Bài viết của Nhất Ngôn
[MINH HUỆ 27-01-2023] Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã tuyên bố chấm dứt chính sách Zero-COVID vào ngày 7 tháng 12 năm 2022. Nhiều người cho rằng đây là kết quả của cuộc cách mạng giấy trắng và cho rằng ĐCSTQ đã loại bỏ các biện pháp hà khắc nhằm xoa dịu sự phẫn nộ của dư luận.
Mặc dù đó có thể là một yếu tố góp phần, nhưng tôi tin rằng sự kết thúc của chính sách Zero-COVID không đột ngột như mọi người nghĩ. Chính sách này cầm chắc sự thất bại ngay từ đầu và ĐCSTQ không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ chính sách này khi nó không ngăn chặn được virus.
Sự quay đầu đột ngột không hoàn toàn bất ngờ
Từ khi đại dịch bùng phát vào cuối năm 2019, ĐCSTQ đã tiêu tốn vô số triệu đô la và vắt kiệt vô số nguồn lực để che đậy tình hình, tiêu hủy bằng chứng, xây dựng bệnh viện dã chiến, yêu cầu sử dụng các ứng dụng mã y tế để kiểm soát hoạt động đi lại của người dân, và bắt buộc người dân tiêm chủng bằng vắc-xin trong nước. Bằng cách áp đặt các biện pháp phòng ngừa và kiểm soát đại dịch như vậy, ĐCSTQ đã đưa việc “kiểm soát công dân” lên một tầm cao mới. Chế độ này cũng xóa sạch dữ liệu và bằng chứng về COVID có liên quan để cho thấy “hiệu quả” của chính sách Zero-COVID.
Chính sách Zero-COVID đã phải trả giá đắt. Da Bai (大白), những nhân viên mặc đồ bảo hộ màu trắng toàn thân, được thuê để thực hiện chính sách này. “Ngày càng có nhiều vụ bạo lực xảy ra, người dân giờ đây gọi những người mặc đồ bảo hộ trắng là ‘bạch vệ’,” Tờ Quartz đưa tin trong một bài báo vào tháng 4 năm 2022 có tiêu đề “’Da Bai’: Một biệt danh phản ánh những nỗ lực của Bắc Kinh trong việc xoa dịu sức mạnh đại dịch của mình.” Có trường hợp người ta nhìn thấy một nhân viên mặc đồ bảo hộ màu trắng dùng thuổng đánh chết một con chó corgi sau khi chủ của nó bị đưa đi cách ly, trong khi một video khác cho thấy một nhóm nhân viên mặc đồ trắng sử dụng gậy chống bạo loạn để bao vây một người đàn ông, buộc anh phải đeo khẩu trang. Điều này khiến người ta liên tưởng đến cách các Hồng vệ binh đánh người một cách liều lĩnh trong Cách mạng Văn hóa. Và nay, những “Tân Hồng vệ binh” này, dưới sự hậu thuẫn bởi chế độ toàn trị của ĐCSTQ, đã thực hiện vô số hành vi bẩn thỉu trong suốt ba năm qua.
Bất chấp các biện pháp hà khắc, ĐCSTQ đã thất bại trong việc ngăn chặn virus. Các ca bệnh đã bắt đầu gia tăng ở quận Triều Dương của Bắc Kinh ngay từ tháng 10 năm 2022, sau đó lan rộng ra nhiều nơi, bao gồm Sơn Đông, Quảng Tây và các tỉnh khác.
Vì ĐCSTQ đã cạn kiệt mọi nguồn lực và không thể ngăn chặn số ca nhiễm tăng vọt nữa, nên nó đã phải từ bỏ chính sách Zero-COVID vào ngày 7 tháng 12 năm 2022. Trong khi nhiều người coi đây là một chuyển biến bất ngờ, nhưng thực ra sự kết thúc của chính sách này không hoàn toàn bất ngờ, chủ yếu là cực chẳng đã do chính sách ngăn chặn virus không thành công.
