Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 10-10-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 9 năm 2002. Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của tôi về sự thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp!

Tương lai ảm đạm

Tôi sinh ra trong một gia đình nông dân. Từ nhỏ, tôi đã không khỏe mạnh và phải sống dựa vào nhiều loại thuốc.

Sau khi sinh con trai, tôi bị chứng chóng mặt, buồn nôn, đau dạ dày và đau ngực. Các đồng nghiệp khuyên tôi nghỉ làm do sức khoẻ yếu. Nhưng tôi phải nuôi hai đứa con, chúng cũng phải đi học. Sao tôi có thể nghỉ ở nhà?

Tôi tới gặp một bác sĩ Trung y để khám, bác sĩ không bắt được mạch của tôi, vài ngày sau, tôi lại đến bệnh viện huyện. Bác sĩ chẩn đoán tôi bị bệnh tim.

Thời gian trôi qua, sức khoẻ của tôi ngày càng đi xuống. Tôi bị bệnh viêm cơ tim, thiếu máu cục bộ cơ tim, thiếu máu não, một vết loét lớn ở dạ dày, chứng chóng mặt, viêm thận và trầm cảm. Hơn nữa, tôi không thể ngủ và phải trải qua những cơn đau đầu dữ dội và nôn mửa. Khi cơn đau đầu đến, đứa con gái 10 tuổi của tôi phải thay tôi nấu ăn.

Tôi đã đi gặp nhiều bác sĩ, nhưng họ chỉ giúp tôi được một chút. Chồng tôi mặc dù rất bận công việc nhưng vẫn phải chăm sóc tôi. Tình cảnh của tôi xấu đến nỗi tôi đã quyết định tự tử và nhờ chồng mua một lọ thuốc ngủ. Nhưng anh ấy chỉ được phép mua 10 viên một lần.

Khi tôi đến thăm mẹ tôi vào dịp Tết năm 1999, mẹ nói với tôi rằng bà đã hồi phục sức khỏe từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi bà dạy tôi các bài công pháp, tôi đã có thể ngồi đả tọa nửa giờ đồng hồ trong tư thế song bàn mà không cảm thấy đau.

Tôi đã mang cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, cùng các băng ghi âm bài giảng Pháp về nhà. Tuy nhiên, tôi chỉ đọc sách Chuyển Pháp Luân khi có thời gian, và mỗi khi đọc sách, tôi lại buồn ngủ. Tôi cứ lười biếng như thế và cuối cùng chỉ đọc được nửa cuốn sách. Vào thời gian đó, cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu diễn ra ở Trung Quốc. Dần dần tôi đã từ bỏ tu luyện.

Có được cuộc sống mới nhờ Pháp Luân Đại Pháp

Mẹ tôi đã thúc giục tôi trở quay lại tu luyện. Tôi lo lắng liệu Sư phụ Lý có còn coi sóc cho tôi không vì tôi đã không thực tu. Mẹ đã đưa tôi tới nhà một học viên, người đã khỏi căn bệnh ung thư vú giai đoạn cuối nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bệnh viện đã không thể chữa cho bà ấy. Cảm động bởi câu chuyện của bà, tôi đã quyết định tu luyện nghiêm túc một lần nữa. Tôi đã vứt bỏ hết tất cả các loại thuốc.

Khi bắt đầu tập các bài động công, tôi không thể đứng lâu và luôn thở dốc. Khi tập bài công pháp thứ hai, cứ 10 phút tôi phải dừng một lần và dựa vào tường. Tôi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân hàng ngày và nghe các băng ghi âm bài giảng của Sư phụ mỗi khi không thể đọc được nữa.

Hai tháng sau, tôi bắt đầu nôn mửa và tiêu chảy. Một người họ hàng của tôi sợ hãi và giục tôi đi khám bác sĩ. Nhưng tôi biết rằng Sư phụ đang tịnh hoá thân thể cho tôi và không hề bị động tâm.

Sau đó, tất cả những triệu chứng đau đớn, chóng mặt và nôn mửa chấm dứt, và tôi đã có thể ngủ ngon. Trong cả đời tôi, tôi chưa bao giờ cảm thấy tốt như thế! Đến năm 2003, tôi đã hoàn toàn khỏe mạnh và không cần phải dựa vào thuốc men và tiêm nữa. Chứng kiến sự thay đổi thần kỳ của tôi, chồng tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Không từ ngữ nào có thể diễn tả được lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ! Sư phụ đã cho tôi cuộc sống mới!

Trở thành một người tốt

Chồng tôi có tám người anh em, và có rất nhiều mâu thuẫn giữa họ cũng như gia đình của họ. Con cái phải đóng góp tiền để hỗ trợ nuôi người cha già. Người anh thứ hai không đồng ý với điều này từ chối đóng góp. Ba năm sau, cậu em út cũng ngừng hỗ trợ. Khi vợ cậu ấy hỏi tôi có tiếp tục đóng góp không, tôi đã nói với cô ấy rằng tôi sẽ tiếp tục hỗ trợ cho dù tất cả những người khác không đóng góp.

Sư phụ đã giảng:

“Tất nhiên, chúng ta tu luyện trong xã hội người thường, [thì] hiếu kính cha mẹ, dạy dỗ con cái đều cần phải [làm]; tại các hoàn cảnh đều đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị. Đối với ai cũng vậy, đối với cha mẹ, đối với con cái đều tốt, ở đâu cũng cân nhắc đến người khác” (Chuyển Pháp Luân)

Bố chồng tôi đã hơn 80 tuổi, và ông không thể tự chăm sóc cho bản thân. Các anh em của chồng tôi phải thay phiên nhau chăm sóc cho ông, nhưng không ai tình nguyện làm trước. Vì vậy tôi đã chủ động làm.

Tôi nấu ăn và vệ sinh cho ông. Ông thường đi tiểu ra quần, và tôi phải thay đồ và lau người cho ông. Chồng tôi bị kết án 3 năm tù vì nói cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp, do đó một mình tôi đã chăm sóc cho bố chồng cho đến khi anh ấy được thả.

Trong cuộc sống hàng ngày tôi tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Đại Pháp. Một lần tôi mua máy ghi âm ở cửa hàng, nhưng người bán hàng đã quên tháo băng thử ra. Khi tôi mang trả lại, cô ấy hỏi có phải tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không. Tôi hỏi tại sao cô ấy biết, cô ấy trả lời rằng chỉ có học viên Pháp Luân Đại Pháp mới trung thực trả lại đồ như vậy.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/10/修大法绝路逢生-听师父的话做更好的人-375506.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/29/173049.html

Đăng ngày 24-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share