[MINH HUỆ 10-08-2006]

“Sư phụ bận quá, không có một chút thời gian rảnh nào”

Khi Sư phụ mới bắt đầu giảng Pháp tại Trung Quốc Đại lục đã gặp phải sự chống đối và khó khăn ở rất nhiều phương diện. Sư phụ đích thân lo toan rất nhiều công việc lớn nhỏ như liên lạc với đơn vị để tổ chức lớp giảng Pháp hoặc Hội Nghiên cứu Khí công địa phương, phát hành và in ấn sách Đại Pháp, v.v.

Khi cuốn sách Đại Pháp đầu tiên – Pháp Luân Công được xuất bản, dù đã liên lạc với nhiều nhà xuất bản nhưng không có nơi nào muốn phát hành. Cuối cùng có một nhà xuất bản đã đồng ý, nhưng cuốn sách lại bị nhà xuất bản thay đổi rất nhiều chỗ. Sau này, Sư phụ đã phải kêu một người trong số nhân viên của Ngài đến ngồi bên cạnh người đánh máy của nhà xuất bản để chắc chắn rằng mỗi chữ mà nhà xuất bản đã thay đổi phải được sửa lại y như bản gốc.

Sư phụ thiết kế trang bìa cho cuốn sách trong kỳ phát hành đó và nhạc luyện công cũng được chính Sư phụ lựa chọn, hướng dẫn và thu âm. Khi thu âm các băng tiếng và các băng thâu hình của các bài công pháp, vì tài chính eo hẹp nên hầu như đều là nhờ vào những người quen được giới thiệu và mời một vài người; họ thường tranh thủ những lúc họ rảnh rỗi đến để giúp đỡ cho công việc này. Vì không có đủ kinh nghiệm nên các băng thâu âm cần phải sửa lại nhiều lần. Sư phụ luôn cẩn thận và kiên nhẫn làm việc cùng các nhân viên để sản xuất ra băng thâu và Ngài không bao giờ than phiền về điều gì. Lúc bấy giờ, Sư phụ xúc động nói với một số học viên: “Sư phụ bận quá, không có một chút thời gian rảnh nào!”

Khi những công quay trở lại thân thể của Sư tôn, Ngài cảm thấy rất mệt

Mỗi lần trước khi khoá học được tổ chức, việc đầu tiên là Sư phụ sẽ phát ra một lượng lớn công và một Pháp Luân lớn để hình thành một trường. Sư phụ cũng phát ra rất nhiều Pháp Luân nhỏ để tịnh hóa và điều chỉnh thân thể cho các học viên và còn cả các Pháp thân của Sư phụ cũng làm rất nhiều điều cho học viên.

Khi những công đó quay trở lại, nó đã bất thuần và cần phải được tẩy tịnh lại. Sư phụ nói với chúng tôi rằng khi công quay trở lại thân thể Sư phụ, Ngài cảm thấy rất mệt. Tôi đã cảm thấy rất buồn khi biết điều này vì cuộc sống của Sư phụ vốn đã khó khăn như vậy nhưng Ngài vẫn luôn hết lòng lo lắng và chăm sóc cho chúng ta!

Sư phụ đọc tất cả các bài chia sẻ tâm đắc thể hội của học viên

Sư phụ có trí huệ vĩ đại vô biên và Ngài không bao giờ dùng bản viết sẵn trong khi giảng Pháp. Sư phụ giảng Pháp rất lưu loát và mạch lạc. Quá trình giảng Pháp trong những năm tháng xưa ấy, Sư phụ đã giảng tùy theo năng lực tiếp thụ khác nhau của các học viên để giúp họ minh bạch và có thể chân chính đắc được Đại Pháp. Sư phụ đặc biệt chú ý đến các hoạt động trong tư tưởng của các học viên. Đôi lúc Sư phụ đột nhiên ngừng giảng và giải thích các câu hỏi mà học viên không hiểu.

