Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 4-2-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hay còn gọi là Pháp Luân Công vào năm 2002. Tôi muốn chia sẻ cùng các đồng tu thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện.
Từ bi giải thể cựu thế lực
Vào một buổi tối mùa hè năm 2009, tôi cùng các đồng tu khác ra ngoài phân phát tài liệu giảng chân tướng. Khi chúng tôi đang đi, hai người đàn ông trên một chiếc xe máy bất ngờ xuất hiện và dừng lại trước mặt chúng tôi. Một người la lớn: “Các vị đã để cái gì trước cửa nhà tôi vậy? Tôi sẽ đưa các vị đến đồn cảnh sát!” Họ chặn đường chúng tôi lại.
Lúc đó tôi đang giữ tấm biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” nên tôi giơ nó lên và nói với anh ta: “Để tôi cho anh xem biểu ngữ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ nhé”. Tôi cảm thấy tiếc vì đã không đem theo lá bùa hộ mệnh Đại Pháp nào, nếu tôi có một cái đưa cho họ, thì việc họ chạy xe trên đường có thể sẽ an toàn hơn. Niệm đầu này đã khiến họ thay đổi thái độ. Người đàn ông còn lại nói: “Hãy cẩn thận!” và chạy xe đi.
Việc họ bất ngờ thay đổi thái độ đã khiến tôi ngạc nhiên. Sau đó tôi nhận ra sự từ bi của mình đã giải thể cựu thế lực đứng phía sau điều khiển họ.
Chúng tôi sống ở vùng nông thôn và thường đi thành nhóm đến những nơi khác nhau để phát tài liệu chân tướng. Trên đường đi, chúng tôi cũng giảng chân tướng trực diện cho mọi người.
Một hôm, có một giọng nói lớn vang lên từ phía sau: “Này! Đứng lại đó!”
Tôi quay lại và nhìn thấy một người đàn ông đang chạy về phía chúng tôi. Tôi hỏi có phải anh ấy đang nói với chúng tôi không. “Phải,” anh ta nói, “đứng im!”
Tôi nghĩ anh ta muốn nghe chân tướng về Pháp Luân Công, nên chúng tôi đứng lại đợi anh ấy. “Các vị biết tôi là ai không?” anh ấy hỏi và chỉ tay lên quân hàm trên vai của mình.
Không nghĩ ngợi nhiều, tôi trả lời: “Anh là cảnh sát và nhiệm vụ của anh là bảo vệ mọi người.”
Anh ấy lấy ra vài cuốn tài liệu mà chúng tôi đã để lại tại vài căn nhà và hỏi có phải chúng tôi phát chúng không. Tôi nói phải và đề nghi anh ấy đọc chúng: “Vâng. Chúng toàn là điều tốt. Hãy đọc nó và anh sẽ hiểu.”
Anh ấy nói: “Đừng phát tài liệu nữa.” Tôi hiểu là anh ấy có ý định bảo vệ chúng tôi. Anh ấy đứng cách chúng tôi một đoạn và chỉ đạo xe cảnh sát đã chạy đến rẽ sang một hướng khác.
Tôi nghĩ về sự việc này sau khi quay về nhà. Theo thể ngộ của tôi, khi chúng ta gặp phải can nhiễu mà không có tâm sợ hãi thì chính niệm của chúng ta có thể thanh lý toàn bộ trường can nhiễu.
Phát chính niệm
Một đồng tu ở khu vực lân cận đã bị bắt vào tháng 7 năm 2011. Để giúp cô ấy được trả tự do, tôi cùng con gái của cô đã đi đến Phòng An ninh Nội địa trong khu vực.
Tôi đem theo vài cuốn tài liệu chân tướng, và khi lên xe buýt tôi bắt đầu nói với hành khách trên xe về Pháp Luân Công.
Một phụ nữ từ chối nhận cuốn tài liệu từ tôi và bảo người đàn ông có vẻ mặt thô lỗ ngồi bên cạnh cô ta đến đánh tôi. Tôi phát chính niệm ngay lập tức. Người đàn ông đi đến chỗ tôi và nói: “Cô tu luyện Chân-Thiện-Mỹ phải không?”
“Chân-Thiện-Nhẫn” tôi nói và giảng chân tướng về Đại Pháp cho anh ta. Anh ta lắng nghe và không làm hại tôi. Sau đó anh ấy thoái Đội, một trong những tổ chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), và bảo mọi người trên xe buýt lắng nghe những gì tôi nói.
Khi chúng tôi đến Phòng An ninh Nội địa, tôi nói chuyện với nhân viên chịu trách nhiệm ở đó. Tôi lấy ra một cuốn tài liệu và đưa cho anh ta. “Anh nói rằng anh tuân theo luật. Vậy thì chúng ta hãy nói về điều đó nhé.”
Một viên cảnh sát cao to bước đến và túm lấy cánh tay tôi. Anh ta hét lên: “Đem còng tay lại đây. Còng tay cô ta lại.” Nhiều viên chức khác chạy đến. Vài người chụp ảnh và quay phim, trong khi những người khác chỉ đứng nhìn.
Tôi nghe một tiếng “rắc” khi viên cảnh sát vặn cong cánh tay tôi ra đằng sau và nghĩ rằng anh ta đã làm gãy nó. Nó đau khủng khiếp. Tôi nói với Sư phụ trong tâm: “Sư phụ, họ làm vậy là không hợp lý!” Ngay lập tức, viên cảnh sát thả tay tôi ra.
