Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 4-7-2018] Tôi làm việc tại đơn vị sự nghiệp, thời gian gần đây, đối với một số việc phát sinh của bản thân cũng như xung quanh tôi có một cảm ngộ mới. Làm tốt công tác của mình cũng là đang chứng thực Pháp, đồng thời có thể chân chính xem hết thảy những gì phát sinh bên mình như là một chiếc gương để soi việc tu luyện, hướng nội tìm, chuyển biến quan niệm, khiến bản thân thăng hoa trong Pháp. Dưới đây là quá trình hướng nội tìm loại bỏ tâm chấp trước trong khi làm tốt công tác gần đây xin được giao lưu cùng các đồng tu.

Cuối năm 2016, vài học viên ở địa phương tôi đã đi tới vùng nông thôn xa xôi phát lịch chân tướng, bị đội an ninh nội địa và đồn công an địa phương theo dõi và bắt giữ, trong đó có hai người là đồng nghiệp của tôi. Sau đó từng người một lần lượt trở về nhà, lãnh đạo nơi tôi công tác không minh bạch chân tướng, yêu cầu những người tu luyện Pháp Luân Công trong đơn vị phải ký “giấy cam kết không luyện công,” nếu không sẽ không cho giảng dạy, không cho tiếp xúc với học sinh.

Bởi tôi từ chối hợp tác nên bị chuyển đến làm việc ở một phòng khác. Tôi bị tước bỏ chức trưởng ban giảng dạy và nghiên cứu, đồng thời giáng chức xuống quản lý việc kỷ luật học sinh lớp bảy và dọn dẹp vệ sinh hàng ngày. Bởi trước đó tôi chưa từng làm qua, nên phải mất một thời gian để tôi tìm hiểu về yêu cầu cụ thể của công việc mới này. Tôi khiêm tốn tìm những thầy cô đã từng nhiều năm kinh nghiệm xin thỉnh giáo. Mỗi ngày, tôi đều chủ động dọn dẹp vệ sinh lớp học sạch sẽ và làm mọi công việc vừa bẩn vừa mệt mà mọi người thường tránh.

Một hôm, có học sinh bị ốm và nôn ra cửa nhà vệ sinh và trên sàn, ai nấy đều đi vòng để tránh chỗ bẩn đó, nên tôi đã chủ động tới giúp em học sinh đó lau dọn, cô bé rất cảm động.

Có lần tôi thấy có phân trong cầu tiêu chỗ đi tiểu, tôi liền tìm một thùng nước và đồ lau nhà dọn sạch nó. Ngày hôm đó, có một đoàn gồm lãnh đạo và các giám sát viên tới trường, và một vị trong số họ dùng nhà vệ sinh trong lúc tôi đang quét dọn nó. Cô ấy nói với các lãnh đạo của tôi rằng nhân viên của trường tôi có tố chất cao. Ngày hôm sau vài đồng nghiệp kể lại với tôi, nói rằng tôi được biểu dương. Họ biết tôi là người tu Pháp Luân Đại Pháp. Một số người còn nhận xét rằng các học viên có tiêu chuẩn đạo đức cao hơn người bình thường.

Mỗi khi tôi thấy có những mảnh rác hay giấy bị vứt ở hành lang hoặc sân trường, tôi liền cúi xuống nhặt chúng và bỏ vào thùng rác. Mặc dù tôi được tuyển dụng để làm công tác giảng dạy, nhưng tôi chiểu theo Pháp lý và vẫn tận sức làm mọi công việc được giao, thể hiện xuất ra khí phách của đệ tử Đại Pháp. Lãnh đạo và đồng nghiệp đều thấy, nội tâm họ dần dần phát sinh biến hóa, qua ánh mắt họ tôi có thể nhìn thấy thái độ của họ đối với tôi thay đổi từ ngờ vực sang kính nể.

Loại bỏ tâm oán hận

Bộ môn mà tôi giảng dạy trước kia thiếu giáo viên. Khi tôi đang dạy những lớp đó, bởi tôi áp dụng Chân-Thiện-Nhẫn vào trong công việc, kết quả thi trung học của học sinh của tôi luôn dẫn đầu các trường công lập.

Sau khi tôi bị giáng chức xuống vị trí mới, tôi làm việc chịu khó, không phàn nàn gì, tôi xem nhẹ lợi ích cá nhân và luôn suy nghĩ cho người khác. Có lần trong buổi họp mặt các lãnh đạo, một vài đồng nghiệp đã lên tiếng cho tôi. Họ nói với ban lãnh đạo rằng tôi là một giáo viên giỏi và vì đang thiếu giáo viên, nên sẽ lãng phí năng lực của tôi nếu không khôi phục lại vai trò trước kia của tôi.

