Bài viết của Niệm Từ – học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-12-2022] Gần đây đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã chấm dứt chính sách Zero – Covid và dỡ bỏ mọi phong tỏa. Ngay sau đó, số ca dương tính đã tăng nhanh trên khắp Trung Quốc, và hệ thống y tế trở nên quá tải. Những gì đã xảy ra ở thành phố Thương Châu, tỉnh Hà Bắc từ cuối tháng 10 đến giữa tháng 12 đã cho chúng ta thấy tác hại to lớn khi chính quyền đi từ cực đoan này sang cực đoan khác nhằm phục vụ quyền lợi của chính nó, chứ không phải vì hạnh phúc của người dân.

Thay đổi khắc nghiệt và tiếp tục lừa dối

Bắt đầu từ cuối tháng 10, thành phố Thương Châu bị phong tỏa. Lệnh phong tỏa kéo dài khoảng ba tuần, và được dỡ bỏ vào ngày 12 tháng 11. Tuy nhiên, khi một số trường hợp dương tính được phát hiện, thành phố đã áp đặt lệnh phong tỏa một lần nữa vào ngày 21 tháng 11, kéo dài cho đến ngày 30 tháng 11.

Các nhà chức trách không bao giờ đưa ra dữ liệu khoa học hoặc bằng chứng để giải thích cho quyết định phong tỏa hoặc gỡ bỏ phong tỏa, vì mọi thứ họ làm chỉ phục vụ mục đích chính trị. Tên gọi của các biện pháp hà khắc cũng thay đổi theo thời gian, từ phong thành (khóa cửa) đến tịnh mặc (im lặng) và lâm thời quảng khống (kiểm soát tạm thời). Nhưng chúng đều được thực thi theo cùng một cách… Tất cả các địa điểm công cộng bị đóng cửa, bao gồm siêu thị, cửa hàng tạp hóa, nhà hàng, cửa hàng bán lẻ, chợ nông sản, chợ hải sản và những nơi khác. Với việc các trường học và nhà máy đóng cửa, giao thông (cả xe cộ và người đi bộ) đều dừng lại. Chỉ những người có giấy phép đặc biệt mới được phép đi lại trên đường.

Toàn bộ thành phố đã dừng lại, và ngay cả những nhu cầu cơ bản như điều trị y tế cũng không được đáp ứng. Nó giống như một thành phố chết. Vì thất vọng và buồn chán, người dân đã nghĩ ra tất cả các cách châm biếm và trò đùa, như là: “Phần còn lại của thế giới đang xem FIFA World Cup Qatar 2022 hoặc làm những việc thú vị khác, nhưng người Trung Quốc chúng ta vẫn đang xếp hàng để làm xét nghiệm axit nucleic”.

Số ca nhiễm được chính quyền địa phương công bố là rất thấp, hoặc bằng không. Nhưng mọi người đều biết có rất nhiều ca nhiễm. Một bài thơ được lưu hành trên mạng là: “Bận rộn với việc xét nghiệm [axit nucleic] vào ban ngày, bận rộn với việc vận chuyển [bệnh nhân đi cách ly] vào ban đêm, bận rộn báo cáo không ca nhiễm và mọi thứ đều ổn”.

Vì chính sách Zero – Covid, các quan chức dám báo cáo có ca nhiễm bệnh đã bị chỉ trích và thậm chí bị cách chức, trong khi những người che đậy lại được khen thưởng. Vì vậy, các quan chức ở tất cả các cấp đều nói dối về số ca nhiễm bệnh Covid. ĐCSTQ chỉ quan tâm đến việc nắm giữ quyền lực của mình mà không quan tâm đến cuộc sống của người dân. Trên thực tế, chính quyền này luôn nói dối kể từ khi lên nắm quyền vào năm 1949. Đặc biệt trong đại dịch này, số lượng ca nhiễm bệnh đã trở thành tuyệt mật. Khi các quan chức chính phủ bị nhiễm bệnh, ngay cả đồng nghiệp trong cùng cơ quan có thể cũng không biết.

Tuy nhiên, con số thực tế rất cao. Ví dụ như trong số hơn 6.000 nhân viên tại Bệnh viện Trung tâm Thương Châu, có đến một phần ba có kết quả dương tính khi xét nghiệm axit nucleic vào đầu tháng 11. Bệnh viện này đã mở một khu cách ly vào cuối tháng 11, và hơn 800 bệnh nhân dương tính đã được nhập viện trong ngày đầu tiên. Có tin rằng Hướng Huy, thị trưởng của Thương Châu, cũng bị nhiễm bệnh. Do tỷ lệ lây nhiễm cao, một số cơ quan chính phủ đã phải đóng cửa hoặc giảm dịch vụ.

