Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại Lục

[MINH HUỆ 06-04-2021] Gần đây cảm thấy tu khẩu rất quan trọng, hễ mở miệng sẽ là thị-phi, đúng-sai, rồi sinh ra hiệu ứng, thậm chí là hiệu ứng phụ diện lan truyền trong đồng tu.

Vì bản thân thường có niệm đầu trước rồi sau đó mới nói, niệm đầu này có thể là nhận thức và quan niệm hình thành về một phương diện nào đó của một đồng tu nào đó, nhưng nó không phải là biểu hiện hoàn chỉnh và thực sự của đồng tu. Thậm chí vì để tôi bộc lộ ra mình còn có thiếu sót ở phương thức tư duy người thường nên mới triển hiện cho tôi thấy, xem tôi đối đãi thế nào với cái gọi là “bất hảo” này, và sẽ động niệm gì.

Trong quá trình tu luyện của Phật Milarepa, sư phụ của ông nhiều lần yêu cầu ông dựng một ngôi nhà từ lưng núi. Dựng xong rồi phá bỏ, phá bỏ rồi dựng lại, trong ma luyện thật khó mà nhẫn chịu, nhưng ông luôn nghĩ rằng đó là do tội nghiệp của bản thân quá lớn, chứ không hướng ngoại nhìn, cũng không cho rằng sư phụ của mình quá vô lý cứ thay đổi xoành xoạch.

Vì vậy, bây giờ tôi nghĩ, tất cả ma nạn của mình bao gồm ma nạn gia đình, đều là do nghiệp lực và thiếu sót của bản thân, mới khiến cho đối phương khó chịu thế này, nóng nảy thế kia, thống khổ thế nọ, hoặc là che giấu đáng thương như thế nào đó, đều biểu hiện ra cho tôi thấy. Nhưng tôi không bao giờ thực sự dùng tiêu chuẩn cao yêu cầu bản thân, mà luôn dùng thị-phi tốt-xấu biểu hiện bên ngoài của người thường để đối đãi, làm chậm và không thể đề cao lên được. Thực chất là vì để tôi hoàn nghiệp, chùy luyện, nhảy xuất khỏi quan niệm và phương thức tư duy của con người, nhưng tôi vẫn trường kỳ chấp mê bất ngộ!

Vì sao tôi mãi không thể cư xử vui vẻ, khoan dung và từ bi mỗi khi đồng tu biểu hiện ra thiếu sót, làm thế nào để có thể nghĩ đến Phật tính đáng quý của chúng sinh và đồng tu mà trân trọng họ?

Những năm qua xảy ra gián cách trùng trùng với những đồng tu (là người thân), vì sao trước đây tôi không thể khoan dung cho những hiểu sai của bản thân người nhà; khi nhìn thấy giữa các chị ấy hình thành gián cách ngăn trở, vì sao tôi không thể khiêm nhường, kiên nhẫn, thẳng thắn thành khẩn liên kết họ với nhau, kịp thời tiêu trừ gián cách, ngăn cựu thế lực dùi vào sơ hở của họ? Mặc dù người nhà biểu hiện thiếu sót, cũng chỉ là phương diện nào đó hoặc trạng thái người thường nào đó chưa tu tốt mà thôi, vì sao không thể từ bi với phía con người này của đồng tu? Vì sao cứ phải nhìn chằm chằm vào điểm thiếu sót chưa bỏ được của đồng tu mà xem thường họ?

Tôi là đệ tử Đại Pháp, đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. Uy đức mà Sư phụ an bài cho chúng ta vượt qua hết thảy những Giác Giả từng đến thế gian độ nhân trong lịch sử. Vậy tiêu chuẩn yêu cầu bản thân tương ứng là gì?

Đệ tử ngu dốt khiến Sư phụ phải lao tâm khổ tứ. Mong rằng nhờ sự từ bi gia trì của Sư tôn, từ nay về sau đệ tử nhất định nghiêm khắc yêu cầu bản thân thực hiện tốt hơn nữa. Khấu tạ ân Sư!

[Ghi chú của Ban biên tập: Bài viết này chỉ thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả và tác giả phải chịu trách nhiệm cá nhân về tính đúng sai. Mong độc giả tự mình cân nhắc.]

(Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/4/6/观念与修口-422975.html

Đăng ngày 08-04-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share