Bài viết của Minh Lệ

[MINH HUỆ 23-11-2018] Tôi từ nhỏ đã rất khổ. Thân thể bé nhỏ gày gò, thường xuyên bị bệnh, ngay cả mẹ tôi cũng gọi tôi bằng biệt danh khiến tôi bị tổn thương. Nó khiến tôi cảm thấy rất buồn, vì vậy tôi ít khi nói chuyện và nghĩ mình là vịt con xấu xí trong truyện cổ tích. Ngày nào tôi cũng cảm thấy chán nản và đến khi mặt trời xuống núi, tôi liền có cảm giác nhớ nhà – mặc dù tôi không hề biết ngôi nhà thực sự của mình ở đâu.

Năm 27 tuổi, tôi kết hôn với một người đàn ông trẻ hơn tôi ba tuổi. Là con trai út trong gia đình, anh được chiều chuộng và không bao giờ quản việc nhà. Sau khi chúng tôi kết hôn, anh không quan tâm đến gia đình và chỉ lãng phí thời gian đi chơi mạt chược, cờ vua và bài poker. Anh thường không về ăn tối và đôi khi cả đêm không về nhà.

Tôi rất buồn và mỗi ngày thường hay tranh cãi với anh về hành vi của anh. Kết quả là, tôi không cảm thấy muốn chăm sóc bản thân và thường bị bệnh. Không có tiền điều trị bệnh, tôi phải chịu đựng cơn đau ngày này qua ngày khác.

Đắc Pháp

Một ngày nọ tại nơi làm việc, tôi phải chế biến một thùng nấm lớn. Nhưng khi tôi cố gắng nhấc cái thùng nặng lên, nó không nhúc nhích. Một người đồng nghiệp trông thấy và muốn giúp. Anh hỏi: “Chị muốn nhấc thùng nào lên? Để tôi nhấc cho.”

Tôi cảm ơn anh và hỏi xem tại sao anh lại muốn giúp tôi vì không ai trong số các đồng nghiệp của tôi sẽ làm như vậy cả. Anh nói anh là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và Pháp mà anh học dạy anh làm một người tốt trong mọi hoàn cảnh. Tôi thấy tò mò và hỏi thêm chi tiết. Anh đã đọc thuộc lòng một đoạn Luận Ngữ và tôi thật sự thích nó. Như thể tôi đang nhìn thấy ánh sáng ở cuối đường hầm dài, tối tăm.

Tôi hỏi liệu anh có thể đọc cho tôi nghe một đoạn khác trong Luận Ngữ được không và anh đã đọc. Nhận ra được tầm quan trọng của điều này, tôi cầu xin anh viết ra để tôi có thể tự học. Anh đề nghị: “Sao chị không cùng tham gia nhóm của chúng tôi sau giờ làm? Có rất nhiều học viên tu luyện giống như tôi.”

Đó là cách mà tôi đắc Pháp và bắt đầu chuyến hành trình trở về ngôi nhà thực sự của mình.

Đề cao tâm tính

Tôi đi làm vào ban ngày, đọc Pháp và luyện công với nhóm vào buổi tối. Nhưng tôi không hiểu được tầm quan trọng của việc đề cao tâm tính, vì thế tôi vẫn tiếp tục cãi nhau với chồng. Một ngày kia, chồng tôi nói với tôi: “Anh không nghĩ rằng em cần phải đến đó [nhóm tu luyện], vì anh thấy em chẳng hề thay đổi chút nào cả.”

Tôi đã rất ngạc nhiên, nhận ra đây có thể là một điểm hoá của Sư phụ để tôi hướng nội. Tu luyện có nghĩa là chiểu theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày và buông bỏ các chấp trước, nhưng tôi đã không làm tốt việc đó. Vô cùng hối hận, tôi đã xin lỗi Sư phụ và hy vọng sẽ có thể làm tốt hơn trong lần tới.

Sau đó vài ngày tôi gặp một khảo nghiệm. Tôi nấu bữa tối và ngồi chờ chồng về nhà sớm để hai vợ chồng cùng ăn tối. Anh ấy đã chơi cả ngày, nhưng tôi không biết chuyện đó và vô tình hỏi: “Hôm nay anh có tìm được việc gì để làm không?” Anh đã giận dữ và chửi mắng tôi, nói rằng hôm đó anh chẳng làm gì cả. Không những thế anh còn nói rằng anh sẽ tiếp tục ngồi không và nó không phải là việc mà tôi cần quan tâm. Anh nói thêm rằng nếu tôi muốn ly dị, thì anh sẽ đồng ý.

Sư phụ giảng:

“Trước những ma nạn bản thân gặp phải trong quá trình tu luyện, thì có thể ngộ được rằng bản thân là người tu luyện hay không, có thể lý giải [theo Pháp] hay không…” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi tự nhắc bản thân rằng mình là một học viên và cần phải hành xử theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Đại Pháp. Tôi tự nhủ mình không được tức giận. Không còn oán hận hay ôm giữ tâm tranh đấu như thường lệ, tôi bình tĩnh mời anh ăn tối. Tối hôm đó khi đến nhóm tu luyện, tôi có thể ngồi đả toạ được lâu hơn 20 phút so với thường lệ mà không bị đau. Kể từ đó tôi đã hiểu rõ hơn lời Sư phụ giảng:

“Tâm tính cao bao nhiêu công cao bấy nhiêu, đó là chân lý tuyệt đối.” (Chuyển Pháp Luân)

