Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-04-2020] Tôi là đứa con được bố tôi yêu quý nhất trong số ba anh chị em, và tôi yêu ông rất nhiều. Mẹ tôi, chị gái tôi và tôi là những học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Mẹ tôi là người đầu tiên bước vào tu luyện, và nhiều căn bệnh của bà đã được chữa khỏi. Bố tôi nghĩ thật tuyệt khi mẹ tôi đã khỏe mạnh trở lại mà không phải tốn tiền chữa trị. Bố tôi rất ủng hộ, và để cho mẹ tôi giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp tại nơi bố tôi làm việc.

Trong những tháng thời tiết lạnh, bối tôi luôn đảm bảo ngôi nhà được sưởi ấm khi các học viên khác đến để cùng xem video các bài giảng Pháp của Sư phụ. Chị tôi và tôi nhanh chóng theo mẹ trở thành các học viên Đại Pháp.

Thái độ của bố thay đổi

Tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động một chiến dịch tàn bạo để bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Ban đầu, bố tôi vẫn tiếp tục hỗ trợ, và thậm chí ông còn giúp chúng tôi làm các tờ rơi giảng chân tướng.

Tuy nhiên, khi bức hại gia tăng, bố tôi trở nên rất lo lắng cho sự an toàn của chúng tôi.

Mẹ, chị gái và tôi đã bị bắt vào tháng 11 năm 2000 khi chúng tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Đại Pháp.

Cuối cùng chúng tôi cũng trở về nhà an toàn, nhưng việc này đã để lại một vết thương tinh thần lên bố tôi. Bố tôi đã quy tội việc chúng tôi bị bắt giữ cho Đại Pháp mà không phải là những hành động vô lý và sai trái của ĐCSTQ, và ông trở nên thù địch với môn tu luyện.

Một tháng sau, chị tôi và tôi lại bị bắt lần nữa. Mẹ tôi đã bị lừa đến đồn cảnh sát và sau đó cũng bị giam giữ. Việc này khiến bố tôi phải ở một mình trong ngôi nhà lớn trống trơn.

Chú tôi đã tốt bụng mời bố tôi đến nhà ăn tối trong đêm giao thừa của Tết Nguyên đán. Trong một thời gian dài, đây là lần đầu tiên gia đình chúng tôi không được cùng nhau đón năm mới. Vì quá nhớ chúng tôi và chìm ngập bởi nỗi buồn và sự cô đơn, bố tôi đã suy sụp và ông đã khóc tại nhà chú tôi.

Khi chị tôi bị buộc tội một cách sai trái và bị kết án tù năm 2002, bố tôi đã đổ lỗi cho mẹ tôi vì đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho chị ấy. Ông thù ghét mẹ tôi và cuối cùng đã ly dị bà mà không cho bà một xu.

Ngẫm lại, khi đó nhận thức về Pháp của chúng tôi còn nông cạn và đó là một nguyên nhân dẫn đến việc ly hôn này. Chúng tôi đã không nhận ra rằng bố tôi cũng chỉ là một nạn nhân của cuộc bức hại như chúng tôi. Là những học viên, chúng tôi cần bao dung và từ bi với ông, và cố gắng nhìn nhận mọi việc từ góc độ của ông. Tuy nhiên, chúng tôi lại đứng về phía đối lập với ông khi chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi đang kiên định thực hiện thệ ước của mình với Đại Pháp, nhưng trên thực tế chúng tôi đã làm ngược lại với những gì Sư phụ yêu cầu.

Cố gắng giúp bố

Khi nhận thức về Pháp và tu luyện cá nhân của chúng tôi được đề cao, chúng tôi muốn giảng chân tướng cho bố và giúp ông thoái xuất khỏi các tổ chức liên đới của ĐCSTQ. Chúng tôi đã tận dụng mọi cơ hội để nói chuyện với ông vào năm 2008.

Nhân ngày Ngày của Bố, chị tôi đã mua hoa và đưa con đến thăm bố tôi tại nơi ông làm việc. Vào dịp Trung Thu, chị tôi mang theo một giỏ trái cây đến thăm ông. Tôi đi cùng chồng con đến thăm ông và mang theo máy tính xách tay để bật đĩa DVD về Đại Pháp cho ông xem. Trong thời gian đó, chị tôi cũng viết thư cho ông.