Quay đầu đột ngột, đầy bất ngờ

Bây giờ chúng ta hãy nhìn vào tình hình ở Hoàng Hoa, một thành phố cấp huyện của Thương Châu. Sau đợt phong tỏa kéo dài năm ngày vào tháng 11, thành phố này đã áp đặt một lệnh phong tỏa khác từ ngày 25 đến ngày 29 tháng 11.

Số ca nhiễm được báo cáo chính thức ở Hoàng Hoa luôn bằng không. Nhưng điều này khác xa với thực tế. Nhiều khách sạn đã được chỉ định cho việc cách ly, và một trong số đó có khoảng 170 bệnh nhân dương tính. Cũng có nhiều bệnh nhân dương tính tự cách ly tại nhà. Trong một chiến dịch xét nghiệm axit nucleic trên toàn thành phố, ít nhất 40 trường hợp dương tính đã được phát hiện vào ngày 25 tháng 11, và hơn 100 trường hợp vào ngày 5 tháng 12.

Cũng trong ngày 5 tháng 12, ĐCSTQ tuyên bố chấm dứt đại dịch, và xếp loại biến thể omicron là một bệnh cúm thông thường. Yêu cầu kiểm tra axit nucleic đã được hủy bỏ ở Hoàng Hoa, và tất cả các hạn chế đã được gỡ bỏ vào ngày 7 tháng 12. Việc mở rộng bệnh viện dã chiến Hoàng Hoa cũng dừng lại ngay cả trước khi nó bắt đầu.

Chiến dịch Zero – Covid kéo dài ba năm (từ ngày 8/12/2019 đến ngày 7/12/2022) đã kết thúc như vậy. Từ các biện pháp kiểm soát cực đoan (xét nghiệm bắt buộc, cách ly bắt buộc tại nhà hoặc tại bệnh viện dã chiến) cho đến việc không kiểm soát bất cứ điều gì, mọi thứ diễn ra quá nhanh và không có lời giải thích, khiến mọi người cảm thấy như đang sống trong một giấc mơ: điều này có thật không? Chính sách Zero – Covid có thực sự không cần thiết nữa? Điều này cũng giống như việc xem phim, khi bạn vẫn hoàn toàn đang đắm chìm trong câu chuyện, thì bộ phim đột nhiên kết thúc và đèn trong rạp bật sáng.

Việc ĐCSTQ quay ngoắt 180 độ trong việc xử lý đại dịch làm cho mọi người đều thấy khó tin. Khẩu hiệu “Tập trung vào chiến dịch Zero – Covid không được dao động!” vẫn còn mới mẻ trong tâm trí người dân. Ngay khi người dân sẵn sàng chiến đấu trong cuộc chiến sinh tử chống lại virus, thì đột nhiên mọi thứ lại kết thúc. Một ngày trước đó, bất cứ ai bất chấp lệnh phong tỏa hoặc từ chối làm xét nghiệm Covid sẽ bị phạt; Một ngày sau, bất cứ ai khăng khăng đòi phong tỏa hoặc muốn xét nghiệm sẽ bị phạt.

Người dân tiếp tục đặt nghi vấn

Việc ĐCSTQ đột ngột rút lại chính sách Zero – Covid giống như một giấc mơ kết thúc quá sớm: Nó đã thực sự mở cửa chưa? Chúng ta có thể thực sự không phải chịu cơn đau bị chọc họng tại điểm kiểm tra axit nucleic mỗi ngày không? Không đeo khẩu trang, không quét thẻ thông hành, không nhận dạng khuôn mặt, không giám sát video và không kiểm tra nhiệt độ tại các siêu thị và những nơi công cộng khác sao? Chúng ta thực sự có thể đi ra ngoài để ăn sao?

Tất cả những điều này có vẻ vô lý trong mắt cộng đồng quốc tế, nhưng sau thời gian quá lâu bị kiềm chế ở nước cộng sản Trung Quốc, mọi người không còn biết cách sống một cuộc sống bình thường. Nhưng khi suy nghĩ kỹ lại, người ta có thể tìm thấy hai yếu tố có thể dẫn đến tình trạng hiện tại.

