Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-06-2020] Vào một buổi sáng, con gái một đồng tu vội vã chạy tới nhà tôi và nói: “Mẹ cháu không thể đứng dậy. Làm ơn hãy tới và giúp mẹ cháu!”

Khi tôi tới nhà của họ, tôi nhìn thấy tay phải của Tĩnh đang siết chặt lại thành nắm đấm và một bên miệng của cô ấy rủ xuống. Nửa thân bên phải cô ấy đã bất động. Tôi động viên cô ấy: “Có Sư phụ và Pháp ở đây. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, đừng khóc nữa. Hơn nữa, tôi cũng tới đây để giúp cô”. Lời nói của tôi đã gia tăng sự tự tin và củng cố tinh thần cho cô ấy.

Chúng tôi tĩnh tâm lại và bắt đầu bình tĩnh phân tích nguyên nhân của khổ nạn này. Tĩnh bắt đầu chậm rãi kể cho tôi nghe về tình huống hiện tại của cô. Sau khi làm rõ một số sự việc gần đây, chúng tôi đã tìm ra những điểm mà cô ấy không phù hợp với các nguyên lý của Đại Pháp. Chẳng hạn cô ấy thường tranh cãi với con gái và chồng cô.

Sau đó, chúng tôi bắt đầu học Pháp. Bởi trong nhà cô ấy rất lộn xộn, nên tôi gợi ý rằng chúng tôi sẽ học Pháp ở ngoài sân. Tuy nhiên, Tĩnh không thể đứng dậy. Tôi đề nghị cô hãy nghĩ tới Pháp lý mà Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân liên quan tới tốt xấu xuất tự một niệm. Tôi cũng đề nghị cô nên đặt tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp. Sau đó học viên này đã có thể đứng dậy ngay lập tức.

Chúng tôi từ từ đi bộ ra sân và ổn định để học Pháp. Cô ấy đã có thể điều khiển tay trái một cách bình thường. Tuy nhiên, tay phải của cô vẫn khó có thể cầm được sách. Nước bọt liên tục chảy xuống khỏi cái miệng đang há hốc của cô, và tôi đã dành cả buổi để đọc sách cùng cô, lau miệng cho cô và lật từng trang sách. Bởi cô gặp khó khăn khi phát âm, nên mỗi câu đều cần cố gắng đọc nhiều lần. Sau nửa ngày, chúng tôi chỉ đọc được sáu trang sách.

Vì tình huống của cô đặc biệt nghiêm trọng, bên cạnh việc ăn và ngủ, tôi đã cân nhắc dành toàn bộ thời gian còn lại để học Pháp. Tuy nhiên, thay vào đó, sau khi trao đổi, chúng tôi đã quyết định dành cả buổi chiều để học Pháp. Vào buổi sáng, gia đình cô sẽ nghỉ ngơi, hoặc làm việc đồng áng hoặc làm việc nhà. Thông thường mỗi khi chúng tôi học Pháp, cô ấy sẽ lo lắng về những công việc gia đình còn dang dở. Tôi nhắc nhở cô rằng: “Hãy đối đãi với việc học Pháp một cách nghiêm túc. Phóng hạ các chấp trước và những tư tưởng mông lung khác. Hãy tập trung vào việc ngộ Pháp và quy chính bản thân mình”.

Sau vài ngày, Tĩnh đề nghị chúng tôi luân phiên đọc sách, bởi miệng cô bị liệt một phần khiến cô khó có thể đọc nhanh hơn. Ngay lập tức tôi nghĩ rằng: “Thay vì nắm bắt cơ hội để học Pháp, cô ấy lại kiếm cớ để lười biếng”. Tuy nhiên, tôi nhanh chóng nhớ đến lời Sư phụ giảng rằng chúng ta cần cân nhắc đến người khác. Có thể khả năng của học viên này đã đến giới hạn. Tôi nên kiềm chế sự thiếu kiên nhẫn và những phàn nàn tiêu cực của mình. Sau khi tôi nhận ra thiếu sót của bản thân, tâm của học viên này đã thay đổi và quyết định tiếp tục học Pháp một mình. Thông qua sự việc này, tôi đã nhận ra tầm quan trọng của việc bảo trì chính niệm, tu luyện bản thân và chiểu theo những nguyên lý của Pháp.

