Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-01-2019] Nhiều học viên Pháp Luân Công đã thuật lại việc cuộc đời họ đã trở nên tốt hơn như thế nào nhờ tu luyện Pháp Luân Công. Họ kể về việc khi bị cầm tù vì đức tin của mình, họ đã có thể khiến những tù nhân và các cai ngục ở các nhà tù và các trại giam chuyển biến như thế nào. Họ giảng chân tướng để thức tỉnh lương tri của mọi người và ngăn họ làm hại các học viên. Một học viên đã chia sẻ câu chuyện của cô ấy như sau.

Cuối cùng tôi cũng tìm thấy điều mà tôi đã kiếm tìm bấy lâu

Mẹ tôi kể rằng tôi đột nhiên ngừng thở khi tôi chưa đầy một ngày tuổi. Sau khi cứu tôi sống lại, mẹ tôi đã đem tôi đến một ông thầy bói. Mẹ tôi được biết rằng tôi đến từ thiên thượng và rằng gia đình tôi ở trên đó đã gửi tôi xuống đây. Mẹ tôi lo lắng rằng bà sẽ mất tôi, vì thế bà đã luôn cầu nguyện các vị Thần Tiên để tôi được bình an.

Hồi học lớp ba, tôi đã bị ngất hai lần do bị đau bụng và phải ở nhà cả học kỳ. Học lớp bốn, tôi bị ngã từ trên cây xuống và bị gãy xương đùi. Bố tôi đã xin thuốc của một ông thầy lang cho tôi. Đối với đứa trẻ 13 tuổi thì liều thuốc là quá cao. Chiều hôm sau, tôi liên tục đổ máu cam sau khi uống thuốc. Không có người lớn ở nhà. Tôi bịt mũi của mình, và máu lại chảy ra đường mồm. Khi mẹ tôi về thì tôi đã ngất đi do mất máu và được đưa đi cấp cứu.

Khi lớn lên, tôi bị đủ loại bệnh tật. Tôi chỉ có thể quỳ hoặc nằm xuống, nhưng không thể ngồi do bị chảy máu dạ dày. Tôi cũng bị viêm teo dạ dày, viêm đại tràng, viêm vùng chậu, viêm túi mật, khối u tuyến giáp cùng những bệnh khác nữa. Tôi đến rất nhiều bệnh viện nổi tiếng ở Trung Quốc, nhưng đều vô ích. Tôi cảm thấy thà chết còn hơn sống.

Không chỉ bệnh tật dày vò tôi, mà tôi còn bực bội với mọi điều trên thế giới, như thể tôi chẳng tìm kiếm được điều gì. Tôi không muốn kết hôn nhưng cuối cùng cũng kết hôn vì bố mẹ. Chồng tôi rất tử tế với tôi, nhưng tôi luôn cảm thấy rằng đó vẫn không phải điều tôi muốn.

Vào một ngày giữa Hè, khi tôi đang lơ mơ thì tôi nhìn thấy một vật gì đó màu vàng nhẹ nhàng đáp từ trên trời xuống đất. Đó là một người mặc áo vàng. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (cũng còn gọi là Pháp Luân Công), tôi biết rằng đó là Sư phụ mặc bộ quần áo luyện công màu vàng, giống như trong băng hình video.

Tháng 4 năm 1998, tôi lại phải vào bệnh viện do tăng sinh đốt sống cổ. Tôi bị chóng mặt và không thể cử động đầu do bị thiếu máu. Tim tôi đập nhanh đến mức tôi thường hụt hơi. Bác sỹ khám cho tôi nói rằng: “Tôi có thể kê đơn gì cho chị được đây? Chị có vấn đề ở khắp nơi. Chị nên tu luyện Pháp Luân Công. Sau đó ông ấy luyện mẫu bốn động tác của bài công pháp thứ hai mà giống như đang giữ một bánh xe vậy và tặng tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Tối hôm đó, tôi cảm thấy bớt chóng mặt hơn và có thể đứng lên được. Bắt chước vị bác sỹ đó, tôi cố gắng giữ bánh xe trên đầu. Ngay khi tôi giơ tay lên, thì tóc tôi xù lên, cứ như thể bị gió thổi vậy. Tôi nhanh chóng hạ tay xuống và nhìn lên. Chẳng có gì cả. Tôi lại đưa tay lên lần thứ hai, và tóc tôi thậm chí còn dựng xù lên hơn. Tôi hạ tay xuống và không dám tiếp tục nữa. Hôm sau, tôi hỏi bác sỹ là điều gì đã xảy ra. Ông ấy trả lời rằng: “Điều đó là hảo sự. Đó là Pháp Luân xoay chuyển. Chị có tiền duyên với Pháp Luân Đại Pháp đấy. Chị nên tiếp tục luyện đi!”