Mặc dù đến nay, 400 triệu người ở Trung Quốc đã chết trong đại dịch kéo dài ba năm, nhưng ĐCSTQ vẫn không biết xấu hổ khi tổ chức ăn mừng “thành công trong việc đánh bại virus”. ĐCSTQ thậm chí còn kêu gọi người dân nên nhiễm bệnh càng sớm càng tốt để đạt được khả năng miễn dịch cộng đồng.
Ding Liang, một chuyên gia y tế công cộng tại Hoa Kỳ, nói với VOA (Đài Tiếng nói Hoa Kỳ) vào cuối tháng 12 năm ngoái rằng có vẻ như Bắc Kinh “muốn những người sẽ nhiễm bệnh bị nhiễm bệnh sớm hơn và những người sẽ chết biến mất sớm hơn. Bằng cách này, đỉnh dịch sẽ đến sớm hơn và mọi thứ có thể trở lại ‘bình thường’ sớm hơn.”
Chính sách “Zero-COVID linh hoạt” chỉ là một chiêu trò để lừa người
ĐCSTQ khoa trương rằng chính sách “Zero-COVID linh hoạt” của nó là một biện pháp hiệu quả để dập tắt virus và ít tốn kém hơn so với việc phong tỏa toàn bộ đất nước như trước. Tính “linh hoạt” của chính sách nhằm mục đích nhanh chóng phát hiện và kiểm soát các đợt bùng phát cục bộ để tránh ảnh hưởng đến các khu vực khác.
Tuy nhiên, chính sách đó thường khiến các quan chức địa phương tiến hành các biện pháp cực đoan để theo dõi, kiểm tra và cách ly cư dân bởi hiệu quả công việc của họ thường gắn liền với mức độ họ “kiểm soát” được virus (dựa trên số ca nhiễm và tử vong được báo cáo). Thay vì làm việc để cải thiện sức khỏe cộng đồng, các quan chức chỉ quan tâm đến sự nghiệp chính trị của bản thân họ. Trong nỗ lực dập tắt virus, các quan chức thường phong tỏa mọi thứ mà không hề cảnh báo, làm gián đoạn cuộc sống của người dân và phá hoại nền kinh tế. Các trường hợp dương tính và tử vong thường không được báo cáo đầy đủ và được che đậy để các quan chức được coi là đã làm “rất tốt” trong việc kiểm soát đại dịch.
Cũng đã có báo cáo rằng các quan chức địa phương được cấp trên chỉ đạo che đậy các trường hợp nhiễm bệnh nhằm tạo ấn tượng sai lệch rằng chính sách Zero-COVID có hiệu quả trong việc kiểm soát virus.
Vì tất cả các cấp chính quyền đang mải mê với trò chơi của những con số thống kê, những người thiệt mạng vì COVID được coi là tử vong không phải do COVID, khiến nhiều người tưởng rằng đại dịch đã được kiểm soát. Thậm chí họ còn có thể trở nên thiếu nhạy cảm hoặc biết ơn chính sách Zero-COVID của ĐCSTQ vì “hiệu quả” của nó.
Đó không phải là một chiêu trò mới của ĐCSTQ. ĐCSTQ đã thề sẽ tiêu diệt Pháp Luân Công trong ba tháng sau khi bắt đầu cuộc bức hại pháp môn này vào tháng 7 năm 1999. Khi điều đó không xảy ra, ĐCSTQ đã phát động hàng loạt chiến dịch khác, trong đó có chiến dịch ‘xóa sổ’ bắt đầu từ trước khi xảy ra đại dịch, nhằm buộc mọi học viên Pháp Luân Công trong danh sách đen của chính phủ phải từ bỏ đức tin của họ. Chính sách Zero-COVID chỉ là một chiến dịch khác mà ĐCSTQ phát động để kiểm soát người dân dưới chiêu bài chống lại COVID.