Trong thời gian này, các học viên cũng đến gặp ban lãnh đạo của trường tôi giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Vào đầu kỳ học mùa hè năm 2017, tôi được khôi phục lại việc giảng dạy, nhưng không được phục chức trưởng ban giảng dạy và nghiên cứu. Người phụ nữ thay thế vị trí trưởng ban của tôi từng là một bác sỹ tại một trường học ở nông thôn chuyển nghề, còn tôi tốt nghiệp đại học, bàn về trình độ và kinh nghiệm tôi đều hơn cô ấy, sắp xếp như vậy quả là không công bằng. Tuy nhiên, tôi biết rằng đây là cơ hội được an bài để tôi đề cao. Tôi cải biến quan niệm người thường, nghiêm túc học Pháp, tĩnh tâm và hướng nội.

Cuối cùng, tôi thấy rằng bởi bản thân đã đảm nhiệm vị trí đó nhiều năm, trong công tác có hiểu biết và kinh nghiệm nhất định. Tuy nhiên, một cách không tự biết, tôi bắt đầu cảm thấy rằng mình tài giỏi hơn người khác. Lời nói hay hành vi hống hách. Trong nội tâm thấp thoáng có chút sợ người trưởng ban mới giỏi hơn mình, nên thường muốn thể hiện rằng mình có năng lực hơn cô ấy. Mối quan hệ của chúng tôi dần xấu đi. Đôi khi cô ấy làm gì đều không bàn bạc với tôi và thậm chí còn lén tôi tự ý làm.

Có lần, lãnh đạo biết tôi có kinh nghiệm hơn nên bảo cô ấy hãy đưa cho bộ đề thi mà cô ấy đã soạn cho tôi xem. Vì trách nhiệm với trường nên tôi thẳng thắn bày tỏ ý kiến của mình, nhưng trong tâm tôi có chút coi thường cô ấy. Khi tôi nói với cô ấy rằng tôi nghĩ có một vài câu hỏi trong đề thi có thể gây hiểu lầm, nhưng cô ấy khăng khăng mình đúng. Chúng tôi nổ ra tranh luận. Cuối cùng, tôi bảo cô ấy: “Cô muốn làm gì thì làm.”

Sau này, khi nghĩ về sự việc trên, tôi biết rằng cô ấy như vậy thì hẳn vì tôi đã có gì đó sai với tiêu chuẩn tâm tính của mình. Tôi nhận ra bản thân phải có chấp trước nào đó thì mới khiến đối phương có phản ứng như vậy. Tôi thấy mình có tâm coi bản thân là trung tâm. Tôi muốn cho người khác thấy rằng tôi có năng lực hơn cô ấy. Sự việc trên đã phơi bày nhiều chấp trước của tôi. Tôi có tâm xem thường người khác, tâm tranh đấu, tâm tật đố, tâm hiển thị. Tìm ra những chấp trước này, tôi quyết định phải thay đổi ngữ khí khi nói chuyện và cách thức làm việc. Tôi chủ động đến gặp cô ấy và nói: “Cô đừng để bị ảnh hưởng bởi những gì tôi nói. Cô có chủ ý của mình và nếu cô không đồng ý với tôi thì hãy coi những gì tôi nói là một đề xuất.” Cô ấy cũng nói ra những lời trong lòng, rằng trước kia cô ấy cũng rất tức giận khi tôi nói với cô ấy ý kiến của mình, nhưng giờ thì cô ấy đã hiểu rằng tôi chỉ là cố gắng để làm tốt trách nhiệm của mình với trường học.

Sau đó, quan hệ của chúng tôi tiến triển tốt lên và giờ đây khi đưa ra quyết định gì cô ấy cũng đều bàn bạc trước với tôi.

Sư phụ giảng:

”[…] tôi vẫn thường giảng rằng một người nếu hoàn toàn muốn tốt cho người khác, chứ không có bất kể chút nào mục đích hoặc nhận thức của mình, thì lời nói ra sẽ khiến người nghe rơi lệ. Tôi không chỉ là dạy chư vị Đại Pháp, tác phong của tôi cũng là để lưu lại cho chư vị, ngữ khí, thiện tâm trong công tác, thêm vào đó là đạo lý có thể cải biến nhân tâm, chứ mệnh lệnh vĩnh viễn không thể! Trong tâm người ta không phục mà chỉ là phục tùng ở bề ngoài, như vậy khi nhìn không thấy thì vẫn hành sự theo ý nguyện của chính mình.” (“Thanh tỉnh” trong Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Qua sự việc này tôi nhận thức rằng đệ tử Đại Pháp cần phải chiểu theo yêu cầu của Pháp mà làm mọi việc, loại bỏ nhân tâm, thì mới có thể làm tốt mọi việc. Đại Pháp có thể viên dung hết thảy.

Tôi công tác tốt cũng sẽ giúp mọi người xung quanh hiểu về Đại Pháp hơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/4/370569.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/7/27/171276.html

Đăng ngày 14-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share