Tôi bắt đầu đọc cuốn Chuyển Pháp Luân và nghĩ rằng đây chính là điều mà tôi đã kiếm tìm bấy lâu trong suốt cuộc đời mình. Bắt đầu từ mùng 8 tháng 4 năm 1998, tôi quyết tâm tu luyện tốt. Chưa đầy 20 ngày, tôi không còn cảm thấy ốm đau gì nữa. Tôi cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, và một Pháp Luân quay ở bụng dưới của tôi. Tôi trở nên khỏe mạnh, và tâm tôi tràn đầy niềm vui. Sau khi chứng kiến sự hồi phục sức khỏe của tôi thì 17 thành viên trong gia đình, họ hàng và bạn bè đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Đòi công lý cho Pháp Luân Công ở Bắc Kinh

Giang Trạch Dân, Cựu lãnh đạo của chính quyền Cộng sản, đã khởi động cuộc đàn áp Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999. Các Đảng viên bắt đầu lăng mạ người sáng lập môn Pháp Luân Công, Sư phụ Lý Hồng Chí. Tôi quyết định đến Bắc Kinh để nói với thế giới về Pháp Luân Đại Pháp.

Hồi đó, cảnh sát cố gắng ngăn chặn các học viên thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Tôi không hề sợ hãi. Ngày hôm sau tôi sẵn sàng đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Nhưng người phụ nữ mà chúng tôi thuê bị ốm, và tôi không thể rời đi được. Tôi muốn lên tàu vào ngày thứ ba, nhưng chồng tôi lại bảo tôi đợi cho đến khi triển lãm thương mại kết thúc. Nhưng chúng tôi không có được thương vụ nào từ sự kiện triển lãm thương mại này. Tôi nhận ra rằng tất cả đều là can nhiễu ngăn tôi đi đến Bắc Kinh để đòi công lý cho Pháp Luân Công.

Tôi bắt đầu cuộc hành trình của mình đến Bắc Kinh vào ngày 19 tháng 12 năm 1999. Tôi lên một chiếc xe khách. Nhiều học viên đến tiễn tôi. Ở khu vực của chúng tôi thì tôi là người đầu tiên đến Bắc Kinh. Một học viên đưa cho tôi một cái khẩu trang và bảo tôi hãy đeo khẩu trang để cảnh sát không nhận ra tôi. Tôi nói: “Đừng lo. Tôi sẽ đến Bắc Kinh dưới sự bảo hộ của Sư phụ mà không gặp vấn đề gì!”

Khi tôi quay đi và ngồi xuống, chuẩn bị đi, đột nhiên tôi nhìn thấy Sư phụ đứng ngay trước tôi mỉm cười. Tôi kêu lên: “Sư phụ!” Tôi đã khóc. Tôi biết đó là Sư phụ đang khích lệ tôi. Khi chiếc xe khách rời khỏi trực hạt thị của chúng tôi, tôi vẫn còn khóc.

Khi xe đi qua cửa hàng, chồng tôi đã vẫy chiếc xe khách dừng lại và đưa cho tôi một túi thức ăn to. Khi chúng tôi đi được 16 cây số khỏi khu vực trực hạt thị, thì 27 học viên đã lên chiếc xe khách đó. Người bán vé cứ liên tục hét lên: “Học viên Pháp Luân Công đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện thì hãy xuống xe mau!” Không ai xuống xe, và chúng tôi giả bộ như không nghe thấy ông ấy nói gì.

