Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 7-10-2018] Nhờ sự từ bi bảo hộ của Sư phụ mà tôi đã vượt qua nhiều khổ nạn nhằm khiến tôi lay chuyển tín tâm.

Mùa xuân năm 2008, tôi bị giam giữ trong trại cưỡng bức lao động. Tôi thường nhẩm Pháp, không than phiền cũng không nảy sinh tâm oán hận lính canh.

Một buổi sáng, lính canh buộc tất cả các tù nhân phải đi lấy máu. Tất cả những người bị lấy máu xong mặt mày đều xanh xao. Ba người học viên chúng tôi lên tiếng để ngăn họ không làm điều xấu.

Tôi nói với một bác sỹ: “Trước đây tôi bị bệnh tim và đã được chữa khỏi nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Anh là bác sỹ, chẳng phải trách nhiệm của anh là cứu người hay sao. Nay tôi không có bệnh, tại sao anh phải lấy máu của tôi nhiều đến thế?”

Vị bác sỹ nói rằng họ phải làm theo lệnh của cấp trên. Tôi nói: “Vậy thì anh hãy ký giấy và chịu trách nhiệm nếu có hậu quả nào xảy ra.” Vị bác sỹ không nói được gì. Hai học viên lớn tuổi còn lại cũng không chịu cho anh ta lấy máu của họ.

Nữ đội trưởng bước vào và quát tháo ầm ĩ. Chúng tôi nhắc nhở bản thân chỉ đi theo con đường mà Sư phụ an bài.

Lúc đó nữ đội trưởng tay đang cầm điện thoại, vung lên cao để đánh vào đầu tôi nhưng đột nhiên dừng lại. Sau đó cô ta bảo tôi quay về buồng giam. Cô ta cũng cố gắng đánh hai học viên còn lại nhưng cũng không thành.

Sáng hôm sau cô ta đến buồng giam của chúng tôi và hạ giọng, nói: “Chỉ có ba người các bà là không bị lấy máu.” Chúng tôi biết Sư phụ đã bảo hộ chúng tôi.

Sư phụ giảng:

“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực.” (Sư Đồ ÂnHồng Ngâm II)

Diễn nghĩa:

“Đệ tử chính niệm mà đầy đủ
Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời.”(Ơ Thầy TròHồng Ngâm II)

Một phụ nữ lớn tuổi bị giam giữ vì đã kháng nghị lên các cấp chính quyền cao hơn về một án oan. Thay vào đó bà đã bị bỏ tù. Bà tuyệt thực để phản đối và yêu cầu được trả tự do. Nữ đội trưởng ra lệnh cho người mang thức ăn nóng đến cho bà, nhưng bà vẫn tiếp tục tuyệt thực.

Nữ đội trưởng tức giận, nhặt lấy cái bát và ném vào mặt tôi. Thật kỳ diệu, cái bát quay ngược lại và văng vào tường. Ai nấy đều kinh ngạc và im lặng. Nữ đội trưởng bảo người mang thức ăn dọn dẹp sạch sẽ. Sau đó cô ta đóng cửa và bỏ đi. Một lần nữa Sư phụ đã bảo hộ tôi.

Một hôm, năm lính canh bước vào phòng tôi và một người trong số đó nói: “Bà không cần viết gì cả. Chúng tôi đã viết sẵn mọi thứ cho bà rồi. Bà chỉ cần ký và điểm chỉ vào đó.”

“Sao các cô có thể bức bách người đến thế? Điều này chỉ càng thể hiện rõ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt”, tôi nói. Họ chụp lấy cánh tay tôi.

“Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp hảo”, tôi hô to hết mức có thể. Họ thả tay tôi ra và rời đi.

Tôi bước đến cửa sổ nhìn thấy những đám mây đen từ từ tản ra và bầu trời xanh xuất hiện. Từ trong tâm tôi vô cùng cảm tạ Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/7/375457.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/19/172917.html

Đăng ngày 25-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share