Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-08-2020] Một phụ nữ vội vã bước về phía tôi khi tôi xuống xe buýt. Cô ấy nắm lấy tay tôi và chào hỏi tôi nồng nhiệt, như một người bạn cũ. Tôi đáp lại một cách lịch sự nhưng tự hỏi: “Mọi người có xu hướng giữ khoảng cách xã hội trong đại dịch corona virus này, tại sao cô ấy không như vậy?”

Cô ấy hào hứng nói: “Tôi đã không gặp chị kể từ khi chúng ta chia tay. Thật may mắn, mong ước của tôi đã thành hiện thực và tôi tình cờ gặp chị. Tôi rất nhớ chị!” Tôi chợt nhớ ra cô ấy. Chúng tôi đã gặp nhau hai năm trước khi tôi đi bộ qua khu vực này. Cô nằm co quắp ở một góc phố, trông như đang rất đau đớn. Gương mặt đầy nếp nhăn của cô ấy như sáp và đen sạm, và trông cô thực sự rất già.

Tôi bước tới và hỏi cô ấy có sao không. Cô không đáp lại. Sau khi tôi hỏi thêm vài lần, cô nhìn lên với đôi mắt đờ đẫn và lắp bắp vài từ. Giọng cô ấy yếu ớt đến nỗi tôi không thể nghe được cô nói gì. Sau khi tôi đến sát cạnh cô, cô nói: “Tôi sắp chết. Mọi người cứ tránh xa tôi. Chị không sợ sao?”

Tôi nói vào tai cô ấy: “Cuộc sống là quý giá, nhưng tôi có thể nói cho chị một điều quan trọng: hãy niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’”

Tôi khích lệ cô ấy và nói rằng nhiều người thấy họ được ban phúc khi họ nhớ những từ này và niệm chúng. Cô gật đầu và ngay khi cô ấy nhắc lại những từ đó với tôi, nước da của cô đã cải thiện. Cô đứng dậy và bước đi!

Cô ấy không ngừng cảm ơn tôi. Tôi bảo cô ấy hãy cảm ơn Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi đoán cô ấy đã hơn 80 tuổi. Khi chúng tôi gặp lại, cô ấy bảo tôi rằng cô vẫn chưa đến 60 tuổi. Cô nói: “Tôi đã phải chịu đựng hai căn bệnh ung thư trong một thời gian dài. Ngày hôm đó, tôi chạy hóa trị và muốn ở lại nhà để nghỉ ngơi. Không có ai ở nhà và tôi đã quyết định ra ngoài hít thở chút không khí trong lành. Tôi chưa đi được bao xa thì yếu đến mức không thể đi tiếp. Tôi không thể về nhà và không ai mở rộng vòng tay giúp đỡ, ngoại trừ chị. Sư phụ của chị đã cứu tôi ngày hôm đó.

“Tôi chân thành niệm những từ đó mỗi ngày sau khi chúng ta gặp nhau. Mỗi khoảnh khắc tôi thức dậy, miễn là tôi nhớ, tôi sẽ niệm cụm từ này. Càng niệm, tôi càng cảm thấy dễ chịu, lạc quan và có nhiều năng lượng hơn. Cứ như thể tôi chưa bao giờ bị ốm và tất cả cơn đau đều biến mất. Tôi không cần hóa trị nữa. Tôi đi khắp nơi và làm tất cả việc nhà.

“Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời và cụm từ này thật kỳ diệu. Tôi đã dành tất cả tiền tiết kiệm để làm hóa trị và chịu đựng vô số khổ nạn, và tôi đã suýt chết. Nếu không có Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không còn ở đây hôm nay. Sư phụ đã không lấy của tôi một xu. Bây giờ toàn bộ gia đình tôi đều tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, Chân-Thiện-Nhẫn là tốt. Họ đều biết rằng Sư phụ đã cứu tôi.”

Hai năm trước, tôi đã giúp cô ấy thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó vì ĐCSTQ đã bức hại Pháp Luân Đại Pháp và gây ra cái chết của vô số học viên trong 21 năm qua. Cô ấy cũng muốn thuyết phục gia đình mình thoái Đảng để họ sẽ không phải chịu trách nhiệm vì những tội ác của ĐCSTQ.

Tôi đã kể với cô ấy về lịch sử bạo lực của ĐCSTQ và lấy đại dịch hiện nay làm ví dụ để giải thích bản chất thực của ĐCSTQ và sự thờ ơ hoàn toàn của nó đối với cuộc sống con người. Cuối cùng tôi nhắc cô ấy đừng bao giờ tin vào những tuyên truyền và lừa dối của ĐCSTQ.

Cô ấy nói: “Tôi không bao giờ nghe hay tin vào những tuyên truyền của ĐCSTQ. Tôi sẽ luôn tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, Chân-Thiện-Nhẫn là tốt, và mãi mãi được ban phúc.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/5/410017.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/8/186239.html

Đăng ngày 02-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share