Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 20-4-2018] Là một đệ tử Đại Pháp lâu năm, trong nhiều năm tu luyện, tôi đã trải qua rất nhiều sự tình, vượt qua bao mưa gió để đi tới ngày hôm nay. Ở đây, tôi muốn chia sẻ một lần trải qua ma nạn lớn nhất mà tôi gặp phải, và muốn cảm tạ Sư phụ vĩ đại đã từ bi bảo hộ.
Cảnh sát cố gắng thẩm vấn tôi
Nhà tôi là một điểm làm tài liệu và trường kỳ cấp tài liệu chân tướng cho các đồng tu trong vùng để mọi người biết chân tướng Pháp Luân Công và cuộc bức hại.
Sáng sớm ngày 2 tháng 10 năm 2015, tôi nghe có tiếng gõ cửa và nghĩ rằng là họ hàng của tôi qua chơi. Vừa mở cửa ra liền thấy một toán cảnh sát, họ không nói gì mà lập tức xông vào trong nhà.
Lúc đó, máy in của tôi còn đang in tài liệu chân tướng Pháp Luân Công, vừa liếc nhìn thấy, họ khống chế tôi xuống lầu, đẩy tôi vào trong xe cảnh sát và đưa tôi tới đồn cảnh sát.
Vừa tới đồn, cảnh sát liền thẩm vấn tôi. Tôi nghĩ, bình thường muốn giảng chân tướng cho họ cũng khó gặp, hôm nay nếu đã tới đây thì chính là cơ hội để tôi giảng chân tướng Pháp Luân Công cho họ. Vì vậy tôi thấy ai thì giảng chân tướng cho người đó, người nào đến thì tôi giảng. Tôi nói với họ rằng Pháp Luân Công hồng truyền ở trên 100 quốc gia và địa khu trên toàn thế giới, và nói về hiệu quả chữa bệnh và cải thiện sức khỏe thần kỳ của Pháp Luân Công và bản thân tôi đã được thụ ích ra sao nhờ tu luyện Pháp Luân Công.
Tôi cũng nói với họ về “tàng tự thạch” ở tỉnh Quý Châu có khắc dòng chữ tiếng Trung chính thể “Trung Quốc Cộng sản đảng vong” (ĐCS Trung Quốc diệt vong), và tôi cũng nói về vụ “Tự thiêu Thiên An Môn” là giả, nó được dàn dựng nhằm bôi nhọ Pháp Luân Công.
Một cảnh sát hỏi tôi rằng tại sao tôi lại kiện Giang Trạch Dân (cựu Tổng Bí thư ĐCSTQ). Tôi liền nói cho họ Giang Trạch Dân là hạng người gì, và ông ta đã bức hại các học viên Pháp Luân Công ra sao, và ông ta đã bán đứng lãnh thổ quốc gia như thế nào, v.v…
Rất nhiều cảnh sát chăm chú lắng nghe, nhưng cũng có người biểu hiện rất ác ý. Tôi liền dõi theo một trong số họ và phát chính niệm nhắm vào anh ta, chỉ trong chốc lát, anh ta cúi đầu xuống và rời đi.
Sau đó một cảnh sát hỏi tôi: “Chị ở đây mà không cảm thấy có lỗi với gia đình à?”
Tôi lập tức dùng lời đanh thép phản bác: “Chính là các vị bắt tôi tới đây, tôi không nguyện ý đến. Điều tôi cảm thấy có lỗi là đã làm không tốt để bị các vị bắt tới đây mà trễ nải việc giảng chân tướng cứu người.”
Tôi thấy tờ giấy mà họ muốn tôi ký tên, xem nội dung thì thấy là họ muốn cáo buộc tôi “phá rối trật tự trị an.” Tôi bảo họ: “Tôi không làm gì ‘phá rối trật tự trị an’ hết”.
Một cảnh sát nói: “Vậy chị hãy viết ý kiến của chị vào tờ giấy đó.”
Tôi liền viết: “Pháp Luân Công là chính Pháp. Nhờ tu luyện Pháp Luân Công mà tôi khỏi mọi bệnh tật. Pháp Luân Công là tốt!”
Phát chính niệm trong khi bị giam giữ
Tôi bị tống giam, ở đó có hai học viên Pháp Luân Công đang bị giam giữ trước tôi. Sau đó có hơn 10 người nữa bị đưa tới.