Sư phụ có một khoảng thời gian ở lại nhà của một học viên. Căn phòng bên ngoài không có gì ngoài một chiếc bàn và một giỏ đồ trên đó. Giỏ đồ đựng các bài chia sẻ tâm đắc thể hội của các học viên. Sư phụ đặc biệt chú ý đến các trạng thái tu luyện của học viên và Ngài đã đọc tất cả các bài chia sẻ đó.

Khi lịch trình của Sư phụ quá dày, Ngài sẽ đọc các bài viết trên tàu khi đang trên đường đi đến các thành phố khác nhau để giảng Pháp. Có một số sách Đại Pháp được phát hành trong thời gian đó đã được Sư phụ xem trên tàu. Sư phụ đã phải chịu những khổ nạn vô cùng to lớn khi làm tất cả mọi việc cho chúng ta!

Trong một khóa giảng Pháp, Sư phụ muốn điều chỉnh thêm thân thể cho các học viên và yêu cầu các học viên cùng nhau giậm chân. Có người không thể chờ đợi và đã giậm chân trước, vì vậy Sư phụ phải yêu cầu mọi người làm lại. Sư phụ nói, nếu chư vị sốt sắng như vậy trong việc học Đại Pháp thì Sư phụ sẽ cảm thấy rất vui. Tới buổi chiều khi chúng tôi rời khỏi lớp học, mọi người đều cảm thấy thân thể có một sự nhẹ nhàng chưa từng có!

Con gái theo Sư phụ bôn ba khắp nơi, bữa đói bữa no

Năm đó, con gái của Sư phụ đang học lớp ba. Trong kỳ nghỉ đông, cô bé đã tự đi từ Đông Bắc đến Bắc Kinh. Sư phụ không có thời gian chăm sóc cho cô ấy, đôi khi cô ấy ở nhà của một nữ đệ tử lớn tuổi. Vị đệ tử này là nhân viên công tác, không ăn thịt, không ăn trứng, cũng rất ít khi ăn rau. Con gái Sư phụ đi theo bà ấy khắp nơi, cuộc sống nghèo nàn và khó khăn ấy có lẽ các đồng tu cũng phần nào tưởng tượng ra được. Đôi khi, con gái Sư phụ lại cùng Sư phụ bôn ba khắp nơi, bữa đói bữa no.

Học viên không đi theo đường chính – Sư phụ cảm thấy lo lắng đến độ cả đêm không ngủ được

Trong giai đoạn đầu khi Sư phụ truyền Pháp, có hai học viên thường đi theo Sư phụ và Sư phụ giúp họ rất nhiều điều trong cuộc sống. Sau này họ đã phản bội Sư phụ và dẫn một vài người đến trị bệnh để thu tiền. Sư phụ cảm thấy lo lắng đến độ suốt cả đêm Ngài đã không ngủ. Sau này, khi hai người này cố tình trị bệnh cho người khác đã bị phụ thể nhập vào. Một lần nọ, một người trong số đó nhìn thấy Sư phụ và đã gọi lớn: “Sư phụ!” và Sư phụ Lý đã gỡ bỏ phụ thể trên thân người đó xuống. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, hai người này thậm chí còn công kích Sư phụ trên truyền hình.

Cựu thế lực an bài một học viên khác làm ma đến phá hoại Đại Pháp nhưng chính bản thân anh ấy lại không biết điều đó. Sư phụ đã giúp anh ấy đi trên con đường tu luyện chân chính, tin tưởng anh ấy và tạo ra cơ hội cho anh ấy dựng lập uy đức to lớn. Cuộc sống của anh ấy khá khó khăn và Sư phụ cũng đã giúp anh ấy giải quyết những lo lắng khác trong cuộc sống.

Sư phụ đã gỡ bỏ các bệnh tật của tôi mà không nói một lời!