Ở Thiết Môn Quan, Thiên Tân, một xe ô tô cảnh sát đã chặn trước đầu xe khách của chúng tôi. Người thân trong gia đình của một học viên trên xe đã báo cảnh sát. Họ bảo chúng tôi xuống xe và kiểm tra chứng minh thư của từng người một. Lúc đó, Sư phụ chưa dạy về việc phát chính niệm, nhưng tôi cảm thấy Sư phụ đang ở bên mình, và tôi đã đi qua cảnh sát mà không hề vội vã. Sau đó tôi đợi xe khách ở làng kế bên.

Hai viên cảnh sát tiến đến và hỏi có phải tôi đã ở trên chiếc xe khách đó không. Tôi không trả lời họ. Họ tự lầm bầm: “Còn thiếu một người nữa. Túi thì ở đây nhưng không hề thấy chủ.” Tôi lên một chiếc xe khách khác mà chỉ có một người phụ nữ trẻ ở trên đó. Nhưng sau một lúc chúng tôi phải đổi xe vì chạy xe mà chỉ có hai người thì tiền vé quá đắt. Tôi phải đổi xe ba lần mới lên được đến Bắc Kinh.

Người phụ nữ trẻ đó đã theo tôi suốt chặng đường đến điểm dừng chân cuối cùng của tôi. Tôi biết Sư phụ đã an bài điều này vì Ngài biết trước kia tôi chưa bao giờ xa nhà. Lúc đổi xe lần thứ hai thì người nữ nhân viên bán vé của chiếc xe khách trước đã nói với ông bán vé của chiếc xe khách sau rằng: “Cô này trước đây chưa từng rời khỏi nhà. Nếu bác lại đổi xe thì hãy mua dùm cô ấy một vé xe nhé.” Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ mà chẳng thể diễn tả được cảm xúc bằng lời.

Khi tôi xuống xe ở Bắc Kinh là khoảng 11 giờ sáng, và tôi không nghĩ rằng mình có thể luyện công hôm đó. Khi mới bước vào tu luyện, tôi đã lập một quy tắc cho mình rằng: tôi sẽ luôn bắt đầu một ngày bằng việc luyện công. Một người đàn ông hét lớn: “Ai cần khách sạn nào?” Tôi hỏi: “Không có chứng minh thư có được không?” Ông ấy trả lời: “Được.” Tôi theo ông ấy đến một cái sảnh ở phía bên phải của phòng chờ. Chỉ còn lại một chiếc giường, nơi mà tôi có thể luyện công.

Sau khi luyện công xong, tôi đến quảng trường Thiên An Môn. Khi đến nơi, tôi bắt đầu lại luyện công. Khi tôi đang luyện bài công pháp số hai thì một viên cảnh sát trẻ nói rằng: “Giờ thì được rồi. Cô nên nghĩ cho chúng tôi chứ. Hãy dừng lại đi.” Tôi nói: “Chúng tôi rời gia đình và đi suốt đến Bắc Kinh chỉ để nói với người dân rằng Pháp Luân Công là tốt, rằng Sư phụ Lý là tốt. Những điều chiếu trên tivi là lừa dối.” Cậu cảnh sát đó đứng cạnh tôi và xem tôi luyện hết năm bài công pháp. Nhưng cậu ấy đã không bắt tôi.

Trước lúc bình minh, vài cảnh sát đã đến và lôi tôi lên một chiếc xe cảnh sát. Sau đó, Bí thư trực hạt thị của tôi đã đón tôi. Trên đường về, tôi nói với ông ấy rất nhiều sự thật về Đại Pháp, và ông ấy cũng hiểu. Khi tôi gặp lại ông ấy vào năm 2016, ông ấy nói: “Tôi vẫn nhớ mọi điều chị nói với tôi khi tôi đến Bắc Kinh đón chị.” Sau năm ngày bị giam giữ trong trại tạm giam, tôi được thả.

Giảng chân tướng trong trại tạm giam

Tết năm 2000 sắp tới gần. Tôi lo rằng Sư phụ vẫn đang bị hàm oan và có quá nhiều đồng tu bị bỏ tù. Tôi chẳng có tâm trạng nào mà đón Tết cả. Tôi muốn đến Bắc Kinh. Gia đình tôi rất ủng hộ.

