Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-04-2020] Sư phụ Lý Hồng Chí đã giảng:

”Đã mang danh đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, [thì] giải thoát cá nhân không phải là mục đích tu luyện; [mà] cứu độ chúng sinh mới là đại [thệ] nguyện của chư vị khi đến [cõi người nơi] đây, và là trách nhiệm và sứ mệnh mà lịch sử đã giao phó cho chư vị; do đó, một lượng lớn các chúng sinh đã trở thành đối tượng mà chư vị [cần] cứu độ. Các đệ tử Đại Pháp không được cô phụ trách nhiệm vĩ đại đã được giao phó cho chư vị trong Chính Pháp, càng không được để bộ phận chúng sinh đó phải thất vọng; chư vị đã là hy vọng duy nhất cho việc họ có thể tiến nhập sang tương lai được hay không; vậy nên, tất cả các đệ tử Đại Pháp, học viên mới và cũ, đều phải có hành động; bắt đầu toàn diện giảng thanh chân tướng. Nhất là các đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc, ai ai cũng cần bước ra để giảng [chân tướng]; [như] hoa nở khắp nơi; hễ địa phương nào có người thì đều phải đến.”(Hãy vứt bỏ tâm con người, và hãy cứu độ thế nhânTinh Tấn Yếu Chỉ III)

Tôi sống ở vùng nông thôn của tỉnh Sơn Đông. Ban ngày, các học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi làm việc đồng áng và buổi tối cùng nhau học Pháp. Ngoài ra, chúng tôi thường xuyên giảng chân tướng và tặng những cuốn tài liệu thông tin về Pháp Luân Đại Pháp cho người dân ở các khu chợ công cộng. Chúng tôi cũng thường xuyên treo biểu ngữ và dán áp phích ở các làng lân cận vào buổi tối. Thỉnh thoảng chúng tôi treo biểu ngữ trên các đường dây cao thế để các biểu ngữ khó có thể bị gỡ xuống.

Ngay cả vào đêm giao thừa, khi nhà nhà sum họp đón chào năm mới thì chúng tôi vẫn treo các áp phích và biểu ngữ ở các ngôi làng gần đó cho tới tận nửa đêm. Mặc dù thời tiết thường rất lạnh nhưng mỗi người chúng tôi đều cảm thấy ấm lòng.

Tuy vậy, chúng tôi đã tập trung quá nhiều vào làm các việc mà không tập trung đúng mực cho tu luyện cá nhân và hướng nội. Các nhân tố tà ác đã lợi dụng sơ hở của chúng tôi và thao túng người dân tố cáo chúng tôi với chính quyền. Cảnh sát đã yêu cầu các cán bộ thôn liên tục giám sát và sách nhiễu các học viên chúng tôi.

Chúng tôi đã thảo luận vấn đề này trong buổi học Pháp nhóm và nhận ra rằng việc đầu tiên chúng tôi cần làm là nói chuyện với các cán bộ thôn về Pháp Luân Đại Pháp. Nếu họ có thể hiểu được rằng chúng tôi là những người tốt muốn trợ giúp cứu độ người dân trong khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lại đang hại người thì họ sẽ không bức hại các học viên nữa. Điều này sẽ không chỉ giúp các quan chức có một tương lai tốt đẹp mà còn gỡ bỏ được rào cản đang ngăn chúng tôi cứu thêm nhiều chúng sinh hơn nữa.

Tôi được giao nhiệm vụ nói chuyện với bí thư thôn. Mọi người đều có chút e ngại khi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho bí thư thôn bởi vì điều đó có thể dẫn tới việc gia tăng bức hại. Tôi đã miễn cưỡng thực hiện bởi vì trước đây tôi không nói chuyện nhiều với ông ấy, nhưng tôi phải cố gắng cho dù có cảm thấy khó khăn đến thế nào.

Đầu tiên, tôi đặt một số cuốn tài liệu thông tin ở phía trước nhà của bí thư. Tôi cũng phát chính niệm và cầu xin Sư phụ Lý gia trì cho tôi. Lần đầu tiên tới nhà bí thư, trước khi đi, tôi đã suy nghĩ về việc mình sẽ nói gì. Tuy nhiên, trên đường tới đó, tâm trí tôi bỗng trở nên trống rỗng và chân tôi không muốn bước đi. Tôi trở nên căng thẳng đến nỗi tôi bắt đầu hoài nghi chính mình. Tôi đã bình tâm lại và khích lệ bản thân bằng việc nhớ rằng tất cả những sợ hãi đó đều không phải là bản thân tôi. Chúng đến từ những chấp trước của tôi.

Cuối cùng thì tôi cũng đến nơi và bắt đầu nói chuyện với ông ấy về Pháp Luân Đại Pháp nhưng vì bị tẩy não nặng nề bởi văn hóa đảng nên ông ấy lập tức đuổi tôi về. Khi về nhà, tôi cảm thấy chán nản và bắt đầu hướng nội tìm. Tôi nhận ra rằng cách tiếp cận của tôi không hợp lý. Tôi cần coi ông ấy như một người bình thường mà cứu, chứ không phải một quan chức của ĐCSTQ.

Sau đó, tôi đã phát chính niệm và tới nhà ông ấy một lần nữa. Đầu tiên, tôi bắt đầu bằng việc nói chuyện với vợ ông. Khi tôi chuyển sang chủ đề Pháp Luân Đại Pháp thì ông ấy vẫn nói: “Tôi không được làm những việc mà ĐCSTQ không cho phép chúng ta làm, và bất cứ điều gì mà ĐCSTQ cho là bất hợp pháp thì nó chính là bất hợp pháp.”