Tại Triển lãm Sức khỏe Đông phương năm 1993, tôi đứng gần gian hàng của Pháp Luân Công. Tôi cảm thấy đau nhói ở phía bên trái nơi bụng dưới và không đứng nổi, nhưng tôi đã cố hết sức chịu đựng nó và không tỏ là biểu hiện gì. Lúc bây giờ, Sư phụ đi đến bên tôi và bình hòa nói: “Con cũng có thể đi đến nơi kia ngồi với họ (nói về những nhân viên tình nguyện của Pháp Luân Công)”. Tôi vâng lời Sư phụ và đi đến nơi đó, khi thấy không còn chỗ trống nên tôi đã không ngồi xuống. Nhưng sau một lúc, cơn đau của tôi đã biến mất và tôi không bao giờ còn cảm thấy đau ở chỗ đó nữa. Sư phụ đã lấy đi các bệnh tật của tôi mà không nói một lời nào!

Trong một buổi giảng Pháp, Sư phụ kêu chúng tôi nghĩ đến một căn bệnh của một người trong gia đình. Tôi nghĩ đến đôi tay của cha tôi, tay cha tôi bị run trong nhiều năm nhưng sau buổi học đó, tay của ông đã không còn run nữa.

Chụp hình hết tấm này đến tấm khác và Sư phụ đã đứng chụp hình trong một thời gian rất dài

Tại Triển lãm Sức khoẻ, một nhân viên đi theo Sư phụ nghe nói rằng một người nhân viên mới muốn chụp hình với Sư phụ và anh ấy bình thản nói: “Tôi làm việc ở đây đã lâu như vậy và tôi chưa bao giờ có cơ hội chụp hình với Sư phụ.”

Một lúc sau, Sư phụ đi từ một nơi rất xa đến và nói: “Chúng ta hãy cùng chụp một tấm hình chung nhé!” Sau đó Sư phụ và một số nhân viên đã chụp một vài bức hình. Một số người tốt bụng giúp các học viên nấu ăn và giao đồ ăn cũng muốn chụp hình với Sư phụ nhưng họ cảm thấy ngại. Khi nghe thấy điều đó, Sư phụ đã mời họ ra chụp chung và mong ước của họ đã thành hiện thực.

Kết thúc buổi Triển lãm Sức khoẻ, Sư phụ muốn cảm ơn các học viên và những người tốt bụng đã đến giúp đỡ, Ngài đã mời mọi người đi ăn. Các học viên tổ chức bữa ăn tại một nhà hàng yên tĩnh gần khu Triển lãm. Bữa ăn có thịt cừu hầm và cải xanh, chúng tôi được mời gọi thêm một món để ăn cùng. Tôi táo bạo gọi thêm há cảo nhưng thấy các học viên khác đều gọi mì nên tôi tức thời hủy món há cảo. Mọi người đều ăn vui vẻ và khi chúng tôi ăn xong, Sư phụ đến và mọi sự chú ý của chúng tôi đều tập trung vào Ngài. Cách ăn của Sư phụ cũng rất thanh nhã, rất tế nhị, và đẹp tới mức không thể nói nên thành lời.

Trước khi Sư phụ đứng dậy, mọi người đã vội vã chạy đến bên Sư phụ và xin được chụp hình với Ngài. Họ chụp hết bức này đến bức khác và tôi không biết quá trình đó kéo dài trong bao nhiêu lâu. Sư phụ luôn nhìn mọi người với sự từ bi và để cho mọi người chụp hình. Không có lời nói nào có thể diễn tả được vẻ đẹp và sự bình an của Sư phụ!

Những bức hình trước ngày 20 tháng 7 năm 1999, đều bị Đảng Cộng sản Trung Quốc bóp méo và dùng chúng để công kích Đại Pháp. Xem ra tất cả học viên đều cần phải tu bỏ cái tình của người thường.

Khi Sư phụ truyền Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục, Ngài đã để lại cho các đệ tử và cho nhân loại những di sản vĩ đại, to lớn vô hạn. Trên đây chỉ là một vài sự việc mà tôi được biết, chúng ta sẽ không bao giờ biết hết và không bao giờ có thể biết hết được sự gánh chịu của Sư phụ thay cho chúng sinh lớn đến nhường nào!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/8/10/135250.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/9/7/77729.html

Đăng ngày 02-05-2007, cập  nhật 23-10-2020; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share