Nhờ sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi đã đến được quảng trường Thiên An Môn ở Bắc Kinh cùng một học viên khác. Nó được đặt trong tình trạng thiết quân luật vào dịp năm mới. Khi đến nơi, hai chúng tôi đã luyện bốn bài công pháp. Cảnh sát đã bắt chúng tôi và tống chúng tôi vào xe cảnh sát, nơi mà chúng tôi luyện bài công pháp thứ năm. Một viên cảnh sát thuộc Ban nội vụ Quốc gia của trực hạt thị chúng tôi đã đến đón tôi. Tôi nói với vị cảnh sát đó chân tướng về Pháp Luân Công khi đang trên đường về nhà. Anh ấy nói: “Tôi không thể nói lại chị. Chị thấy đấy, tôi thậm chí còn không còng tay chị. Tôi sẽ cho chị về nhà nếu tôi có thể. Tôi không thể tin nổi chị đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện vào dịp Tết!” Chúng tôi bị giam giữ phi pháp trong 40 ngày.

Trong suốt 40 ngày đó, tôi có cơ hội giảng chân tướng cho lính canh và các tù nhân trong trại tạm giam. Tôi muốn hành xử tốt để thông qua tôi họ có thể thấy vẻ đẹp của Đại Pháp.

Bốn tử tù và bốn tù nhân khác đã thay đổi thái độ

Khi gia đình tôi, họ hàng và bạn bè đến thăm tôi tại trại tạm giam, ông Giám đốc trại đã đùa rằng số người thăm tôi trong một ngày còn nhiều hơn số người đến thăm toàn bộ trại giam trong một tuần. Tôi chia sẻ với các tù nhân khác mọi thứ mà gia đình mang đến cho tôi.

Hồi đó, trại giam có một tử tù. Không ai đến thăm cô ấy cả, vì thế cô ấy không có quần áo để thay và đầu tóc thì đầy chấy rận. Không ai muốn ngủ gần cô ấy, vì thế tôi đã ngủ gần cô ấy. Khi cô ấy thiếu đồ gì đó, cô ấy lấy trộm đồ của người khác. Các tù nhân khác đã đánh mắng cô ấy. Cô ấy bị động kinh và thường bị lên cơn. Tôi khuyên mọi người đừng bắt nạt cô ấy và hãy đối xử tử tế với cô ấy.

Một nữ quản ngục đã rất xúc động khi cô ấy nhìn thấy tất cả điều này. Cô ấy nói rằng: “Kể từ khi chị vào đây, phòng giam đấy không còn có đánh lộn nữa. Trước kia, phải mất rất nhiều công mới can được họ đánh lộn. Chị đã dùng liều thuốc trị bách bệnh nào để khiến họ không đánh lộn vậy?” Tôi nói: “Đó là Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi họ.”

Hồi đó, trong buồng giam của chúng tôi có 10 học viên và 8 tù nhân. Bốn người là tử tù. Họ đánh lộn, chửi thề và khóc lóc mỗi ngày. Sau khi chúng tôi đến, họ đã rất ngạc nhiên khi thấy sự vị ngã và sự kiên định của chúng tôi khi đối mặt với cực hình, và rằng chúng tôi không đấu trả khi gặp mâu thuẫn. Những tù nhân này bắt đầu trở nên bình tĩnh, và chúng tôi nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp.

Khi tôi đến, tôi có thể thấy những nút thắt trong tâm họ. Họ biết rằng họ đối mặt với án tử hình và không còn được sống bao lâu nữa. Sự tuyệt vọng đã khiến họ chẳng sợ gì. Tôi nói với họ rằng: “Từ giờ hãy làm lại từ đầu. Nếu các bạn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, đường đời của các bạn sẽ được thay đổi. Sư phụ của chúng tôi có thể ban cho bất kể điều gì, miễn là các bạn sẵn lòng học. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu tu luyện Đại Pháp.”

