Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-11-2018] Từ khi còn nhỏ, tôi đã tự hỏi tại sao con người lại tồn tại trên thế giới này, chúng ta đến từ đâu, và chúng ta sẽ đi về đâu. Liệu rằng cuộc sống của chúng ta chỉ đi theo con đường: sinh ra, lập gia đình, có con, già, ốm rồi chết? Ai an bài những sực việc theo cách đó? Thế giới này tồn tại để làm gì? Tôi không tìm được câu trả lời và không ai có thể trả lời những câu hỏi đó cho tôi.

Mặc dù còn bé, tôi đã nghĩ rằng cuộc sống là vô nghĩa. Tôi khóc vì những điều bình thường. Tôi không giống như lũ trẻ chạc tuổi tôi, độ tuổi được coi là vô lo vô nghĩ.

Tìm được Pháp Luân Đại Pháp

Khi tôi 26 tuổi, cả cha lẫn mẹ tôi qua đời. Chồng tôi làm việc ở thành phố khác để kiếm thêm tiền trả những món nợ của chúng tôi. Tôi cảm thấy mọi thứ đều mong manh và bất ổn. Cuộc sống đối với tôi thật vô vọng, tôi thường hay khóc.

Con trai tôi ốm yếu và tháng nào cũng phải chữa bệnh, khiến tài chính của tôi rất eo hẹp. Tôi thấy cuộc sống quả là khốn khổ.

Để kiếm thêm thu nhập, gia đình tôi chuyển về cùng thành phố với chị gái tôi và mở một cửa hàng nhỏ.

Một ngày đầu năm 1996, tôi trông thấy một khách hàng cầm một cuốn sách được bọc trong chiếc khăn quàng cổ. Cô ấy giữ gìn cuốn sách rất cẩn thận. Tôi tò mò và hỏi cô ấy rằng cô đang giữ vật gì quý giá vậy. Cô ấy nói đó là cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Vì một vài lý do, tôi muốn đọc cuốn sách đó.

Chị tôi bảo bạn của chị ấy đã nói với chị về cuốn sách, và rằng nó rất tốt. Vì vậy, chúng tôi đã mua một cuốn từ hiệu sách địa phương gần đó.

Chúng tôi quyết định đến điểm luyện công của Pháp Luân Đại Pháp vào hôm sau. Tôi mong chờ việc này đến nỗi đêm hôm đó tôi không tài nào ngủ được. Tôi rất phấn khích và thấy rằng đêm đó rất dài. Sau này, khi đọc Pháp tôi hiểu được rằng chúng ta đã phải trải qua vô vàn thử thách và vô số khổ nạn từ kiếp này sang kiếp khác để tìm thấy Đại Pháp và được Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) cứu độ.

Sau khi bước vào tu luyện Đại Pháp, tôi có cuộc sống hạnh phúc hơn. Vào mỗi sáng sớm, tôi luyện các bài công pháp với các học viên khác ở quảng trường địa phương. Sau đó, tôi đọc và ghi nhớ Pháp trong ngày và học Pháp cùng các học viên khác vào buổi tối. Thỉnh thoảng, tôi nhẩm Pháp trong khi ngủ.

Chúng tôi đi đến các huyện và làng lân cận để nói cho mọi người biết Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời như thế nào và họ có thể nhận được những lợi ích gì khi tu luyện.

Pháp Luân Đại Pháp đã giải khai tất cả các câu hỏi của tôi về cuộc sống. Tôi cảm ân Sư phụ Lý vì Ngài đã chọn tôi, cho tôi hồi sinh, chỉ ra con đường nhân sinh cho tôi, và đưa tôi trở về nhà.

Ở trại lao động cưỡng bức

Sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi ra ngoài để nói với mọi người sự thật của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bị bắt giữ vài lần và đã hai lần bị đưa đến trại lao động cưỡng bức.

Trong trại lao động cưỡng bức, tôi bị tra tấn theo nhiều hình thức. Có lần tôi không được phép ngủ, ăn, uống, hay sử dụng nhà vệ sinh trong suốt 9 ngày 8 đêm. Lính canh ấn đầu tôi vào một xô đầy nước. Họ đổ nước đá lên người tôi. Họ trùm túi nhựa lên đầu tôi làm tôi nghẹt thở. Họ đổ giấm vào lỗ mũi tôi và dùng hương muỗi đốt chân tôi. Họ còng cánh tay tôi vào bồn nước nóng để tôi ở tư thế khom lưng, không thể đứng lên hay ngồi xuống được. Rồi hai lính canh liên tục đá vào còng tay ở cổ tay tôi, khiến tôi bị sẹo vĩnh viễn. Họ còn hay đá tôi xuống nền rồi kéo tôi đứng lên, cứ liên tục như thế.

