Bài viết của một học viên tại Đài Loan
[MINH HUỆ 29-11-2018]
Kính chào Sư phụ tôn kính!
Kính chào các bạn đồng tu!
Tôi đến từ Cao Hùng và rất vui mừng được Sư phụ ban cho cơ hội chia sẻ hành trình tu luyện hơn mười năm qua. Khi viết bài chia sẻ này, tôi nhận thấy Đại Pháp trân quý phi thường. Gặp được Đại Pháp và tìm được Sư phụ là điều quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.
Tìm thấy con đường phản bổn quy chân
Năm 2005, chị gái tôi đưa cho tôi một quyển sách Chuyển Pháp Luân. Trong vòng sáu tháng, tôi chỉ lướt qua được vài trang. Sau đó tôi không đụng đến quyển sách nữa. Rồi tôi mắc bệnh nặng, và đột nhiên nghĩ về những hiệu quả kỳ diệu của Pháp Luân Công, nên tôi bắt đầu nghe những bài giảng Pháp của Sư phụ.
Lúc bắt đầu tu luyện, mỗi ngày tôi đều luyện công. Tuy nhiên, tôi hiếm khi học Pháp, cũng không tham gia các họat động của Đại Pháp hoặc học Pháp tập thể. Tôi không hiểu tu luyện thực sự là gì. Một ngày, tôi có một giấc mơ trong đó tôi đang luyện tĩnh công với những học viên khác vào buổi sáng. Tôi bước vào tu luyện sớm hơn một vài người khác, nhưng tôi được xếp cùng nhóm với những người mới, thậm chí đứng cuối hàng. Tôi thức dậy và cảm thấy lo sợ trong tâm, khi nghĩ rằng đây có lẽ là điểm hóa của Sư phụ: Tôi đã bị rớt lại phía sau. Nếu tôi không theo kịp, tôi sẽ không đuổi kịp tiến trình Chính Pháp. Nghĩa là tôi phải tu luyện dũng mãnh tinh tấn.
Trước khi tu luyện, vợ chồng tôi có một nhà hàng, chồng tôi thì không phải là học viên. Mỗi ngày tôi bận bịu với truy cầu đối với danh, lợi, tình. Sau khi trở thành một học viên, tôi không cân bằng thời gian tốt. Mặc dù có nhiều khách hàng đến nhà hàng chúng tôi mỗi ngày, tôi không biết làm cách nào để nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp hoặc về cuộc bức hại ở Trung Quốc. Đôi khi tôi cũng lo lắng. Tôi thường tự hỏi bản thân, “Nếu tôi không làm ba việc, tôi có phải là một đệ tử Đại Pháp không? Khi nào tôi mới có thể trở thành một đệ tử Đại Pháp thực sự?”
Hoàn cảnh này tiếp tục kéo dài mãi cho đến năm 2012. Sau hơn mười năm kinh doanh nhà hàng, chồng tôi đột nhiên quyết định đóng cửa. Tôi không cảm thấy buồn mà rất vui mừng, thậm chí rơi nước mắt vì niềm vui này. Tôi biết điều này là an bài của Sư phụ từ bi. Chỉ có Sư phụ hiểu được tâm tôi và chăm sóc tôi. Tôi phải trân quý điều này và trở thành một đệ tử Đại Pháp chân chính.
Tham gia hạng mục truyền thông
Sau khi đóng cửa nhà hàng, tôi nhanh chóng tham gia vào nhóm kinh doanh của một hạng mục truyền thông tin tức. Từ khi còn bé, tôi đã có tính cách hướng nội, không tự tin và khá tự ti. Tôi cũng không giỏi trong giao tiếp. Sư phụ từ bi đã an bài một học viên khác cùng đi với tôi.
Chúng tôi không quen với máy tính cũng không có chút kinh nghiệm chuyên môn nào. Nhưng cả hai chúng tôi đều mang nguyện ý cứu người mạnh mẽ. Làm tiếp thị là một kinh nghiệm học tập lâu dài với những thăng trầm. Đáng ngạc nhiên, cả hai chúng tôi đã có doanh số bán hàng tốt, vượt quá mong đợi của những người phụ trách. Từ đó, tôi trở nên tự tin và cởi mở hơn. Từ điều này, tôi cũng học được rằng chỉ qua việc vô tư hợp tác với nhau, chúng ta mới có thể tạo thành một chỉnh thể để cứu người.