Chúng tôi cùng nhau hướng nội và nhận ra rằng một đoạn thời gian chúng tôi đã không tinh tấn tu luyện. Chúng tôi bị kéo vào cuộc sống người thường và không liên tục phát chính niệm, khiến tà ác dùi vào sơ hở và bức hại chúng tôi.
Chúng tôi quyết định tăng cường phát chính niệm. Một đêm, tôi phát chính niệm liên tục trong bốn giờ đồng hồ, đây là điều mà trước kia tôi chưa từng làm được. Tôi biết là Sư phụ đang gia trì cho tôi.
Ban đêm chúng tôi cùng nhau phát chính niệm, còn ban ngày nhẩm đọc “Hồng Ngâm” của Sư phụ. Tôi cảm giác như mình đang ở trong một nhóm học Pháp tăng cường và thực sự cảm thấy hối hận vì bản thân trước đây đã không tập trung học thuộc Pháp cho nhiều.
Bị tra tấn và sỉ nhục
Một tuần sau, cảnh sát tống tôi vào một trại tạm giam. Mỗi buồng giam có một tù nhân làm trưởng buồng. Người tù nhân trưởng đó giúp lính canh tra tấn các tù nhân khác trong buồng giam.
Khi tôi vừa đến, trưởng buồng giam đó đã sai các tù nhân khác tra tấn tôi. Sau khi họ biết rằng tôi là học viên Pháp Luân Công, họ càng tra tấn tôi tàn bạo hơn.
Họ gắng ép tôi từ bỏ đức tin của mình, và để họ có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Một trong những cách làm nhục tồi tệ nhất mà họ áp dụng với tôi là bắt tôi phải ăn cơm bên cạnh bồn cầu mỗi ngày.
Hướng nội, tôi nhận ra mình có chấp trước mạnh mẽ vào tình cảm thân quyến, nóng lòng muốn ra khỏi trại giam. Tôi cảm thấy xuống tinh thần, bị tiêu trầm và khiến cân nặng sụt giảm nhanh chóng.
Hướng nội tìm thiếu sót
Tôi hướng nội tìm trong bản thân: “Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy? Tôi là đệ tử Đại Pháp, vì sao lại bị bức hại tới nơi này? Rốt cuộc là đã có lậu ở đâu để tà ác dùi vào sơ hở chứ?”
Tôi điều chỉnh tâm thái, tĩnh tâm hướng nội tìm. Tôi tìm ra rất nhiều tâm chấp trước, trong đó có tâm không thoải mái khi bị người khác chỉ trích, nghi ngờ chồng, tâm oán hận, tâm tật đố, và tâm tranh đấu.
Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy tôi chưa tìm ra được chấp trước căn bản. Những tâm mà tôi tìm ra dường như đều là chấp trước bề mặt.
Tôi đột nhiên nhận ra rằng, gần đây tôi bắt đầu sử dụng WeChat (một ứng dụng truyền thông xã hội gửi tin nhắn đa phương tiện của Trung Quốc). Tôi có một người bạn học, từng theo đuổi tôi trước kia, đã thấy tôi trên WeChat trước khi tôi bị bắt một ngày và chúng tôi đã nói chuyện video với nhau.
Cậu ấy tán tỉnh tôi, và khi đang nói chuyện phiếm với cậu ấy thì cảnh sát đột nhập vào nhà tôi.
Tôi tự hỏi bản thân tại sao cậu ấy lại đột nhiên nghĩ về tôi và tại sao cậu ấy lại tìm thấy tôi trên WeChat. Tôi nhận ra là bản thân đã nghĩ rằng có thể sẽ tốt hơn nếu tôi không kết hôn với chồng tôi. Tôi vẫn truy cầu hạnh phúc và tìm kiếm cuộc sống thoải mái của người thường!
Tôi cảm thấy xấu hổ vì thấy mình tu luyện đã ngần ấy năm mà vẫn còn tâm sắc dục mạnh mẽ đến vậy, mặc dù tôi từng nghĩ rằng tôi đã loại bỏ được tâm sắc dục.
