Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-9-2018] Trong xã hội Trung Quốc ngày nay, đạo đức suy đồi, lòng người không chân thành, người già té ngã cũng không dám đỡ dậy; lợi ích cá nhân là trên hết, mưu tính kiếm tiền bằng mọi cách,… Nhưng các học viên Pháp Luân Công lại khác, dưới đây là hai câu chuyện chân thực về các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

1. Bán lương thực

Học viên Pháp Luân Đại Pháp tên gọi Lý Minh (hóa danh) đã giúp đỡ gia đình chị dâu rất nhiều kể từ khi anh trai qua đời. Vào mùa xuân năm ngoái, một hôm chị dâu nhờ anh mang vài trăm cân lúa mì đi bán giúp. Anh đã dùng xe ba gác điện để chở số lúa mỳ đó tới cửa hàng lương thực ở chợ. Người nhân viên cửa hàng này đã cân số lúa mỳ lên, nói rằng nặng 230kg, mỗi nửa cân là 1,19 tệ, tổng cộng là 547,4 tệ. Anh Lý nhận hóa đơn bán hàng của người nhân viên đó và đến chỗ kế toán lấy tiền. Tuy nhiên, người kế toán lại trả cho anh ấy 5.474 Nhân dân tệ, hẳn là người kế toán đã sơ ý không nhìn vào dấu phẩy ở số thập phân.

Anh Lý bảo với người kế toán đó rằng anh ấy đã trả thừa tiền. Người kế toán đã rất sốc và không thể tin rằng anh ấy lại nhầm lẫn nghiêm trọng như thế. Anh Lý đã trả lại số tiền và điềm đạm nói: “Anh hãy đưa cho tôi 550 tệ, tối sẽ trả lại cho anh 3 tệ.”

Lúc đó có hai người bán lúa mỳ khác đang đợi thanh toán, họ đều không ngừng khen ngợi anh Lý, và nói với người kế toán: “Ôi, hôm nay anh đúng là gặp được người tốt rồi nhé!” Người kế toán vô cùng cảm động, nói: “Hôm nay, tôi đúng là gặp được người tốt.” Anh Lý đáp: “Tôi là người tu luyện Pháp Luân Công, tôi sẽ không lấy tiền của người khác, tôi không nên lấy số tiền đó.”

Hai người bán lúa mỳ đó cảm thán: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp quả thực là người tốt!”

2. Giúp đỡ người già

Mùa đông năm ngoái trời rất lạnh, khi tôi đang đi trên đường ở trong một khu phố nhỏ ở tỉnh Sơn Đông, tôi thấy một cụ ông tầm 70 tuổi đang nằm ở bậc thang phía trước một cửa hàng. Trông ông ấy có vẻ đang rất đau đớn.

Lúc đó nhiều xe hơi và người qua lại trên đường, vài chiếc taxi cũng đang đỗ gần cửa hàng, tuy nhiên, không có ai đi đến ngỏ ý muốn giúp đỡ ông lão.

Tôi tiến lại gần và hỏi: “Cụ làm sao vậy?” Ông cụ nói với tôi nơi ở của mình, và rằng bệnh thoát vị đĩa đệm của cụ đột nhiên tái phát. Ông cụ không thể tự mình về nhà, mà lại không có điện thoại. Ông đã ới gọi người tài xế taxi đậu xe cách đó chỉ vài bước chân để giúp đưa ông về nhà, nhưng tài xế đó đã phớt lờ ông.

Tôi gắng sức đỡ ông dậy và dìu ông đi về phía chiếc taxi. Tôi bảo người tài xế taxi chở ông cụ về nhà, và anh ấy miễn cưỡng đồng ý. Sau đó tôi giúp ông cụ ngồi ở ghế phụ cạnh tài xế. Ông cụ đã không ngừng cảm ơn tôi.

Tôi nghĩ, nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, có lẽ tôi cũng không làm như vậy. Pháp Luân Đại Pháp yêu cầu người tu chiểu theo tiêu chuẩn “Chân – Thiện – Nhẫn” làm người tốt, và luôn luôn nghĩ cho người khác trước.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/7/373431.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/24/172988.html

Đăng ngày 31-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share