Những điểm du lịch
Tôi và học viên này cũng cùng nhau đi đến những điểm du lịch để nói về Pháp Luân Đại Pháp cho những khách du lịch đến từ Trung Quốc Đại lục. Thoạt đầu, tôi rất sợ hãi và lo lắng vì tôi chưa bao giờ làm điều này trước đây. Không chỉ như vậy, học viên này còn cần đi đến Hồng Kông, nghĩa là tôi phải tự mình thực hiện. Tôi cảm thấy sợ hãi và cô độc. Học viên này đã khuyến khích tôi học Pháp nhiều hơn, nói rằng việc đó sẽ giúp tôi vượt qua tâm sợ hãi.
Trong thời gian học viên này đi vắng, hàng ngày tôi đều có thể học một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân và đọc thêm kinh văn của Sư phụ. Sau khi trở về từ Hồng Kông, học viên đó đã rất ngạc nhiên trước việc giờ tôi đã có thể giúp được hơn 20 khách du lịch thoái đảng vì trước khi cô ấy đi tôi hiếm khi thuyết phục được người nào.
Tôi hiểu rằng Sư phụ đã trợ giúp tôi rất nhiều. Trong thời gian đó, tôi cũng minh bạch được tầm quan trọng của việc học Pháp. Thông qua học Pháp và tu luyện bản thân, tôi có thể cứu độ chúng sinh tốt hơn. Từ lúc đó, tôi đã dành rất nhiều thời gian mỗi ngày để học Pháp cùng với học viên đó, và chúng tôi cùng khích lệ lẫn nhau.
Quảng bá ShenYun
Năm 2016, không lâu sau khi tham gia vào hạng mục quảng bá Shen Yun, tôi đã trở thành người điều phối theo đề xuất của những học viên khác. Không có kinh nghiệm, tôi hiểu rằng tôi phải học nhiều điều. Liệu tôi có đủ phẩm chất để là một người điều phối không?
Với ý niệm xấu này, tôi ngay lập tức đối mặt với thử thách. Trước đây, học viên này luôn luôn tiếp xúc với một tổ chức văn hóa nghệ thuật để giới thiệu Shen Yun. Sau khi tôi trở thành điều phối, tổ chức này thay đổi quy định và không cho phép quảng bá những sự kiện bên ngoài.
Tôi cảm thấy nặng nề, nghĩ rằng điều này có lẽ liên quan đến kinh nghiệm ít ỏi và chính niệm không đủ mạnh của mình. Nếu không, vì sao trước đây điều này lại không xảy ra với học viên khác? Tôi thực sực có quá thiếu năng lực đối với vị trí này không? Nhiều ý nghĩ tiêu cực xuất hiện và tôi đã nghĩ đến việc từ chối công việc này. Nhưng tôi cũng hiểu rằng không có gì là ngẫu nhiên trong tu luyện và việc tôi làm điều phối cũng có lí do. Làm sao tôi có thể rời đi như vậy được?
Tôi nhớ đến những lời Sư phụ giảng,
“Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’.” (Bài giảng thứ Tư – Chuyển Pháp Luân)
Vì thế tôi cố gắng đứng từ giác độ của tổ chức đó mà suy xét, tự hỏi vì sao họ làm điều này. Tổ chức này có nhiều quan ngại, bao gồm cả việc quản lý cho tốt trang thiết bị. Mặc dù chúng tôi đang nỗ lực cứu người, nhưng chúng tôi cũng có thể gây phiền phức cho họ. Sau đó tôi chia sẻ việc này với những học viên khác. Cụ thể là những người tu luyện chúng ta nên cân nhắc đến người khác và đặt chúng ta ở vị trí của họ khi lập kế hoạch. Ngay khi chúng tôi buông bỏ tự ngã, rất ngạc nhiên là tổ chức kia đã cho phép chúng tôi giới thiệu Shen Yun trước khi chương trình lưu diễn vài tháng. Hồi tưởng lại, tôi rất hạnh phúc vì đã tìm ra chấp trước trốn tránh trách nhiệm. Những học viên khác làm việc chăm chỉ và phối hợp tốt như một chỉnh thể cũng là yếu tố thúc đẩy sự việc này diễn ra.
Trong thời gian đó, một học viên khác nhờ tôi hỗ trợ nhóm lấy phản hồi qua điện thoại về chương trình nhạc giao hưởng Shen Yun. Khảo sát qua điện thoại thực sự là khổ nạn khó khăn nhất kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện, và vì thế mà tôi luôn né tránh.