Tuy nhiên, dường như không biện pháp nào mang lại hiệu quả. Chúng tôi cảm thấy mệt mỏi và chán nản. Chúng tôi hướng nội và phát hiện chúng tôi vẫn ôm giữ tâm oán hận với ông, và không thực sự quan tâm đến việc cứu ông.

Năm 2013, chị tôi lại bị kết án một lần nữa. Bố tôi đã nổi điên và nói những lời thù hận với mẹ tôi qua điện thoại. Ông cũng đi khắp nơi tìm tôi. Tôi sợ đến mức không dám nhận cuộc gọi của ông.

Tôi đã dành rất nhiều thời gian để giảng chân tướng trực diện cho người lạ, nhưng lại không thể giúp bố tôi. Tôi tự nhủ với bản thân rằng tôi phải giúp ông nhận ra bản chất tà ác của ĐCSTQ.

Sư phụ giảng:

“Chư vị nên nghĩ về họ cũng là một chúng sinh ở thế gian, chư vị trước tiên đừng xét họ như một thân nhân. Chư vị cũng cần xem xem chỗ khúc mắc trong tâm họ là ở đâu, khai mở khúc mắc trong tâm ấy thì điều gì cũng có thể giải quyết.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2004)

Tôi mời chú tôi và bố tôi dùng bữa. Chú tôi đã nói chuyện với ông về việc thoái xuất ĐCSTQ, nhưng cuộc trò chuyện diễn ra không suôn sẻ. Tôi cảm thấy buồn bã và tuyệt vọng. Sau khi bố tôi rời khỏi phòng và đi ngủ trưa, chú tôi đã an ủi tôi: “Thôi cứ mặc ông ấy! Chẳng ích gì đâu!”

Viết thư cho bố

Tôi cảm thấy thật tồi tệ, nhưng tôi hiểu rằng mình không được bỏ cuộc. Vì vậy, tôi quyết định viết một lá thư cho bố.

Sư phụ giảng:

“Băng dày ba thước đâu bởi cái lạnh một ngày, những thứ được hình thành ấy rất khó trừ bỏ trong một lần, chư vị chưa có sức nóng lớn ngần ấy thì chưa thể đạt mức làm chúng tan biến, chư vị cần nhiều lần mới có thể làm chúng tan biến. Hôm nay chư vị tu tốt một chút thì làm chúng tan biến một chút, ngày mai tu tốt thì tan biến một chút, ngày sau tu tốt thì tan biến thêm chút nữa, dần dần chư vị thật sự chính niệm đủ cả mười phần, sức nóng cũng mạnh rồi, thì khiến chúng toàn bộ dung hoá hết.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2010, Giảng Pháp tại các nơi XI)

Viết thư là một thách thức cực lớn đối với tôi vì tôi chỉ mới học hết tiểu học. Mỗi khi thức dậy, tôi lại suy nghĩ về những gì muốn viết trong thư. Bất cứ khi nào trong tâm nghĩ ra được một câu phù hợp thì tôi lập tức dừng ngay những việc mình đang làm và viết câu đó xuống.

Ngay khi tôi bắt đầu viết thư, những sự việc xảy ra quanh tôi đã đe dọa làm gián đoạn việc này. Mẹ tôi đột nhiên bị ốm và anh rể tôi đã đệ đơn ly hôn trong khi chị tôi bị giam cầm. Chồng tôi lại khiến tình hình càng thêm trầm trọng khi nói: “Anh rể của em vẫn nợ bố em hơn 200.000 Nhân dân tệ đó. Em cần nói cho ông biết về việc họ ly hôn để ông có thể lấy lại tiền.”

Tất nhiên là tôi không muốn cho bố tôi biết, vì ông sẽ chỉ thêm thù ghét Đại Pháp nếu ông biết về vụ ly hôn. Chồng tôi đã giận tôi, và chúng tôi đã có một khoảng thời gian “chiến tranh lạnh”.

Mặc dù cảm giác xa cách và lạnh lùng của chồng tôi khiến tôi thấy khó chịu đựng, nhưng điều đó không hề làm thay đổi quyết tâm của tôi.

Sư phụ giảng:

“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi tự nhốt mình trong phòng để tập trung vào bức thư và sẽ không để ai can nhiễu đến việc tôi đã quyết tâm làm.