Buổi học Pháp của chúng tôi kéo dài từ 2 giờ đến 5 rưỡi chiều mỗi ngày. Quá trình này ban đầu vô cùng gian nan. Tĩnh phải thường xuyên dừng lại để đi vào nhà vệ sinh. Bởi cô đi lại khó khăn, nên mỗi lần đi vệ sinh cũng mất một lúc mới quay lại. Vì miệng và cơ thể cô vẫn còn yếu và không dễ điều khiển, nên việc học Pháp đối với cô là một nhiệm vụ đòi hỏi sự cố gắng đặc biệt lớn. Đôi lúc cô ấy kiệt sức, cô sẽ đề nghị tôi thay cô đọc nốt phần còn lại. Tôi động viên cô ấy nghỉ một lát trước khi tiếp tục. Sau đó cô ấy cảm thấy hoang mang, và đề nghị chúng tôi dừng buổi học Pháp hôm đó lại và bảo tôi về nhà thay vì chờ đợi cô ấy. Tôi nói với cô rằng: “Nếu chúng ta làm như vậy thì tà ác sẽ rất cao hứng, nhưng Sư phụ sẽ cảm thấy buồn. Có Sư phụ và Pháp gia trì, chúng ta có thể vượt qua khổ nạn này”.

Chúng tôi dần dần cải thiện tốc độ đọc cho tới khi có thể hoàn thành 20 trang sách trong mười ngày. Khi chúng tôi học Pháp, tôi nhận thấy tình trạng của cô ấy đã phát sinh biến hoá đáng kể. Số lần cô ấy đi vệ sinh ít hơn và tay phải của cô đã lấy lại được sự linh hoạt đủ để lật giở các trang sách.

55 ngày sau, Tĩnh đã hồi phục qua ma nạn này – Thật sự là một kỳ tích của Đại Pháp!

Thông qua quá trình học Pháp và vượt qua khổ nạn này, chúng tôi đã cố gắng tẩy tịnh tư tưởng và toàn tâm toàn ý học Pháp nghiêm túc. Tất cả chúng tôi đã đắc được rất nhiều điều qua quá trình này. Tĩnh đã nhận ra nhiều thiếu sót và chủ động thanh lý chúng. Cô ấy cũng ngộ ra rằng tâm tranh đấu của cô đã khiến nhiều mâu thuẫn xảy đến với gia đình cô. Khi ngộ ra điều này, cô ấy cảm thấy rất hối tiếc và đã mang theo những món quà đến thăm và xin lỗi mẹ chồng cô.

Qua quá trình giúp đỡ Tĩnh, tôi cũng thu hoạch được thêm nhiều điều. Một ngày nọ, tôi đang nấu ăn tại nhà thì một ít dầu nóng vô tình bắn vào mắt tôi. Tại thời khắc đó, tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Mỗi ngày trôi qua, tôi cần đảm bảo đọc được ít nhất một chương của Chuyển Pháp Luân tại nhà. Tuy nhiên sự cố này đã ngăn không cho tôi học Pháp. Tôi phủ nhận sự can nhiễu này của cựu thế lực và thay vào đó đã dành thời gian để nghe băng thu âm các bài giảng Pháp của Sư phụ. Khi tới lúc thăm Tĩnh vào buổi chiều như thường lệ, thị lực của tôi đã khôi phục lại bình thường, sự việc này một lần nữa đã minh chứng uy lực của Đại Pháp.

Sự hồi phục của đồng tu Tĩnh được gia đình, hàng xóm, và bạn bè chúng tôi chứng kiến một cách minh xác, qua đó đã gia tăng tín tâm của họ vào Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/12/407590.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/22/185610.html

Đăng ngày 20-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share