Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-09-2019] Tôi là một đầu bếp chuyên nghiệp và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1995 khi tôi 24 tuổi. Ngay sau đó, tôi đã được tái sinh. Tôi đã thay đổi từ một người chơi bời lêu lổng thành một con người đứng đắn, bắt đầu biết nghĩ cho người khác trước, và trở thành một người thực sự có ích cho xã hội.

Những người bị giam giữ được thể nghiệm lòng tốt của các đệ tử Đại Pháp

Năm 2000, tôi bị giam giữ phi pháp tại một trại tạm giam trong cùng phòng giam với các tội phạm hình sự. Chúng tôi được cung cấp 2 bữa mỗi ngày, nhưng đôi khi không có bữa ăn thứ hai. Mỗi người nhận được một nửa bát ngô mốc meo. Hai người cũng chia nhau một bát nước muối nhỏ.

trại tạm giam lên thực đơn gồm các món súp bắp cải, súp cần tây, hoặc súp củ cải, nhưng tôi chưa bao giờ thấy loại rau nào trong số đó cả. Các tù nhân dài hạn nói rằng đúng là có những món súp đó; nhưng sau khi được nấu chín, rau đã được vớt ra để nuôi lợn và những gì còn lại là dành cho chúng tôi.

Trong môi trường đó, mỗi hạt ngô đều quý giá. Có một tên trộm, một người đàn ông to lớn cao ít nhất là 1m80, luôn bị đói. Tôi đưa cho anh ấy nửa số bột ngô của tôi mỗi ngày, và chỉ uống một nửa phần nước muối của tôi, còn lại cho anh ấy.

Một ngày nọ, khi tôi uống nước muối, tôi thấy có một miếng thịt. Tôi lập tức vớt nó ra và cho vào bát của anh ấy. Anh ấy ngây người trong giây lát rồi ăn nó thật nhanh. Sau bữa ăn, tôi thấy anh ấy tránh mặt rất lâu. Khi anh ấy đến chỗ tôi, với khuôn mặt đỏ bừng anh nói: “Chị luôn cho tôi thức ăn của mình và chăm sóc cho tôi. Hôm nay, chị đã cho tôi miếng thịt duy nhất mà chị có. Tôi đã rất ích kỷ, tôi thậm chí không phải là một con người. Nếu không có ai khác ở đây, tôi sẽ quỳ trước chị. Chị tốt với tôi, tôi sẽ nhớ chị mãi mãi.” Tôi cười và đáp: “Thực ra thì bất kỳ đệ tử Đại Pháp nào cũng sẽ làm như vậy. Pháp Luân Đại Pháp yêu cầu chúng tôi đối tốt với người khác.”

Phòng giam rộng chưa đầy 30 mét vuông và chứa đến hơn 20 người. Mọi người có thể nghe và nhìn thấy những gì tôi làm mỗi ngày. Tôi nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp đang được truyền ra công chúng, các học viên được yêu cầu trở thành người tốt như thế nào, và cách mà Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phỉ báng Đại Pháp. Tôi nói với họ “Giang Trạch Dân đã giả mạo những sự kiện như vụ tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn và những việc giả dối khác.” Biết rằng Đại Pháp đã bị vu oan, các tù nhân đều cảm động: “Chị không thuộc về nơi này. Hãy nhanh chóng rời đi!”

Ngay sau đó, tôi bị chuyển tới một trại tạm giam khác. Môi trường ở đó tương đối thoải mải. Một nửa số tù nhân là đệ tử Đại Pháp. Chúng tôi đọc bốn bài giảng trong Chuyển Pháp Luân mỗi ngày, và thời gian còn lại chúng tôi nói chuyện với các tù nhân khác về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại.

Tất cả tù nhân đã hiểu được chân tướng. Họ đã có đủ thời gian để hiểu Đại Pháp là gì, tại sao các đệ tử Đại Pháp bị bức hại, và các đệ tử Đại Pháp là những người như thế nào. Chúng tôi phối hợp tốt để giảng chân tướng và luôn nghĩ cho người khác trước. Chẳng bao lâu, tất cả tù nhân và cảnh sát đều kính trọng các đệ tử Đại Pháp.

Khi một vị Giám đốc công ty được thả, ông ấy đã trở lại buồng giam trước khi cánh cổng sắt đóng lại và cúi người chào chúng tôi ba lần. Ông nói trong nước mắt: “Tôi đã không đến trại tạm giam này vô ích. Tôi đã gặp những đệ tử Đại Pháp bị hàm oan. Các bạn là những người mà tôi ngưỡng mộ nhất. Trong tương lai, nếu tôi nghe ai đó nói rằng Pháp Luân Đại Pháp không tốt, tôi sẽ đứng ra và nói lời công bằng cho Đại pháp.”

Đưa vẻ đẹp của Đại Pháp đến nơi làm việc

Sau khi tôi được thả khỏi trại tạm giam, tôi tìm được một công việc tại một quán cà phê. Nó khá xa nhà tôi, vì vậy tôi sống trong ký túc xá nơi làm việc. Quán cà phê này cung cấp cho nhân viên bữa sáng, gồm cháo, bánh hấp và dưa chua.