Trong khi viết về việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ, tôi đã rơi nước mắt và trong tâm thầm gọi bố tôi. Tôi đã viết: “Con không chắc làm thế nào để bày tỏ tấm lòng của con một cách tốt nhất, để bố có thể hiểu được vì sao con lại rất muốn bố thoái xuất khỏi ĐCSTQ và được đắc cứu.”

Tôi đã đưa bức thư của mình đến nhà một học viên và muốn nhận được phản hồi của các học viên ở đó. Tôi bắt đầu đọc to bức thư lên:

“Bố thân yêu, con hy vọng bố vẫn khỏe. Con viết thư này cho bố vì có nhiều điều con muốn nói với bố nhưng con cảm thấy khó diễn đạt rõ ràng khi bố con mình nói chuyện. Con hy vọng bố sẽ kiên nhẫn đọc hết bức thư này …”

Nước mắt lăn dài trên mặt, tôi đã kìm nén cảm xúc và đọc xong bức thư của mình. Tôi để ý thấy một học viên nam cũng khóc cùng tôi.

Mọi người đều tán đồng với bức thư.

Tôi đã viết lại bức thư của mình cho ngay ngắn và định sẽ đưa nó cho bố tôi vào ngày hôm sau – ngày Tết Trung Thu.

Khi hai bố con chúng tôi gặp nhau, bố tôi đã hỏi tôi về những thứ đựng trong túi giấy của tôi. Tôi nói với ông rằng đó là cuốn Cửu Bình (Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản Trung Quốc). Thái độ của ông có chút cứng rắn. Nhưng không để ông có cơ hội nói, tôi nói trước: “Chắc chắn con sẽ không làm gì để tổn hại đến bố đâu!”

Tôi đưa bức thư cho ông và nói: “Con đã viết bức thư này cho bố. Xin bố hãy đọc nó sau đó.”

Trên đường về nhà, tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Tôi đột nhiên nghĩ đến một bài thơ trong Hồng Ngâm II:

“Thần bút chấn nhân yêu

Khoái đao lạn quỷ tiêu” (Chấn nhiếp, Hồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

“Bút thần chấn nhân yêu Đao bén lạn quỷ tiêu” (Chấn nhiếp, Hồng Ngâm II)

Vài hôm sau tôi gọi cho bố để xem ông thế nào. Khi ông nhấc điện thoại lên, tôi đã cảm thấy như thể ông đang đợi tôi nói về việc thoái xuất ĐCSTQ. Tôi gần như có thể cảm nhận được bố đang nói: “Được, con hãy giúp bố thoái đảng.” Nhưng điều đó đã không xảy ra.

Tôi gọi lại cho bố tôi một lần nữa và hẹn gặp ông.

Tôi ngồi đối diện ông trong nhà hàng và nói: “Bố, đến lúc bố thoái khỏi ĐCSTQ rồi đúng không?”

Ông liếc nhìn sang một bên và bực bội nói: “Làm vậy thì có gì tốt?”

Tôi hỏi ông: “Tại sao bố lại vẫn muốn là thành viên của nó? Việc đó chẳng có gì tốt cho bố cả, vậy tại sao bố lại không thoái xuất khỏi nó?!”

Lần này ông buông lời một cách dễ dàng: “Nếu con nói vậy, bố sẽ thoái.”

Tôi ngồi cạnh ông. Tôi nắm tay ông, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, và tiếp tục kể cho ông nghe nhiều hơn về Đại Pháp và cuộc bức hại.

Những điều tốt đẹp đã xảy ra

Chị tôi đã được ra tù năm 2016.

Giờ đây bố tôi thường xuyên niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” khi ông đi bộ.

Ngày 27 tháng 8 năm 2018, bố tôi đã rời bỏ người phụ nữ mà ông đang sống cùng để trở về với gia đình chúng tôi.

Tối ngày 12 tháng 9, ông nói với tôi: “Bố sẽ luyện các bài công pháp cùng các con vào sáng mai.”

Cứu người trong giai đoạn này thực sự là một thách thức bởi vì họ đã bị tẩy não bởi những dối trá và tuyên truyền của ĐCSTQ, khiến họ khó có thể phân biệt đúng sai. Nhưng bất chấp những thách thức to lớn đó, chúng ta phải khắc ghi vững chắc trong tâm về sứ mệnh thiêng liêng của mình là trợ Sư chính Pháp và cứu độ thế nhân.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2020/4/30/爸爸終於三退了-404224.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/4/185368.html

Đăng ngày 23-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share