Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 18-10-2019] Trong những năm đầu, khi luyện công vào lúc sáng sớm, tôi đã luôn nghiêm khắc yêu cầu bản thân thức dậy vào đúng 3 giờ 50 phút để cùng các đồng tu luyện công tập thể. Tôi không bao giờ chậm trễ một phút nào, sáng sớm thức dậy cũng không luyện công luôn mà đợi đến đúng giờ mới bắt đầu luyện. Điều này đã hình thành nên một cơ chế, cứ đến đúng giờ đó là tôi sẽ tỉnh ngủ mà không cần đến báo thức. Thỉnh thoảng, nếu tôi chưa thức dậy thì sẽ nghe thấy tiếng của người thân gọi tôi. Nhưng khi tỉnh thì lại không nhìn thấy ai cả, tôi hiểu ra rằng chính là Sư phụ gọi tôi dậy luyện công.

Sau đó, có vài lần khi tôi ngủ lại nhà của một đồng tu. Tôi thấy cô ấy luyện công bất cứ khi nào cô ấy ngủ dậy thay vì chờ đến đúng giờ. Lúc đó, tôi còn nghĩ rằng đồng tu này tu luyện tốt hơn tôi. Tôi đã không “dĩ Pháp vi Sư”, nên tôi không còn hà khắc với bản thân, và cũng không quan tâm đến việc dậy đúng giờ để luyện công nữa. Sau đó, cho dù không dậy nổi thì tôi cũng không mấy bận tâm, ngược lại còn nghĩ lúc khác mình sẽ luyện bù là được!

Lâu dần, tâm an dật trong tôi đã tạo thành một lổ hổng lớn; việc dậy sớm càng ngày càng khó khăn hơn. Cho đến tận bây giờ, việc thức dậy sớm để luyện công tập thể đã trở thành một quan ải khó vượt qua nổi của tôi. Tôi chỉ có thể luyện công bù vào buổi tối, và khi có việc gì đó cần phải giải quyết thì tôi sẽ không thể hoàn thành được năm bài công pháp, thậm chí còn không luyện công.

Dạo gần đây, tôi đang từng bước một trở về đúng quy luật ngày trước, tôi bắt đầu thức dậy vào lúc 3 giờ 20 phút để luyện năm bài công pháp. Tôi cảm thấy thoải mái và quyết định sẽ kiên trì mỗi ngày. Vào ngày thứ hai, tôi dậy vào lúc 3 giờ 15 phút nhưng muốn chợp mắt thêm một vài phút nữa, và kết quả là tôi đã ngủ quên.

Trong giấc mơ, tôi thấy mình đang chuẩn bị đi ngủ trong một căn phòng lớn thì một người đàn ông từ bên ngoài hét lên gọi tôi ra ngoài để chụp ảnh. Anh ấy còn rất tức giận nói tôi: “Bạn cứ đứng như kiểu lúc nãy bạn đợi tôi là được, bức ảnh trước của bạn rất đẹp”. Nghe vậy, tôi lấy làm thắc mắc, tôi đã chụp tấm ảnh nào đâu? Ngay sau đó, tôi nhìn thấy một bức tượng bán thân bằng vàng cao khoảng 20 cm trên bàn, với hoa văn vàng kim lấp lánh trên áo, búi tóc rất đoan trang (có lẽ đây là biểu tượng cho việc dậy đúng giờ vào ngày hôm trước). Có phải người mà anh ấy nói là bức tượng này chăng?

Có lần, khi tôi đi ra ngoài và đứng xếp vào hàng cuối cùng. Qua tấm gương tôi phát hiện ra mình trang điểm không được kỹ, lớp phấn trên da không đều nhau, trông không đẹp bằng khi không trang điểm. Tôi định dùng nước trong chiếc chậu kế bên để rửa, nhưng nước không được sạch sẽ nếu rửa xong thì trông sẽ càng thảm. Trong bụng nghĩ đằng nào cũng xếp ở hàng cuối nên tôi liền đi đến khu vực bán đồ trang điểm. Tôi giục cô ấy trang điểm nhanh cho tôi, nghĩ mình sẽ đến trễ nên chưa kịp trang điểm xong thì tôi đã chạy về chỗ chụp ảnh nhưng không còn ai nữa. Người phụ nữ đứng bên cạnh nói rằng: “Tất cả mọi người đều đã chụp xong và đã rời lên tầng hai. Có thể chút nữa sẽ có ai đó quay lại để chụp bù cho cô”. Tôi miễn cưỡng ở lại chờ đợi với một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Sau đó, người phụ nữ vừa rồi đột nhiên nói thêm với tôi: “Chúng tôi không thể điều một chiếc máy bay khác chỉ để đến đón bạn!” Tôi đoán đây là ngữ điệu của anh thợ chụp ảnh, và tôi đã bị sốc trước giọng nói đầy khắc nghiệt ấy! Đột nhiên tôi nhận ra, thời điểm hiện tại là 6 giờ 50 phút vừa đúng thời điểm kết thúc buổi luyện công sáng sớm. “Chúng tôi không thể điều một chiếc máy bay khác chỉ để đến đón bạn!” Những lời cảnh cáo này vang vọng bên tai tôi, tôi thật sự muốn khóc mà không thể khóc thành lời.