Chúng tôi tạo một môi trường học Pháp. Ngày hôm sau, một học viên bị đưa đến sở cảnh sát. Cô ấy thấy một cuốn sách Chuyển Pháp Luân cỡ nhỏ để trên bàn. Cô ấy đã lấy và mang nó về trại tạm giam. Các tù nhân sẵn sàng theo chúng tôi học Pháp. Một quyển sách quý giá đã thay đổi mọi thứ ở trong buồng xà lim đó. Các nguyên lý của Sư phụ đã thay đổi lòng thù hận và tâm hồn u ám của tám tù nhân. Họ trở nên yêu đời và vui vẻ hơn. Tất cả bọn họ đều nói rằng nếu họ gặp được Đại Pháp sớm hơn thì họ hẳn đã không bao giờ lao vào con đường này, điều mà đã hủy hoại cuộc đời của những người khác, gia đình họ và chính bản thân họ.

Một hôm trước bữa ăn sáng, Trưởng xà lim đã mở cuốn Chuyển Pháp Luân chỗ ảnh của Sư phụ ở phía trước. Cô ấy cung kính hợp thập để thể hiện sự tôn kính và ngồi đả tọa ở thế song bàn. Bảy tù nhân khác cũng ngồi xuống và luyện công ở thế song bàn. Một tử tù cười và nói rằng: “Sư phụ, xin hãy nhận những kẻ tội lỗi chúng con làm đệ tử. Nếu chúng con chỉ có thể sống một ngày thì chúng con vẫn sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp theo ngài.” 10 học viên chúng tôi ngồi cạnh nhau cùng khóc. Một giờ qua đi, cả 18 người chúng tôi vẫn ngồi khóc. Không ai màng đến ăn sáng. Một viên lính canh đang làm nhiệm vụ nghe thấy chúng tôi khóc thì nhìn qua cửa ra vào và bỏ đi mà không nói lời nào.

Sau đó, không có thời gian để nghỉ ngơi hay thư giãn nữa, chúng tôi chỉ học các bài giảng Pháp và luyện công thôi. Một hôm chúng tôi đọc tám trên chín bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Nhờ việc học Pháp, tâm trí của chúng tôi được đề cao. Chị Lưu, một tử tù, đã từng bị phụ thể là rắn và chữa trị cho nhiều người. Sau khi bắt đầu học Pháp, một hôm một con rắn đã nói với chị ấy rằng: “Ta đã gắn vào ngươi được tám năm và giúp ngươi kiếm được rất nhiều tiền. Ngươi không muốn ta nữa ư?” Chị Lưu trả lời rằng: “Không, ta không muốn ngươi nữa. Ta muốn học Đại Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí.” Con rắn nhắm mắt lại và khô quắt lại. Chị ấy đã phải chịu sưng khớp bàn tay trong nhiều năm và không thể làm việc nhưng đã hồi phục chỉ trong vài ngày sau khi tu luyện Pháp Luân Công. Chị ấy không thể diễn tả hết được cảm ân đối với Sư phụ và Đại Pháp. Vì họ đã chọn tu luyện Đại Pháp nên số mệnh của những tù nhân này cũng được thay đổi. Một tử tù đã được thả trắng án, hai tử tù đã không bị tử hình, một người với án bảy năm tù đã được tha bổng, một người khác với án bảy năm tù đã được giảm còn ba năm.

Cũng có một tử tù họ Lương đã được hoãn hành quyết trong tám tháng vì chị ấy học Đại Pháp. Nhưng sau đó chị ấy đã không còn trân quý Pháp nữa.

Một đêm trước khi bị hành hình, chị ấy có một giấc mơ rằng một người đàn ông kẻ một vạch để chị và tử tù Lưu phải vượt qua. Ai có thể vượt qua được cái vạch đó trong năm phút thì sẽ không bị bắn. Người đàn ông đó hô lớn: “Sẵn sàng chưa? Bắt đầu!” Chị ấy chạy được một nửa thì nhìn thấy tờ 50 đô la trên đường. Chị ấy đã dừng lại và nhặt tờ tiền đó lên, vì thế mà chị ấy không kịp giờ. Trong khi chị ấy kể cho chúng tôi về giấc mơ vào buổi sáng hôm sau, cảnh sát đã gọi chị ấy ra và chị ấy không bao giờ trở lại.