Song, tôi không hợp tác với họ, và không khai cho họ bất kỳ thông tin gì về các học viên khác mà tôi biết. Tôi cũng viết các bài về việc tôi bị ngược đãi và tìm cách bí mật gửi chúng ra khỏi nhà tù và gửi đến trang web Minh Huệ để đăng tải.

Các học viên địa phương đã phân phát các bài viết của tôi trên diện rộng tại nơi tôi sống. Việc này khiến những cảnh sát địa phương bị sốc và không dám bức hại các học viên tàn khốc như vậy. Từ năm 2004 đến năm 2006, không có học viên nào bị gửi đến trại lao động cưỡng bức.

Trở về nhà và nói với người dân về Đại Pháp

Sau khi được thả từ trại lao động cưỡng bức, tôi trở về nhà. Vì thấy nhà bẩn và bừa bộn, tôi đã dọn dẹp sạch sẽ.

Tôi cũng bắt đầu luyện công hàng ngày. Chỉ trong vòng ít ngày tôi đã hồi phục sức khỏe và có thể ăn mọi loại đồ ăn.

Vì áp lực từ việc tôi bị bắt giữ và làm việc vất vả, chồng tôi trông già trước tuổi. Tóc anh ngả bạc. Anh phàn nàn nhiều về tôi và dường như anh ấy không quan tâm đến tôi như trước đây nữa.

Tôi nói với anh: “Chúng ta không thể sống như thế này được. Em biết cuộc sống của anh cũng chẳng dễ chịu gì. Anh làm việc vất vả và phải chịu đựng rất nhiều. Anh đã phải tự chăm sóc cho bố mẹ anh vì ông bà không có thu nhập, trong khi em thì ở trại lao động cưỡng bức. Em hiểu anh có ác cảm. Nhưng xin anh đừng phẫn nộ với Pháp Luân Đại Pháp hay Sư phụ của em. Chúng em vô tội. Em không nghĩ anh muốn vợ anh không thành thật hay không tử tế. Em đã trở thành một người vợ, mẹ và con dâu tốt sau khi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Anh biết rõ em đã thay đổi thế nào từ khi tu luyện Đại Pháp.”

Anh ấy khóc. Con trai tôi khóc. Và tôi cũng rơi lệ. Các vật chất xấu ảnh hưởng đến chồng tôi đã bị giải thể, vì vậy anh ấy lại đối xử tốt với tôi. Sự hòa thuận của gia đình tôi đã được khôi phục lại.

Tôi đã tìm được một công việc để giúp đỡ gia đình và giờ đây tôi nói với mọi người ở chỗ làm về sự thật của Đại Pháp và về cuộc bức hại.

Tôi còn lập một điểm sản xuất tài liệu ở nhà và sản xuất các tờ rơi để các học viên địa phương phân phát. Khi có thời gian, tôi ra ngoài với họ và nói chuyện với người dân về Pháp Luân Đại Pháp.

Sau nhiều năm, tôi đã tìm thấy nhiều chấp trước, quan niệm cũ và các suy nghĩ tiêu cực. Một trong những chấp trước tệ nhất của tôi là hướng ngoại để giải quyết vấn đề. Tôi giỏi trong việc chỉ ra thiếu sót của các học viên khác thay vì tự tìm trong bản thân mình. Tôi còn thích được khen ngợi.

Tôi đã bỏ lỡ nhiều cơ hội để tu luyện bản thân. Con xin lỗi Sư phụ vì đã tu luyện không tốt và con nguyện sẽ làm tốt hơn.

Nhìn lại 20 năm tu luyện vừa qua, tôi nhận thấy rằng Sư phụ đã chăm sóc và chịu đựng các đau khổ cho tôi trong từng bước tiến. Lòng biết ơn của tôi vượt quá những gì con người có thể diễn đạt được. Cuộc sống của tôi trở nên có ý nghĩa vì có Đại Pháp.

Tôi sẽ tiếp tục khắc phục bất kỳ thiếu sót nào của tôi, từ bỏ quan niệm người thường và tu luyện bản thân thật tốt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/26/377434.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/12/19/173681.html

Đăng ngày 30-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share