Yếu tố đầu tiên là nỗi sợ hãi của ĐCSTQ đối với việc người dân thức tỉnh và phản đối sự tàn bạo và dối trá của nó. Do bị kiểm duyệt và kiểm soát thông tin, hầu như không người dân nào ở các thành phố nhỏ như Hoàng Hoa biết đến Phong trào Giấy Trắng. Một số người vẫn biết luật pháp không đồng thuận với các biện pháp phong tỏa hà khắc, và kiến nghị với các quan chức địa phương. Đúng là ĐCSTQ không quan tâm đến tính mạng của người dân, nhưng nó cũng biết “con giun xéo lắm cũng quằn”.

Yếu tố thứ hai là chính quyền không có khả năng đánh bại virus như họ đã tuyên bố. Khởi nguồn từ học thuyết Mác của ĐCSTQ, xúi giục thù hận và chống lại các nhóm người bị nhắm tới là động cơ chính cho các quyết sách của ĐCSTQ. Trong ba năm qua, chính quyền này đã vét cạn mọi nguồn lực, từ nhân lực đến tài chính và cơ sở hạ tầng, nhưng lại không thể đánh bại con virus nhỏ bé này. Chính sách Zero – Covid đã không thể hoàn thành, và ĐCSTQ không thể kiểm soát được quyền lực của cảnh sát nữa, giống như câu chuyện dân gian Bộ quần áo mới của Hoàng đế. Vì đã đến tận cùng của tuyệt vọng, và vì chế độ toàn trị không bao giờ quan tâm đến cuộc sống của người dân, nên nó đã lựa chọn từ bỏ chính sách phong tỏa và gỡ bỏ mọi hạn chế. Bây giờ nó tuyên bố mọi công dân đều có trách nhiệm tự bảo vệ sức khỏe của chính mình, có nghĩa là nếu bất kỳ ai nhiễm virus thì đều không liên quan gì đến chính quyền.

Thực tế khắc nghiệt

Trong bối cảnh phức tạp này, người dân nhận thấy mình phải đối mặt với một làn sóng mới của dịch bệnh, không giống như những gì đã được tuyên truyền về sự kết thúc của đại dịch. Có thông tin cho rằng hàng trăm bệnh nhân nhiễm bệnh từ các trường đại học ở tỉnh Hà Bắc và Sơn Đông đã được chuyển đi nơi khác để cách ly. Trong cuộc họp báo về phòng chống Covid ở Bắc Kinh ngày 24 tháng 11, các quan chức cho biết số ca nhiễm đang gia tăng ở Bắc Kinh. Điều tương tự cũng được công bố tại cuộc họp báo vào ngày 28 tháng 11. Ngày 4 tháng 12, Ủy ban Y tế Bắc Kinh cũng xác nhận rằng tình hình Covid vẫn còn rất nghiêm trọng.

Nhưng theo báo cáo chính thức của Hoàng Hoa, số ca nhiễm mới vẫn là 0, mặc dù người dân biết đã có nhiều trường hợp nhiễm bệnh mới trong số những người xung quanh họ. Những thông tin mâu thuẫn này khiến mọi người phải cố gắng giữ an toàn bằng mọi cách. Kết quả là, thuốc cúm, cũng như các loại thuốc điều trị sốt, ho và kháng vi-rút đều hết hàng. Nhiều người đã chọn đeo khẩu trang N95 mặc dù việc đeo khẩu trang không còn cần thiết nữa. Ngoài ra, một số người dân tránh ra ngoài, khiến đường phố vắng vẻ và các cửa hàng gần như để trống.

Tuy nhiên, người dân vẫn lần lượt bị nhiễm bệnh, hết người này đến người khác, bao gồm cả trẻ sơ sinh và người già. Tại Bệnh viện Phụ sản và Chăm sóc Sức khỏe Trẻ em Thương Châu, số lượng bệnh nhân nhiều đến mức không thể đếm được. Nhiều cơ quan ở địa phương có tỷ lệ lây nhiễm cao, từ 20-50% ban đầu cho đến 70-100%. Một người dân nói đùa: “Chúng ta đã đạt được không Covid ở đây. Covid đã dọn sạch tất cả chúng ta – mọi người đều bị nhiễm bệnh.”

Các nơi khác cũng xảy ra tình trạng tương tự. Được biết gần như tất cả người dân ở Thạch Gia Trang, Bảo Định và Hình Đài của tỉnh Hà Bắc đã bị nhiễm bệnh. Kết quả là, từ giữa tháng 12, ngày càng nhiều cửa hàng đóng cửa hoặc giảm giờ làm việc xuống còn 3,5 tiếng mỗi ngày. Lý do là có ít khách hàng hơn, và thiếu nhân viên đi làm do bị nhiễm Covid. Đặc biệt là rất nhiều cửa hàng thực phẩm hoặc quán đồ ăn nhanh đều để trống kệ và ghế.