Sau đó anh ta túm lấy cái ba lô của tôi và tôi cố giằng nó lại. Cái ba lô bị rách và tất cả hơn 20 cuốn tài liệu bị rơi xuống sàn. Viên cảnh sát này gom chúng lại và sau đó lại rải chúng ra sàn.
Tôi xoa xoa cánh tay vì nó thực sự rất đau. Tôi nghĩ: “Hãy chuyển cơn đau này đến anh ta.” Khi tôi có niệm đó, cánh tay của tôi đỡ đau hơn nhiều, và viên cảnh sát ngừng việc rải các cuốn tài liệu. Anh ta đứng lên và lặng lẽ quay trở lại bàn làm việc.
Đội trưởng An ninh Nội địa nói: “Cô hãy về nhà và để những cuốn tài liệu kia ở đây.”
Tôi trả lời: “Vậy lát nữa anh hãy đọc kỹ chúng nhé.”
Sau khi về đến nhà, tôi lắc đầu tự hỏi chính mình: “Làm cách nào mà mình có thể ra khỏi chỗ đó? Họ đã để mình rời đi. Thật phi thường!”
Sư phụ giảng:
“Pháp Luân Đại Pháp của chúng tôi bảo hộ học viên khỏi bị thiên sai. Bảo hộ thế nào? Chư vị làm một người tu luyện chân chính, Pháp Luân của chúng tôi [sẽ] bảo hộ chư vị. Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.” (Chuyển Pháp Luân)
Điều này đã nhắc tôi nhớ đến một trường hợp khác khi một cặp vợ chồng đồng tu bị bắt giữ. Tôi đã theo sát vụ việc của họ.
Một đồng tu khác gọi điện và mời tôi đến nhà. Khi tôi đang đợi xe buýt, trời bất ngờ đổ mưa lớn và sấm chớp bắt đầu nổi lên. Tôi cố mở cây dù, nhưng không tài nào mở được. Thế là cả người tôi bị ướt sũng. Tôi biết chính là cựu thế lực đã cố tình ngăn cản tôi đến gặp đồng tu.
Khi tôi đến nhà đồng tu, anh ấy hỏi tôi có biết bất kỳ điều gì về hai học viên kia đã bị bắt giữ hay không. Anh ấy nói: “Có người đã đến thăm họ trong lúc họ bị giam, và viên cảnh sát trưởng đã nói rằng ông ta sẽ bắt bất cứ học viên nào dám bén mảng tới đó. Vì không một đồng tu nào ở khu vực này đi đến đó cả, nên tôi tự hỏi không biết đó có phải là cô không.”
“Phải.” Tôi nói. “Họ không biết phải làm gì với tôi. Tôi thuộc về vũ trụ mới và cựu thế lực không thể làm gì được tôi.”
Con gái của đồng tu và tôi đi đến Phòng An ninh Nội địa để nói chuyện với cảnh sát ở đó. Chúng tôi vô tình gặp viên cảnh sát trưởng khi đang lên bậc cầu thang. Thay vì bắt chúng tôi, ông ta dẫn chúng tôi đến Phòng Kiểm soát và Viện Kiểm sát.
Nó có vẻ như ông ấy muốn chúng tôi giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Công, nên chúng tôi đã giảng chân tướng cho họ và sau đó rời đi!
Nó thật sự giống như điều Sư phụ đã giảng:
Nhĩ hữu phạ – Tha tựu trảo
Niệm nhất chính – Ác tựu khoa” (Phạ Xá, Hồng Ngâm II)
Diễn nghĩa:
Các vị mà sợ, nó sẽ bắt bớ
Niệm hễ chính, tà ác sẽ sụp” (Sợ chi, Hồng Ngâm II)
Có một lần tôi khi tôi đang treo các bảng có nội dung “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” lên một cây cột điện thoại vào giữa đêm thì Đội trưởng Đội dân phòng đã nhìn thấy tôi.
Tôi không cảm thấy sợ và nói rằng tôi muốn mọi người biết rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Anh ấy bước đi, sau đó quay lại và nói: “Tôi không thấy gì cả.”
Tôi có rất nhiều trải nghiệm giống như vậy. Tất cả đã khẳng định cho niềm tin của tôi rằng, miễn là tôi có chính niệm và tâm thuần tịnh, thì Đại Pháp sẽ triển hiện uy lực vô tỷ của mình!
Kết luận
Trong thời kỳ chính Pháp, việc quan trọng nhất mà các học viên phải làm là học Pháp thật tốt, bởi tất cả chính niệm chính hành của chúng ta đều xuất ra từ Pháp.
Tôi thuộc lòng các sách Chuyển Pháp Luân, Hồng Ngâm I, II, III, và IV. Tôi cũng học các kinh văn của Sư phụ. Tôi hiếm khi ngủ trên giường mà chỉ chợp mắt một lát. Khi thức dậy, tôi bắt đầu nhẩm Pháp và luyện công. Tôi nói với nhiều người nhất mà tôi có thể về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại.
Có hơn một ngàn hộ gia đình trong thị trấn nơi tôi ở và tôi đã giảng chân tướng cho hết thảy từng người một.
Các đồng tu! Chúng ta hãy động viên lẫn nhau tinh tấn hơn nữa và hoàn thành thệ nguyện của chúng ta trong những thời khắc cuối cùng của giai đoạn chính Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/2/4/360412.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/4/15/169372.html
Đăng ngày 8-5-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.