ĐCSTQ tuyên bố rằng chính sách Zero-COVID kéo dài ba năm của họ đã giữ cho số ca nhiễm và tử vong ở mức cực thấp và các ca bệnh chỉ tăng lên sau khi chính sách này được dỡ bỏ. Nhưng thực tế là tình hình COVID thực sự đã được che đậy ngay từ khi nó khởi phát cách đây ba năm.
Phòng chống đại dịch nhằm mục đích ngăn chặn mọi người biết sự thật
Các biện pháp phòng chống đại dịch của ĐCSTQ thực ra là để ngăn cản công chúng và các quốc gia khác biết được tình hình thực sự của đại dịch. Để đạt được mục tiêu đó, ĐCSTQ đã “quản lý” các con số để che giấu sự thật. Ví dụ, khi bị các quốc gia khác chất vấn, ĐCSTQ đã điều chỉnh tổng số ca tử vong do COVID vào ngày 17 tháng 4 năm 2020 từ 2.579 lên 3.869 (tăng đúng 50%). Nhưng chỉ riêng ở Vũ Hán (thủ phủ của tỉnh Hồ Bắc), thống kê tăng vọt về số lượng tro cốt và hỏa táng đã đưa số người chết lên khoảng 45.500. Dữ liệu do Bộ Công nghiệp và Thông tin công bố cũng cho thấy từ tháng 1 đến tháng 2 năm 2020, ba nhà mạng điện thoại di động hàng đầu (China Mobile, China Unicom và China Telecom) đã mất tổng cộng 21 triệu người dùng điện thoại di động.
Nhà văn Fang Fang ở Vũ Hán nhận xét vào ngày 13 tháng 2 năm 2022: “Điều làm trái tim tôi tan nát hơn nữa là bức ảnh mà một người bạn là bác sỹ gửi cho tôi. Trên sàn bên trong nhà hỏa táng, điện thoại di động la liệt khắp nơi—chủ nhân của chúng, đã bị đốt cháy thành tro bụi và bỏ chúng mãi mãi.”
Bởi vì ĐCSTQ đã cạn kiệt nguồn lực, nền kinh tế bị đình trệ và số ca nhiễm bệnh, tử vong tiếp tục gia tăng, ĐCSTQ không còn cách nào khác ngoài từ bỏ chính sách Zero-COVID.
Thoái Đảng
Sự thật về tình hình COVID do nhà văn Fang và những người khác đưa tin thường nhanh chóng bị chặn hoặc bịt miệng. Công dân Trung Quốc và các phương tiện truyền thông phương Tây không ngừng nhận được “phiên bản khác” về sự thật của ĐCSTQ.
Từ Nạn đói lớn đầy thương tâm đến Cách mạng Văn hóa tàn khốc, từ vụ Thảm sát Thiên An Môn đến cuộc đàn áp Pháp Luân Công, từ nạn cưỡng bức thu hoạch nội tạng đến bi kịch COVID kéo dài ba năm, mục tiêu của ĐCSTQ không hề thay đổi — là kiểm soát người dân bằng mọi giá để duy trì sự cai trị của nó.
Thực tế là Hồng vệ binh đã thuộc về lịch sử, Bạch Vệ đã bị giải thể, và nhiều người dân thường hiện đã chán ngấy với những lời dối trá “động trời” mà ĐCSTQ tung ra cho họ. Song, có thể họ không biết chính xác có bao nhiêu ca tử vong do COVID không được đưa vào thống kê chính thức.
ĐCSTQ tuyên bố nó luôn luôn đúng. Khi áp đặt chính sách Zero-COVID, nó đã mô tả loại virus này là một căn bệnh chết người. Nhưng khi từ bỏ chính sách này, họ lại tuyên bố căn bệnh này nhẹ như cảm lạnh thông thường. Để đảm bảo một tương lai tốt đẹp hơn cho bản thân, chúng ta nên từ bỏ ĐCSTQ và không bị lừa dối bởi những lời dối trá của nó.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/1/27/456137.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/1/29/207107.html
Đăng ngày 02-02-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.