Theo chính sách mới vào ngày 9 tháng 12, tất cả bệnh viện có từ 100 giường trở lên đều cần có phòng khám sốt, không phân biệt loại bệnh viện nào. Bất kỳ bác sỹ nào, bất kể chuyên môn của họ là gì, đều có thể gặp bệnh nhân tại các phòng khám như vậy. Các quy định cũ [trước khi kết thúc chính sách Zero – Covid] của các bệnh viện này, bao gồm việc chia bệnh nhân thành ba nhóm (không nhiễm bệnh, nghi ngờ nhiễm và đã nhiễm bệnh) và có hai hành lang (một cho bác sỹ ra vào và một cho bệnh nhân), đều bị dỡ bỏ, điều này làm tăng khả năng nhiễm bệnh của bác sỹ. Đến ngày 21 tháng 12, tỷ lệ nhiễm bệnh của các bác sỹ tại một số bệnh viện đã lên tới 90%. Tỷ lệ này cao đến mức nhiều bệnh viện vẫn yêu cầu các bác sỹ có kết quả dương tính phải gặp bệnh nhân.

Trong một cuộc họp video về điều trị Covid vào ngày 21 tháng 12, Ủy ban Y tế Quốc gia Trung Quốc (NHC) cho biết số ca nhiễm mới đang tăng lên. Tại cuộc họp, CDC Trong Quốc cũng đưa ra thông tin cập nhật về tình hình Covid trên toàn quốc. Tình hình ở Tứ Xuyên, An Huy, Hồ Bắc, Thượng Hải và Hồ Nam rất nghiêm trọng, trong đó tỷ lệ lây nhiễm ở Tứ Xuyên vượt quá 50%. Số ca nhiễm tăng nhanh ở Bắc Kinh, Thiên Tân và Hà Bắc, trong đó Bắc Kinh đã vượt qua thời điểm đỉnh dịch. Mặc dù tốc độ lây nhiễm ở khu vực hạ lưu sông Dương Tử và Đông Bắc Trung Quốc tương đối chậm, nhưng nó đã lan rộng ở tỉnh Hà Nam, đặc biệt là gần thủ phủ Trịnh Châu. Nhìn chung, dịch bệnh đã lây lan từ các thành phố thủ phủ của tỉnh sang các thành phố khác, và từ thành thị đến nông thôn. Một tuần sau khi kết thúc đỉnh dịch, một đỉnh dịch khác đã được dự kiến sẽ xuất hiện.

Thức tỉnh từ những lời nói dối

Vô số người Trung Quốc hiện đang nhiễm Covid với các triệu chứng như sốt, nhức đầu, chóng mặt, ho, đau họng, mệt mỏi, nhịp tim không đều và khó thở. Nhiều trẻ sơ sinh hôn mê, khó ăn hoặc nôn mửa. Nhưng ĐCSTQ đã không thống kê vào trường hợp nhiễm Covid vì coi đó là “các trường hợp không có triệu chứng”.

Một tài liệu bị rò rỉ từ NHC vào ngày 21 tháng 12 cho thấy trong ba tuần đầu tiên của tháng 12 có 248 triệu ca nhiễm mới. Nhưng các nhà chức trách vẫn cho rằng dịch bệnh gần như đã kết thúc. Số ca nhiễm mới được báo cáo chính thức vào ngày 20 tháng 12 của tỉnh Hà Bắc chỉ là 15 ca.

Nhưng đây không phải là lần đầu tiên người dân Trung Quốc mất mạng vì sự tàn bạo và dối trá của ĐCSTQ. Lật lại lịch sử của ĐCSTQ trong cuộc Đại Nhảy vọt điên cuồng năm 1958, ít ai ngờ rằng một điều ngớ ngẩn đã cướp đi sinh mạng của hơn 45 triệu người trong những năm sau đó, theo nhà sử học Frank Dikotter trong cuốn sách “Đại nhảy vọt của Mao” (Mao’s Great Famine).

Nhưng lịch sử đẫm máu đã nhanh chóng bị lãng quên nhờ sự tuyên truyền và tẩy não dồn đập của ĐCSTQ. Một lần nữa, người dân lại trải qua nỗi đau của Cách mạng Văn hóa, và chỉ quên nó đi khi xảy ra Thảm sát Thiên An Môn. Nhiều người dân bị sốc khi thấy nhiều sinh viên bị giết, nhưng rồi cũng nhanh chóng quên đi. Tuy nhiên, vào thời điểm ĐCSTQ khởi xướng cuộc bức hại Pháp Luân Công vào năm 1999, bộ máy tuyên truyền đã hoạt động rất nhuần nhuyễn của đảng làm việc hiệu quả đến mức nhiều người dân đã mất khả năng phân biệt đúng sai. Nhiều người đã đi theo chính sách bức hại.

