụ vòng quanh thế giới. Nên việc học Pháp thực sự rất quan trọng. Khi chúng ta học Pháp nhiều hơn và kiên trì, mọi điều sẽ được giải quyết.

Thiên mục của tôi bị khoá nên tôi không thể nhìn thấy những điều siêu thường trong không gian khác. Tôi cũng không thể cảm thấy bất kể điều gì khác biệt, nhưng tôi biết:

Công năng bản tiểu thuật,

Đại Pháp thị căn bản”

( “Cầu Chính Pháp Môn” trong Hồng Ngâm)

Tôi nhắc nhở mình rằng thật là một vinh dự lớn lao khi được cứu bởi Sư Phụ, vậy tôi còn muốn điều gì khác nữa đây? Tôi chỉ nên đặt niềm tin vào Sư Phụ và Đại Pháp. Tuy nhiên, tôi cũng liên tục nhận được những điểm hoá từ Sư Phụ. Ví dụ, thỉnh thoảng tôi mơ thấy tôi đang bay trong không khí và ngắm nhìn núi non và nước trên mặt đất. Tôi cũng mơ về những Pháp Luân đang quay tít quanh tôi. Một lần tôi đã cầm một hình tượng Pháp Luân và chạy vòng quanh với nó, khuyên người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Sau khi tôi xem băng video “Giảng Pháp cho các đệ tử Châu Úc”, tôi đã mơ thấy Sư Phụ đến nhà tôi. Nước mắt chảy dài xuống má tôi và tôi không thể nói lên lời.

Tăng cường chính niệm và cứu độ thế nhân

Trước khi tu luyện, tôi rất hay tranh đấu và đầy lòng ghen tị tật đố, và ốm yếu. Bây giờ tôi hiểu lòng ghen tị tật đố có thể trở nên tai hại như thế nào. Những quan niệm hậu thiên ngoan cố cứng chắc đến mức chúng giống như những tảng đá. Nếu tôi không loại trừ tâm ghen tị tật đố, tôi sẽ không có từ bi. Sư Phụ đã nói:

“Từ bi có thể hoà tan trời và đất, mang đến mùa xuân

Chính niệm có thể cứu độ thế nhân”

(“Pháp chính càn khôn” trong Hồng Ngâm II)

Do vậy tôi tăng cường chính niệm của tôi và lấy tu luyện là ưu tiên hàng đầu. Tôi cố gắng giữ chính niệm và dồn hết những quan niệm hậu thiên của tôi lại để cố gắng loại trừ chúng. Tôi đi qua sở cảnh sát hàng ngày trên đường đi làm và về nhà. Tôi phát chính niệm để loại trừ những nhân tố ma quỷ xấu xa gây thiệt hại cho Pháp Luân Đại Pháp trong những không gian khác. Bất cứ khi nào tôi ở nơi công cộng, tôi phát chính niệm để loại trừ ma quỷ để cho con người có thể được cứu.

Trong việc làm sáng tỏ sự thật, tôi học hỏi từ nhiều học viên khác và dùng nhiều cách để cứu người. Trong suốt mười năm qua, với sự che chở bảo vệ của Sư Phụ, tôi đã bước đi một con đường dài. Trong bất kỳ điều gì mà tôi làm, Sư Phụ luôn từ bi khuyến khích tôi. Tôi chỉ cảm thấy rằng tôi thăng tiến rất chậm chạp và vẫn còn nhiều chấp trước dính mắc. Ví dụ, khi tôi gặp khổ nạn, khó khăn thử thách, thì phản ứng đầu tiên của tôi thường đến từ tâm người thường. Nhiều lúc, tôi không làm tốt ba điều. Đôi khi tôi lơ đễnh trong khi học Pháp, tập công hoặc phát chính niệm. Tôi biết rằng cách duy nhất để thăng tiến là học Pháp nhiều hơn nữa, tinh tấn tiến lên và tu luyện bản thân để xứng đáng với sự cứu độ từ bi của Sư Phụ.

Tầng thứ của tôi giới hạn. Vui lòng chỉ ra những gì chưa đúng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/6/11/180079.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/7/1/98572.html
Đăng ngày 4-7-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share