Tu luyện là nghiêm túc. Bình thường, từng ý từng niệm của người tu luyện phải dựa trên Pháp. Bất kỳ sơ hở nào cũng sẽ là cơ hội để cựu thế lực bức hại chúng ta. Sau khi nhận ra những chấp trước này, tôi bắt đầu loại bỏ chúng, điều chỉnh bản thân.
Được các tù nhân tôn trọng
Tôi bị kết án oan 15 tháng tù, đôi khi tâm tôi cũng bị cảm xúc dẫn động. Những lúc đó tôi thường nhớ đến Pháp của Sư phụ: “một ‘bất động’ có thể [ức] chế vạn động!” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Canada 2005”, Giảng Pháp tại các nơi V), tâm tôi thoáng chốc bình tĩnh lại.
Hễ có thời gian tôi liền phát chính niệm thanh trừ tà ma loạn quỷ, tận diệt hết thảy tà ác. Tôi luôn nghi nhớ trong tâm rằng mình là một đệ tử Đại Pháp, dù là ở đâu thì tôi cũng phải có trách nhiệm chứng thực Pháp, và tôi phải thiện đãi người khác, kể cả với các phạm nhân.
Tôi thay đổi thái độ và bắt đầu thiện đãi mọi người. Lính canh đối xử tệ bạc với các phạm nhân, tuy nhiên tôi vẫn cố gắng hết sức giúp đỡ các phạm nhân đó bất cứ khi nào có thể.
Tôi chia sẻ đồ ăn và quần áo với những người cần chúng và tôi cũng tha thứ cho những người có hành vi xấu. Qua thời gian, mọi người đều tôn trọng tôi. Từ những hành vi của tôi mà nhiều tù nhân biết rằng học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt.
Điều kiện sinh hoạt trong tù rất kém và tắm rửa vào mùa đông rất khó khăn. Nước nóng chỉ mấy người dùng là hết, nên những người còn lại phải đợi đến ngày hôm sau hoặc phải tắm nước lạnh.
Vì nghĩ cho các tù nhân khác, nên tôi thường không tắm nước nóng. Tôi luôn đợi cho đến khi các tù nhân khác dùng hết nước nóng và tắm xong thì tôi mới tắm. Tôi là người duy nhất tắm nước lạnh trong mùa đông. Mọi người ai nấy đều ngạc nhiên vì tôi không bao giờ bị cảm lạnh.
Tù nhân đều bội phục tôi, nói: “Người luyện Pháp Luân Công thật lợi hại. Ở đây hỏi có ai khác dám tắm nước lạnh trong mùa đông?”
Nhà tù không cung cấp đủ nước sôi cho tù nhân và mỗi phòng giam chỉ được một lượng nước rất ít. Tôi thường nhường phần nước của mình cho các tù nhân.
Họ đều đã chứng kiến sự thần kỳ và siêu thường của Đại Pháp.
Chứng thực Pháp khi ở trong tù
Tôi cố gắng tận sức chăm sóc và giúp đỡ mọi người. Các tù nhân đều khâm phục tôi, và dần dần mỗi khi có chuyện họ đều muốn chia sẻ với tôi.
Một hôm, giám đốc nhà tù gọi tù nhân trưởng (buồng giam) đến phòng ông ta. Tù nhân trưởng này ở đó khá lâu. Khi cô ấy quay trở về buồng giam, cô ấy muốn “chuyển hóa” tôi và cố gắng ép tôi từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công.
Cô ấy thậm chí còn cố gắng tẩy não tôi trong suốt buổi sáng. Cô ấy cố gắng khiến tôi tin vào những lời dối trá và tuyên truyền mà ĐCSTQ tạo ra hòng vu khống Pháp Luân Công.
Ban đầu, tôi phớt lờ cô ấy nhưng sau đó tôi sớm nhận ra rằng cô ấy đang tạo nghiệp rất lớn khi cố gắng tẩy não tôi.
Tôi bảo cô ấy: “Tôi chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn để làm người tốt. Chị muốn ‘chuyển hóa’ tôi thành loại người nào đây? Tôi không làm gì sai và tôi cũng không có gì phải sợ.”
Thấy thái độ vô cùng kiên quyết của tôi, cô ấy nói: “Được rồi. Coi như đã xong! Chị muốn tin gì thì cứ tin, và tôi sẽ không cố ‘chuyển hóa’ chị nữa”. Tôi biết rằng sự kiên tín của tôi đã giải thể tà ác ở không gian ác đang khống chế cô ấy.