Tôi sợ. Lo lắng bị mất mặt và sợ bị từ chối, tôi đã ôm giữ quá nhiều chấp trước trong tâm. Tôi sẽ tìm ra một lý do để trì hoãn việc tham gia vào nhóm gọi điện thoại nhưng người điều phối đã đến gặp tôi một lần nữa. Tôi nghĩ rằng tốt hơn là tôi nên thử một lần, bởi vì trong tu luyện không có gì là ngẫu nhiên.
Vì thế tôi đã tham gia vào nhóm lấy phản hồi qua điện thoại. Tôi học được nhiều kinh nghiệm quý báu từ những học viên khác và đã có những đột phá và đề cao lớn. Những hạng mục tôi tham gia trước đây tất cả đều là trực diện, nhưng lần này thì chỉ nghe được giọng nói qua điện thoại. Tôi có chút động tâm, và tôi nghĩ đây là nhân tâm. Nó là bất chính và tôi nên phủ nhận nó. Lời của người tu luyện có thể chạm đến tâm của chúng sinh. Trước khi gọi điện, tôi cố gắng chuẩn bị thật tốt. Đầu tiên tôi kiểm tra những thông tin cơ bản của người sắp phỏng vấn và học Pháp thật nhiều.
Điều tôi nhớ nhất là cuộc trò chuyện qua điện thoại với một phòng thương mại. Tôi đã thực hiện một số cuộc gọi điện thoại, nhưng đều hoặc là bị từ chối hoặc không thể thực hiện được. Có một chi nhánh mà số điện thoại không được đưa vào danh sách. Tôi đã tra cứu trực tuyến và tìm thấy số điện thoại di động của giám đốc chi nhánh. Tôi cũng được biết rằng vị giám đốc ấy đã xem một buổi biểu diễn Shen Yun trước đó và đã trả lời phỏng vấn trên truyền thông.
Khi tôi gọi số này, không có ai trả lời. Nhưng một lúc sau ông ấy đã gọi lại. Vì đã biết ông ấy có thái độ tích cực với ShenYun nên tôi đã trực tiếp hỏi ông ấy có thể dành cho chúng tôi khoảng 30 phút để giới thiệu dàn nhạc giao hưởng Shen Yun không. Ông ấy đã đồng ý không chút do dự. Hồi tưởng lại, tôi hiểu rằng sự dũng mãnh của tôi đến từ đâu. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã an bài mọi thứ trên con đường tu luyện của chúng ta, và chúng ta chỉ cần thực hiện.
Tín Sư tín Pháp
Năm nay tôi chịu trách nhiệm chuẩn bị thức ăn nhẹ trong tiệc trà giới thiệu Dàn nhạc giao hưởng Shen Yun. Vào một đêm tháng Chín trước khi diễn ra tiệc trà quy mô lớn vào hôm sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp của con trai tôi, cháu đang học ở Đài Bắc. Cháu đi khám bệnh ở bệnh viện. Bác sĩ nói rằng cháu cần gây mê khi thăm khám, mà việc này đòi hỏi chữ ký của bố mẹ. Chồng tôi bảo tôi phải đi Đài Bắc ngay, nhưng tôi nghĩ về sự kiện sẽ được tổ chức vào ngày hôm sau. Sao tôi có thể đi Đài Bắc chứ?