Chồng tôi thay đổi

Sau khi thấy tôi thay đổi, chồng tôi cũng ủng hộ tôi tu luyện và tham gia các hoạt động liên quan đến tu luyện. Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, tôi quyết định lên Bắc Kinh để thỉnh nguyện. Chồng tôi đã để tôi đi và còn bảo tôi hãy mang theo toàn bộ số tiền mà chúng tôi có phòng khi có chuyện gì bất trắc xảy ra trong chuyến đi. Về sau, những lúc tôi ra ngoài vào ban đêm để treo băng rôn hay các áp phích về Pháp Luân Đại Pháp, anh luôn đi cùng và động viên tôi: “Đừng lo. Sư phụ của em rất vĩ đại, hơn nữa những gì em làm là chính nhất.”

Khi chồng tôi đến nơi khác để làm việc, anh thường mang theo một số tài liệu Pháp Luân Đại Pháp để phân phát hay nói chuyện với mọi người về thông tin đó. Có lần khi chúng tôi đến thăm một người anh họ, tôi đã giải thích về Pháp Luân Đại Pháp cho anh. Do bị đầu độc bởi những tuyên truyền giả dối của đảng cộng sản, anh đã sợ và cố gắng ngăn tôi, anh nói trước đây anh đã từng luyện rất nhiều môn khí công khác nhau. Chồng tôi nói với anh rằng: “Cho dù là trước đây anh đã từng luyện gì đi nữa, thì tất cả chúng cũng chỉ là cơ sở để hôm nay anh nghe em nói về điều này. Pháp Luân Đại Pháp hiện đã có mặt trên hơn 100 quốc gia. Anh cần phải tìm hiểu một chút về môn tu luyện này.”

Chồng tôi cũng đã nhận được phúc báo và trải nghiệm những phép màu nhờ thiện đãi và ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp. Một ngày kia trong lúc đang ở chỗ làm, anh được phân công chở sáu bộ ống sưởi cũ. Thanh kim loại dùng để cố định chúng với nhau bị gãy trên đường và tất cả mấy cái ống đã rơi xuống chân anh, làm anh bị gãy hai ngón chân. Anh đã niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” như tôi vẫn thường bảo và không còn cảm thấy đau chút nào. Ngón chân của anh cần khâu sáu mũi và bác sĩ nói rằng cần mất ít nhất sáu tháng để hồi phục.

Mặc dù bản thân không phải là người tu luyện, nhưng chồng tôi đã học được từ tôi thói quen nghĩ cho người khác trước. Anh không yêu cầu công ty phải trả lương trong thời gian nằm nhà và cũng không chấp nhận bất kỳ một khoản bồi thường nào. Sau khi tiếp tục nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo,” anh đã hoàn toàn bình phục sau ba tuần và có thể trở lại làm việc.

Người thân và hàng xóm

Mẹ chồng tôi bị ung thư mắt và các bác sĩ ở bệnh viện đã bó tay. Bà về nhà và chồng tôi bảo bà hãy thường xuyên niệm chín chữ như anh ấy đã làm. Trong vòng hai tháng, mắt của mẹ chồng tôi đã trở lại hoàn toàn bình thường. Chồng tôi hết sức chấn động và càng thêm ủng hộ tôi hơn.

Nhìn thấy những thay đổi tích cực này, nhiều thành viên trong gia đình cũng thấy ấn tượng. Con gái của tôi thường cho tôi tiền để sản xuất tài liệu hay mua thẻ nạp điện thoại để tôi có thể giúp nhiều người hơn nữa thoát khỏi tuyên truyền thù hận của Đảng. Nhờ vậy cháu cũng nhận được phúc báo. Cháu từng chỉ kiếm được 4.000 nhân dân tệ một tháng nhưng hiện nay lương tháng của cháu đã hơn 40.000 nhân dân tệ một tháng.

Có mấy người hàng xóm trong khu phố cũ của tôi. Vào mùa đông bất cứ khi nào tuyết rơi, tôi sẽ đi dọn toàn bộ toà nhà. Mấy người hàng xóm cảm thấy xúc động trước lòng tốt của tôi và nói họ biết các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều là những người tốt. Khi cảnh sát đến bắt tôi sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, mấy người hàng xóm đã đuổi họ đi và lập tức báo cho tôi biết, vì thế tôi đã có thể rời nhà an toàn.

Lời kết

Nhiều năm đã trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Những người biết tôi từ hồi tôi còn trẻ nói rằng tôi đã thay đổi rất nhiều. Khi tôi về thăm quê, những người hàng xóm của tôi đã rất ấn tượng bởi nét thanh xuân và làn da sáng mịn của tôi. Những người bạn thời niên thiếu của tôi nói tôi đẹp hơn trước và rằng vịt con xấu xí giờ đã hoá thiên nga.

Tôi biết tất cả những điều này xảy ra là nhờ Pháp Luân Đại Pháp. Tôi chỉ là một trong hàng triệu học viên đã được hưởng lợi từ môn tu luyện này. Tôi cảm thấy mình thật may mắn và cảm kích vì, giống như trong chuyện cổ tích, “Tôi là một con vịt xấu xí nên chưa từng bao giờ mơ về niềm hạnh phúc thế này.”

Con xin cảm tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/23/377456.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/12/9/173567.html

Đăng ngày 26-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share