Một lính canh nói với chúng tôi rằng, khi sắp sửa bị bắn, chị ấy hoàn toàn không hề sợ hãi. Chị ấy nói với người lính canh đó rằng: “Khi súng nổ, Sư phụ của tôi sẽ đón tôi. Xin hãy nói với các bạn cùng buồng giam của tôi rằng tôi để một trong các bài kinh văn chép tay của Sư phụ ở dưới giường của tôi. Tôi đã không trân quý Đại Pháp và đã không nghe lời người bạn đặc biệt của mình (ám chỉ tôi). Tôi xin lỗi. Kiếp sau tôi sẽ trả cho chị ấy.”

Một quản ngục trở thành học viên

Một nữ quản ngục vốn chứng kiến sự thay đổi của các tù nhân đã thừa nhận huyền năng của Đại Pháp và cảm ơn tôi. Sau đó tôi gọi nữ cảnh sát này là “Chị hai”. Chị ấy thường gọi tôi vào phòng làm việc của mình để học thêm về Pháp Luân Công.

Một lần, chị ấy làm há cảo ở nhà và mang đến cho tôi. Chị ấy cũng mua cho tôi một chiếc áo len. Tôi đến phòng làm việc của chị ấy và nói rằng: “Chị hai, đừng làm thế với em. Thực ra, mỗi người chúng ta đều có một gia đình hạnh phúc. Nhưng vì để nhiều người hơn có thể biết được sự thật về Pháp Luân Công và thoát được hoạ trong tương lai, chúng em đã phải rời nhà để nói với mọi người trên thế giới rằng Đại Pháp là tốt.”

Chị ấy nói rằng: “Ra là vậy! Chị nghĩ tất cả tụi em đều có vấn đề về thần kinh và không quan tâm đến gia đình. Chị đã hiểu sai mọi người rồi.”

Chị hai, em rất vui khi chúng ta được gặp nhau ở kiếp này. Không dễ gì mà đắc được thân người, luân hồi trở thành người rất khó và tìm được chính Pháp thì không hề dễ dàng gì. Nhưng chúng ta có được thân người này và sinh ra ở Trung Quốc và gặp được chính Pháp là Đại Pháp. Chúng ta quá may mắn! Cả đời chị làm quản ngục nhưng chị không thể thay đổi được một tù nhân. Đại Pháp có thể khiến họ trở nên tốt hơn. Chị đã nhìn thấy các học viên bị tra tấn, nhưng họ đã lành lại mà không cần uống thuốc, chị đã nhìn thấy các học viên bị đánh tàn bạo mà họ không hề oán trách. Họ luôn vui vẻ vì Sư phụ đang chăm sóc họ.

“Pháp này quá tốt. Hãy tham gia cùng chúng em.” Chị ấy nói: “Liệu Sư phụ có nhận chị không? Trước kia chị đã đàn áp đệ tử của Ngài.” Tôi nói: “Sư phụ độ tất cả mọi người, miễn là chị có cái nguyện ấy.”

Thực tế thì chị ấy đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Sau đó, bất cứ khi nào có lính canh tra tấn các học viên, chị ấy luôn hét lên: “Tại sao các vị không quản những kẻ giết người và phóng hỏa mà lại tra tấn những người tốt như thế này!”

Có lần, một nam lính canh chuẩn bị tra tấn chúng tôi khi chị ấy không có mặt ở đó. Chị ấy vô tình đụng phải anh ta và nói rằng: “Cậu lại đàn áp những người tốt này rồi. Thôi nào, hãy vào trong và chúng ta cùng nói chuyện!” Vì chị ấy chịu trách nhiệm các buồng giam nữ nên người lính canh đó đã xua tay và rời đi.