Vì thế tôi trấn an chồng tôi và gọi cho con trai tôi để hỏi chi tiết. Lịch khám bệnh đã được dời lại sau một tuần và tôi có thể đến Đài Bắc một tuần sau đó. Tôi biết rằng đây là một khảo nghiệm tâm tính động chạm trực tiếp đến tâm tôi, can nhiễu đến việc cứu người và khảo nghiệm về tình của tôi với con tôi. Sau đó, con tôi đã có kết quả khám bệnh. Cháu được chẩn đoán mắc một căn bệnh nguy hiểm, hiếm gặp cần phải điều trị lâu dài. Chồng tôi cứ khóc mãi. Sau khi nghe bác sĩ giải thích, tôi tự nhắc bản thân không động tâm. Tôi cần đối mặt với tình huống của con trai tôi một cách bình tĩnh, kể cả việc này có liên quan đến sống chết. Tôi cũng nhớ lại những lời Sư phụ giảng,
“Tu luyện cần phải tu luyện trong ma nạn, [để] xem [đối với] thất tình lục dục chư vị có thể dứt bỏ hay không, có thể coi nhẹ hay không.Chư vị chấp trước chính vào những thứ ấy, thì chư vị không tu xuất lai được.” (Bài giảng thứ Tư – Chuyển Pháp Luân)
Sau đó, chúng tôi quyết định đưa con tôi đến một bệnh viện ở miền Nam Đài Loan để chẩn đoán và điều trị. Trong quá trình này, tôi hướng dẫn chồng tôi và con trai tôi luyện công và đọc Luận Ngữ mỗi ngày trước khi đi ngủ. Tôi tiếp tục học ba bài giảng trong Chuyển Pháp Luân mỗi ngày và phát chính niệm thanh lý những ý niệm bất hảo. Báo cáo chẩn đoán kế tiếp cũng được gửi đến sau đó không lâu. Chẩn đoán của bệnh viện ở Đài Bắc chưa chính xác. Căn bệnh không quá nguy hiểm và có thể được điều trị bằng thuốc. Tôi tràn đầy biết ơn và hiểu rằng Sư phụ đang trợ giúp tôi. Chồng tôi và con tôi cũng tin rằng đây là do Sư phụ trợ giúp. Vào lúc đó, tôi có một thể ngộ sâu sắc hơn về việc tín Sư tín Pháp!
Hướng nội
Có lần trong khi chúng tôi chuẩn bị trà và đồ ăn nhẹ, một học viên khác nói với tôi rằng cô ấy không nhận thức được hoàn toàn tầm quan trọng của công việc mà chúng tôi đang làm. Thay vì pha mỗi lần 1 kilogram trà, cô ấy sẽ cho tất cả vào một lúc và thế là trà không ngon. Hướng nội, cô ấy nhận ra rằng cô ấy có tâm muốn hoàn thành công việc chóng vánh. Cô ấy chấp trước vào việc đi đường tắt và truy cầu sớm có kết quả.
Khi cô ấy hướng nội, tôi cũng hướng nội. Tôi cũng có niệm bất hảo khi cho rằng chuẩn bị trà bánh là công việc tầm thường. Chúng tôi đang nấu nướng hết lần này đến lần khác, như là công việc làm bánh trái của người thường. Tôi không nhận ra rằng chúng tôi đang cứu người. Trà bánh đã bị hỏng, và sự bất cẩn của tôi ảnh hưởng đến cả chỉnh thể. Tôi có chấp trước vào hư danh và không chú ý đến tiểu tiết, và nó có thể bị khuếch đại lên. Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ Quốc năm 2015”,
“Tu luyện ấy, thế nào gọi là ‘vô lậu’? Không có chuyện nhỏ đâu.”
Sau sự việc này, chúng tôi cùng nhau hướng nội và khích lệ lẫn nhau. Không lâu sau đó, chúng tôi cùng làm công việc này và thậm chí còn tìm ra hương vị mới cho đồ dùng với trà. Thông qua tu luyện, tôi cảm thấy mỗi từng sự việc đều được Sư phụ an bài tốt nhất. Mỗi từng khảo nghiệm đều là cơ hội để tôi đào sâu tận gốc rễ những chấp trước của mình. Tôi cần phải tu khứ từng lớp một những ý niệm bất hảo và những chấp trước hình thành trong nhiều đời nhiều kiếp. Chúng ta hãy cùng nhau tiếp tục đề cao và thành tựu theo tiêu chuẩn của Pháp.
Cuối cùng, tôi xin được kết thúc bài chia sẻ của tôi với bài thơ “Chân tu” trong Hồng Ngâm:
Tâm tồn Chân Thiện Nhẫn
Pháp Luân Đại Pháp thành
Thời thời tu tâm tính
Viên mãn diệu vô
Diễn nghĩa:
Giữ Chân Thiện Nhẫn trong tâm
Pháp Luân Đại Pháp thành công
Thường xuyên tu tâm tính
Viên mãn kỳ diệu vô cùng
Trên đây là những thể ngộ cá nhân của tôi. Xin từ bi chỉ rõ những gì chưa phù hợp.
Tạ ơn Sư phụ!
Cám ơn các bạn đồng tu!
(Bài chia sẻ được trình bày trong Pháp Hội Đài Loan 2018)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/29/377789.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/12/1/173460.html
Đăng ngày 25-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.