Tôi nhận ra rằng quan niệm đặt bản thân mình ở vị trí của một quan chức và xem tôi là một thường dân đã gây chướng ngại cho bản thân ông. Tôi nói: “Tôi đã nói với ông Pháp Luân Đại Pháp là tốt và những điều mà ĐCSTQ đã nói với ông đều là dối trá. Nhưng ông không nghe những gì tôi nói vì ông xem bản thân mình với tư cách là một bí thư còn xem tôi chỉ là một thường dân. Tuy nhiên, một thường dân thì không có nhiều trách nhiệm như ông và họ sẽ không để lỡ mất cơ hội tìm hiểu chân tướng.”

Tôi tiếp tục: “Chúng ta hãy nói chuyện như những người hàng xóm với nhau. Hãy để tôi chân thành với ông và nói cho ông Pháp Luân Đại Pháp là gì, ĐCSTQ rốt cục là như thế nào và tại sao chính quyền của Giang lại quyết định bức hại Đại Pháp.”

Tôi có thể cảm thấy những nhân tố tà ác ở các không gian khác đang tháo túng ông ấy đã bị chính niệm của tôi giải thể. Ông ấy đã ngừng tranh luận với tôi và chăm chú lắng nghe. Tôi kể cho ông ấy về lịch sử các cuộc vận động chính trị mà ĐCSTQ đã sử dụng để bức hại hơn 80 triệu người dân Trung Quốc, gồm có cuộc Đại Cách mạng Văn hóa, vụ Thảm sát tại Quảng trường Thiên An Môn và cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó tôi đã giải thích với ông rất kỹ càng về việc tu luyện Đại Pháp.

Ông ấy cùng vợ đã chăm chú lắng nghe. Khi tôi dừng lại, ông ấy mỉm cười và thật lòng khen ngợi tôi. Vợ ông thậm chí còn hỏi tôi liệu bà ấy có thể đọc cuốn Chuyển Pháp Luân hay không. Tôi bảo ông ấy hãy bảo vệ các học viên Đại Pháp tại nơi làm việc và ông đã đồng ý.

Ông thực sự đã giữ lời hứa. Khi cảnh sát tới lục soát nhà các học viên, ông đã báo trước cho họ để họ có thể cất giấu các kinh sách, biểu ngữ và các tài liệu thông tin. Khi chính quyền cấp cao hơn tới sách nhiễu các học viên, ông đã không dẫn đường cho họ nữa.

Một ai đó đã tố cáo chúng tôi với sở cảnh sát huyện vì đã tặng họ một số cuốn tài liệu thông tin. Khi bí thư thôn nghe nói rằng có thể có một cuộc bắt bớ các học viên Đại Pháp trên diện rộng, ông lập tức thông báo để chúng tôi rời nhà đi trốn. Tuy nhiên, cảnh sát đã rất khôn ngoan và họ đã không tới vào ngày đã định.

Hai ngày sau, một nhóm các nhân viên cảnh sát thuộc sở cảnh sát huyện, đội an ninh nội địa và đồn cảnh sát đã bất ngờ tới nhà của bí thư và yêu cầu ông dẫn họ tới nhà các học viên.

Ông ấy đã không có thời gian để thông báo cho chúng tôi nhưng ông đã rất nhanh trí nói với cảnh sát rằng không có học viên Pháp Luân Đại Pháp nào trong làng này. Cảnh sát không tin và muốn tự đi tìm. Ông đã hướng họ tới việc gọi cho bất kỳ quan chức nào của thôn mà họ muốn kiểm tra. Vì vậy, cảnh sát đã gọi cho các chủ tịch ủy ban thôn và hội phụ nữ đến.

Ngay khi các chủ tịch ủy ban thôn bước vào, bí thư đã nói với họ: “Các vị lãnh đạo của huyện cho rằng trong thôn của chúng ta có học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã nói với họ không có điều đó nhưng họ không tin tôi và muốn hỏi lại các vị. Các vị nói cho họ xem liệu có học viên nào trong thôn chúng ta không?”

Tất cả các chủ tịch của ủy ban thôn đều đáp lại rằng không có học viên Pháp Luân Đại Pháp nào trong thôn cả. Cảnh sát đã rất bối rối và đành phải hoãn lại kế hoạch vây bắt.

Thị trấn thường xuyên tổ chức các cuộc họp để dàn xếp xem làm thế nào để bức hại các học viên Đại Pháp và giao chỉ tiêu cao nhất cho thôn chúng tôi. Bí thư đã phát biểu tại một cuộc họp: “Hãy để tôi nói lời chân thành với các vị. Các vị luôn muốn bắt giữ các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Họ có điều gì sai trái đây? Để tôi nói với các vị, nếu tất cả dân làng đều tập luyện Pháp Luân Đại Pháp thì công việc của tôi sẽ dễ dàng biết bao. Những học viên Đại Pháp trong thôn tôi luôn chủ động nộp thuế nhưng nhiều người dân khác trong thôn lại thường xuyên từ chối nộp bất kể tôi có nói với họ thế nào đi nữa.”

Sau khi trở về, ông đã kể với nhiều người dân trong thôn về những gì ông đã phát biểu trong cuộc họp. Không lâu sau, tất cả người dân trong thôn đều biết và nói rằng: “Nếu anh muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì cứ thoải mái đi, ngay cả bí thư còn ủng hộ anh!”

Các học viên trong thôn chúng tôi đã không còn bị sách nhiễu nữa. Bí thư cũng đắc được phúc báo. Khi phong trào thoái xuất ĐCSTQ khởi phát vào năm 2005, bí thư là người đầu tiên trong thôn chúng tôi thoái xuất. Nhiều người dân trong thôn đã minh bạch chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, và một số thành viên trong hầu hết các hộ gia đình đều đã thoái xuất ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/17/403956.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/4/185367.html

Đăng ngày 29-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share