Trung Quốc có lịch sử phong phú với khoảng 5.000 năm, trong đó phẩm hạnh, sự trung thực và lòng trung thành luôn được đề cao. Chỉ trong vài thập kỷ nắm quyền, kể từ năm 1949, ĐCSTQ gần như đã xóa sạch các giá trị truyền thống, và thấm nhuần sự thù hận và bóp méo lịch sử vào tâm trí người dân. Sau khi Pháp Luân Công, một môn tu luyện dựa trên nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, được truyền ra công chúng vào năm 1992 để đưa xã hội và người dân Trung Quốc trở lại đúng hướng, ĐCSTQ đã cố gắng để phỉ báng môn tu luyện này bằng mọi cách.

Ngoài việc phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công trên toàn quốc vào tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân – cựu lãnh đạo của ĐCSTQ, cũng thành lập phòng 610, cơ quan ngoài vòng pháp luật, để triển khai tất cả chính sách bức hại. Kết quả là, toàn bộ hệ thống tư pháp (cảnh sát, tòa án, viện kiểm sát), truyền thông, cơ quan chính phủ, doanh nghiệp, giáo dục và gần như tất cả ban ngành của xã hội đã được huy động để bôi nhọ các học viên Pháp Luân Công vô tội.

Hàng chục triệu học viên Pháp Luân Công và người nhà của họ đã bị phân biệt đối xử. Một lượng lớn học viên cũng bị giam giữ, bỏ tù và tra tấn. Những vi phạm nhân quyền nghiêm trọng như vậy vẫn tiếp diễn trong thời kỳ đại dịch. Một số học viên ở Hoàng Hoa cho biết ngay cả khi đi mua sắm, họ vẫn bị cảnh sát hoặc các cộng tác viên theo dõi.

Bà Lưu Tại Vân và ba học viên Pháp Luân Công khác đã bị bắt vì đức tin của họ vào ngày 11 tháng 1 năm 2022, và đã bị giam giữ tại Trại tạm giam Thương Châu. Mặc dù Viện kiểm sát Vân Hà đã trả lại hồ sơ của họ hai lần với lý do không đủ bằng chứng, Đồn cảnh sát Tây Thủy vẫn không từ bỏ, và tiếp tục bịa đặt thông tin để vu khống các học viên. Cuối cùng, bốn học viên này đã bị truy tố và đang phải đối mặt với phiên tòa xét xử tại Tòa án Vân Hà.

Giang, kẻ khởi xướng cuộc bức hại Pháp Luân Công, đã chết, nhưng cuộc bức hại kéo dài 23 năm vẫn được duy trì. ĐCSTQ có thể thực thi các biện pháp phong tỏa bằng quyền lực quân đội, dỡ bỏ chính sách Zero – Covid hoặc các biện pháp khác để tạm thời giảm bớt sự tức giận của công chúng. Nhưng chừng nào người dân còn sống trong ảo tưởng về ĐCSTQ, thì mối nguy hiểm luôn còn đó, giống như vô số thảm kịch mà ĐCSTQ đã gây ra trong những thập kỷ qua. Đại dịch có thể là cơ hội để mọi người nhận ra bản chất của ĐCSTQ và ngừng mơ tưởng rằng một ngày nào đó nó sẽ quan tâm đến người dân.

Đại Sư Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Công, đã viết: “Bản thân ôn dịch là do Thần an bài, là tất nhiên trong phát triển của lịch sử. Nhân tâm không tốt nữa thì sẽ tạo nghiệp, mắc bệnh, gặp nạn. “… “Nhưng mà ôn dịch “virus Trung Cộng” hiện nay (viêm phổi Vũ Hán) như thế này là có mục đích, là có mục tiêu nhắm vào. Nó đến để đào thải phần tử của tà đảng, và những ai cùng đứng với tà đảng Trung Cộng. “… “Trung Cộng đang giãy chết, vì để hại người mà đảo loạn xã hội.” (Lý tính)

Điều quan trọng là chúng ta phải luôn sáng suốt, từ chối ĐCSTQ và tuân theo các giá trị truyền thống vì một tương lai tốt đẹp hơn.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/12/25/453481.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/12/26/205371.html

Đăng ngày 31-01-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share