Các đồng nghiệp của tôi chịu trách nhiệm chuẩn bị bữa sáng đều sống ở xa và phải dậy sớm, điều này rất khó khăn với họ. Tôi chịu trách nhiệm nấu bữa trưa, vì vậy tôi đã chủ động nói: “Tôi sống gần đây và dậy sớm để luyện công, và có thời gian rảnh vào buổi sáng. Các bạn không phải đến sớm. Tôi sẽ làm bữa sáng thay các bạn để các bạn không phải vội vã đến đây.”

Vì vậy tôi cũng bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Họ đã cố gắng chia sẻ tiền làm thêm từ việc chuẩn bị bữa sáng của họ với tôi hàng tháng, nhưng tôi không bao giờ nhận. Trong việc này, tôi là người trẻ khỏe duy nhất nên một cách tự nhiên là tôi làm tất cả những việc bẩn thỉu hay nặng nhọc.

Tôi đã làm việc ở đó trong tám tháng. Nhiều lần, tôi được đề nghị nấu bữa ăn cho một quan chức đáng kính. Vị khách này hài lòng với các bữa ăn mà tôi nấu và chuyển tôi tới một quán cà phê chuyên chuẩn bị đồ ăn cho các quan chức cấp cao. Tôi làm việc ở đó trong tổng cộng 6 năm.

Tôi mang đến vể đẹp của Đại Pháp cho bất kỳ ai tôi gặp. Đôi khi, chính quyền thành phố yêu cầu các doanh nghiệp chấm dứt hợp đồng với tất cả các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, các quản lý chỗ tôi đã không tuân theo các chỉ thị cấp trên bởi vì họ biết rằng tôi là một người chăm chỉ, có trách nhiệm và làm những bữa ăn ngon nhất. Họ nói rằng chính người đầu bếp tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là người đáng tin cậy nhất tại đây.

Một người bạn của tôi điều hành một khách sạn cần tôi giúp đỡ, vì vậy anh ấy đã thuê tôi làm đầu bếp Trưởng. Là một đầu bếp Trưởng tại nhà hàng của khách sạn có nghĩa là tôi có thể bị dẫn động trước các khoản lại quả từ các nhà cung cấp. Tôi thậm chí còn được yêu cầu cung cấp thông tin tài khoản ngân hàng của tôi để họ chuyển tiền hoa hồng. Tôi không bao giờ chấp nhận một đồng nào của họ. Tôi nói với họ: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và sẽ không nhận bất cứ thứ gì từ các vị. Miễn là các vị cung cấp sản phẩm chất lượng tốt, tôi sẽ không bao giờ kén chọn với doanh nghiệp của các vị.”

Một nhà cung cấp nói: “Tôi đã giao hàng cho khách sạn trong nhiều thập kỷ và chưa bao giờ gặp một đầu bếp như chị. Tôi sẽ không tin nếu không phải chính tôi được chứng kiến. Đức tin của chị thật đáng kinh ngạc! Tôi ngưỡng mộ đức tin của chị.”

Tôi đáp: “Điều tôi làm là rất phổ biến trong các đệ tử Đại Pháp. Bất kỳ ai tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cũng sẽ như vậy. Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bức hại chúng tôi tàn bạo trong nhiều năm, tuy nhiên, chúng tôi vẫn lựa chọn tu luyện. Hãy nghĩ mà xem. Nếu Chân-Thiện-Nhẫn là xấu xa, sẽ không có ai tu luyện cả.”

Anh ấy nói: “Đó là sự thật. Pháp Luân Đại Pháp là một đức tin chân chính.”

Hầu hết mọi nhân viên làm việc tại khách sạn này đã được nghe chân tướng về Đại Pháp và hiểu tại sao pháp môn này lại bị bức hại. Họ cũng thoái Đảng và lựa chọn một tương lai tốt đẹp cho bản thân.

Tôi là một sinh mệnh do Đại Pháp tạo nên, vì vậy tôi có đủ tự tin để nghĩ cho người khác trước và không ngĩ về lợi ích cá nhân. Tôi có tinh thần hợp tác với người khác.

Dù tôi làm việc ở đâu, tôi đều nói với mọi người rằng tôi tu luyện Đại Pháp. Tôi dùng hành động của mình để cho mọi người cảm nhận được vẻ đẹp của Đại Pháp. Rõ ràng là 20 năm bức hại bất công này là hoàn toàn vô nghĩa; không có cách nào thay đổi đức tin chân chính của mọi người.

Tất cả đồng nghiệp và bạn bè tôi đều hiểu chân tướng và giờ đây đều kính trọng Đại Pháp. Và họ cũng đã lựa chọn một tương lai tươi sáng cho bản thân mình.

Tôi chỉ là một lạp tử của Pháp. Mọi người được đắc cứu nhờ sự từ bi vô lượng của Sư phụ Lý (nhà sáng lập pháp môn) và Đại Pháp. Dù tôi đi đâu, tôi muốn là một người thật tốt và chứng thực nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/4/392277.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/25/180468.html

Đăng ngày 20-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share