Một lần khác, hai học viên bị đưa đến trại tạm giam đã từ chối không hợp tác với lính canh, những người mà đã đánh họ tàn bạo đến mức khiến họ ngất đi. Sau đó họ đã bị treo lên bằng còng tay. Trại tạm giam có một luật bất thành văn rằng không ai có quyền tháo còng tay nếu một người khác đã còng tay tù nhân đó. Sáng hôm sau, vị nữ quản ngục đó nhìn thấy hai học viên mới đang trong đau đớn. Chị ấy đã tháo còng tay mà không nói một lời nào. Chị ấy yêu cầu hai tù nhân đỡ họ về một buồng giam và mua hai gói mì ăn liền bằng chính túi tiền của mình cho hai học viên đó. Tất cả chúng tôi mà có mặt ở đó đều rất cảm động.

Hàng ngày chị ấy mang một cuốn sách Pháp Luân Đại Pháp đến phòng làm việc của mình. Khi đọc xong thì chị ấy mang cuốn sách theo mình. Thỉnh thoảng chị ấy đưa sách cho các học viên ở những buồng giam khác. Khi gia đình của chị ấy phát hiện ra rằng chị ấy đang tu luyện Pháp Luân Công, họ đã giấu cuốn Chuyển Pháp Luân đi và nói rằng nó cháy rồi. Chị ấy khóc nói: “Cuốn sách đó rất trân quý. Nó còn giá trị hơn cả sinh mệnh của tôi. Mọi người đốt nó ở đâu rồi? Tôi cần nhặt lại tro của nó.” Thấy chị ấy quá tuyệt vọng như vậy, cô con dâu đã đem sách trả lại cho chị ấy.

Sự thay đổi lớn ở các buồng giam nữ đã làm vài nam lính canh ghen tị. Họ đến nhờ tôi giúp họ khi có cơ hội. Vì thế tôi có thời gian nói cho họ chân tướng về Pháp Luân Công. Ba nam lính canh đó đã hiểu chân tướng và không còn đàn áp các học viên nữa. Hai nam lính canh đã nhờ vợ mua hoa quả cho tôi. Có lần một lính canh nói với tôi rằng: “Chị có gì cần hoàn thành ở nhà không? Tôi muốn giúp chị. Nếu chị không ở đây thì tôi không có cơ hội giúp chị.”

Vị trưởng trực hạt thị quyết định đưa tôi đến trại cải tạo lao động. Vợ của một giám đốc sở đã được thả khỏi trại tạm giam. Giám đốc sở nói rằng: “Chị ấy (ám chỉ tôi) đã đến Bắc Kinh theo lời đề nghị của vợ tôi. Xin hãy cũng thả chị ấy!“

Một tháng sau khi tôi được thả Sư phụ đã đăng một bài kinh văn mới. Tôi không biết làm thế nào để đưa cho các học viên ở trong trại tạm giam. Vị nữ quản ngục đến gặp tôi. Chị ấy nói rằng mọi người rất nhớ tôi, đặc biệt là vị tử tù bị bệnh động kinh. Hàng ngày cô ấy đứng ở cửa ra vào ngóng tôi và ăn uống rất ít. Vị nữ quản ngục đó nói với tôi rằng tôi nên quay lại thăm họ. Trưa ngày hôm sau, tôi đến trại tạm giam mang theo bài kinh văn mới của Sư phụ. Ở sân trại, các bạn cùng buồng giam với tôi trước kia đã gọi to tên tôi, và tôi vẫy chào họ.

Thấy vậy, vị nữ quản ngục đã bỏ qua quy định mà mở cửa buồng giam. Tôi tiến vào và đưa bài kinh văn mới của Sư phụ cho họ. Mọi người nắm lấy tay tôi và khóc. Tôi nói với mọi người rằng: “Đây không phải là nơi mà các chị nên ở. Để bảo vệ người bạn quản ngục của chúng ta, tôi phải đi ngay đây. Hy vọng rằng tất cả các chị tu luyện tinh tấn và sớm có được tự do. Tôi sẽ đợi tin tốt lành của mọi người.” Tôi hợp thập cúi chào họ để nói lời từ biệt, cảm ơn chị hai (vị quản ngục), và rời khỏi trại tạm giam.


Bản tiếng Hán: https://www.minghuid.org/mh/articles/2019/1/6/379609.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/28/184237.html

Đăng ngày 21-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share