Sau đó một tù nhân khác bảo tôi rằng vị giám đốc nhà tù kia đã hứa sẽ giảm án hai năm cho cô ấy nếu cô ấy có thể khiến tôi từ bỏ luyện Pháp Luân Công.
Cô ấy còn bảo tôi rằng cô ấy biết tôi là người tốt và rằng cô ấy muốn ngồi xếp bằng đả tọa.
Khi chúng tôi hiểu nhau, tôi bắt đầu kể cho cô ấy nghe về những câu chuyện thần kỳ trong quá trình tôi tu luyện Pháp Luân Công. Mỗi lần có cơ hội, tôi lại đọc thơ của Sư phụ cho cô ấy nghe. Về sau, cô ấy đã nhờ tôi giúp cô ấy thoái ĐCSTQ.
Cô ấy thay đổi thái độ và điều này đã cải biến triệt để hoàn cảnh của cả buồng giam. Hầu hết mọi người đều đã tam thoái, ngoại trừ một vài người mà tôi không kịp làm quen trước khi họ rời đi. Tôi bảo mọi người trong buồng giam của tôi hãy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”
Còn nhớ, có một cô gái trẻ ở trong buồng giam đó, tôi cũng đã giảng chân tướng Pháp Luân Công cho cô ấy, cô ấy nhanh chóng minh bạch và thoái xuất khỏi Đội Thiếu niên.
Khi tôi bảo cô ấy thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” sẽ đắc phúc báo, cô ấy hỏi tôi: “Nó có thật sự linh nghiệm không dì?” Tôi bảo cô ấy rằng tin thì khắc sẽ linh.
Vài ngày sau, cô ấy bảo tôi rằng một ngày cô ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” cả trăm lần. Tôi nói “Tốt quá! Cháu sẽ sớm được trả tự do.”
Quả thực, vài ngày sau cô ấy được thả ra. Qua sự việc này, nhiều tù nhân bắt đầu thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Có hai tù nhân đã học luyện công. Buồng giam trở nên yên bình và những tiếng la hét chửi bới đã không còn. Nó trở thành buồng giam tốt nhất nhà tù.
Mỗi khi có tù nhân mới đến buồng giam của chúng tôi, mọi người liền bảo cô ấy: “Đây là buồng giam tốt nhất đấy! Chị thật may mắn!”
Khi nhà tù chuyển các phạm nhân trong buồng giam chỗ tôi sang buồng giam khác, họ thường không muốn, và vừa đi vừa khóc.
Đệ tử Đại Pháp phải từng thời từng khắc chứng thực Pháp
Hoàn cảnh của một đệ tử Đại Pháp đều là phản ánh tâm của người đó. Sư phụ giảng “tướng do tâm sinh,” (Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên [2009]). Một đệ tử Đại Pháp thì cần phải ghi nhớ rằng vô luận ở trong hoàn cảnh nào, thì mỗi lời nói mỗi hành động của bản thân, thậm chí là nhất cử nhất động, đều phải khởi tác dụng chứng thực Pháp. Ở đâu chúng ta cũng phải luôn nhớ rằng mình là người tu luyện chân chính.
Thời điểm tôi ra khỏi nhà tù, tôi tăng cân trở lại và làn da trắng hồng khỏe mạnh. Mặc dù lúc đó tôi đã 56 tuổi, nhưng trông tôi như thể mới ngoại tứ tuần. Căn bản là trông tôi không giống những người mừa mới được thả khỏi nhà tù, nhìn tôi như thể vừa đi du lịch về.
Ở đây không phải là tôi muốn hiển thị bản thân, mà tôi muốn nói rằng, là một đệ tử Đại Pháp, vô luận là trong tình huống nào, hoàn cảnh nào, đều phải nhớ rằng mình là đệ tử Đại Pháp, đều cần phải có trách nhiệm chứng thực Pháp, làm một đệ tử Đại Pháp đường đường chính chính.
Trên đây là một chút thể ngộ của bản thân trong tu luyện, có gì thiếu sót, mong đồng tu từ bi chỉ chính.
Cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại! Cảm tạ các bạn đồng tu đáng kính! Hợp thập!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/4/20/364334.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/27/171659.html
Đăng ngày 06-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.