Ngẫm nghĩ lại giấc mơ này tôi liên tưởng đến bản thân mình ngày thường làm việc gì cũng lề mề. Trước khi đi làm thì trang điểm, thử qua thử lại quần áo để phối đồ tận đến khi sắp trễ giờ mới vội vã ra khỏi nhà. Tôi thường bỏ lỡ bữa sáng mà công ty chuẩn bị. Vốn dĩ, tại công ty tôi sớm đã khai sáng một môi trường thoải mái để học Pháp. Hơn nữa, Sư phụ còn an bài cho tôi rất nhiều điều kiện tốt để tôi có thời gian học Pháp. Nhưng tâm tôi lại luôn không tĩnh lại được, khi những người khác tán gẫu thì tôi trở nên quẫn trí và hiếm khi có thể đọc hết được một bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân.

Khi về nhà, tôi lại chú tâm vào làm các việc nội chợ. Kết quả là, bản thân không thể thực hiện tốt được được yêu cầu đề ra là mỗi ngày đều phải học Pháp, phát chính niệm, và luyện công. Nếu so sánh với các đồng tu khác thì tôi kém họ rất xa. Việc chứng thực Pháp với tôi cũng trở nên khó khăn. Nếu tôi có thể hoàn thành các bài công pháp vào buổi sáng, thì việc học Pháp vào ban ngày cũng sẽ tốt hơn, và buổi tối tôi có thể làm các việc cứu người. Còn nếu buổi sáng không luyện công thì sẽ phải luyện bù 2 tiếng rưỡi vào buổi tối, như vậy thì không thể hoàn thành được ba việc. Hơn nữa, khi có công chuyện cần phải giải quyết thì sẽ không thể luyện công được. Tôi thật sự rất muốn đột phá ra khỏi trạng thái này, nhưng hành động thì lại không nhất quán được với suy nghĩ.

Tôi nhận ra: nếu không thể tham gia luyện công sáng sớm, thời gian luyện công hàng ngày không cố định, hay không được đảm bảo được việc luyện năm bài công pháp. Vậy thì, Sư phụ cấp cho chúng ta cơ chế “công luyện người”, “Pháp luyện người” sẽ không thể gia trì được tốt. Làm thế nào để tôi có thể đạt được trạng thái đáng có đây? Luyện công tập thể vào buổi sáng là một cơ hội rất trân quý, tại không gian khác thì đó là một cảnh tượng vô cùng thù thắng và tráng lệ! Hình tượng thù thắng của mỗi đệ tử Đại Pháp trong buổi luyện công đó đều được vĩnh viễn lưu lại trong tân vũ trụ. Bao gồm cả việc chúng ta học Pháp, phát chính niệm, chứng thực Pháp, cứu người,v.v..

Sư phụ giảng rằng:

“Kỳ thực, những con mắt trong vũ trụ đang chăm chú nhìn chư vị, nhiều đến mức chư vị tưởng tượng không nổi có bao nhiêu, ngay cả trong lạp tử cũng chen đầy các con mắt, lạp tử bé nhất cũng chen đầy những con mắt. Hết thảy sinh mệnh trong vũ trụ đều chăm chú vào hết thảy những gì đệ tử Đại Pháp làm. Chư Thần đều đang nhìn. Chư vị từng ý từng niệm, hết thảy điều chư vị làm đều ghi chép lại hết, còn chân thật hơn cả quay phim, thu hình lập thể hết tất cả”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Washinton DC năm 2018)

Sư phụ cũng giảng:

“Mỗi lần nâng cao đều là sự thăng hoa của quả vị [do|vì|của] tự bản thân chứng ngộ”.( Lộ {con đường}, Tinh tấn yếu chỉ II)

Sư phụ đã vì chúng ta mà chuẩn bị thuyền Pháp để đưa chúng ta trở về thế giới thiên quốc. Trong khoảng thời gian hữu hạn này, chúng ta phải không ngừng thăng hoa quả vị của bản thân tiến bước đến điểm xuất phát, lên thuyền Pháp và khởi hành.

Nếu chúng ta lãng phí thời gian quý báu của bản thân chỉ để ngủ, giải trí, trang điểm, ăn diện, v.v.. Trong đời sống người thường, thì sao có thể làm tốt được ba việc, sao có thể theo kịp được tiến trình Chính Pháp? Nếu như, chúng ta bỏ lỡ chuyến thuyền Pháp, thì liệu còn có chuyến nào khác đến đón bạn hay không?

Thông qua bài viết này, tôi muốn “thức tỉnh” bản thân cùng các đồng tu có cùng trạng thái như tôi. Hãy bắt đầu tham gia luyện công sáng sớm, tinh tấn trở lại!

Trên đây là thể ngộ cá nhân trong quá trình tu luyện. Nếu có điểm nào không chiểu theo Pháp, mong các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/18/394733.html

Bản tiêng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/14/181095.html

Đăng ngày 23-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share