[MINH HUỆ 27-1-2018]

Cuộc đời được tái sinh

Tháng 11 năm 1995, tôi được chẩn đoán bị thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng khi con trai tôi đang học lớp năm. Tôi hầu như bị liệt và buộc phải ở bệnh viện để điều trị.

Trong thời gian đó, tôi không thể quan tâm chăm sóc được gì cho con trai, vì thế cả nhà tôi cũng phải chịu đựng cùng tôi. Cuộc sống của tôi khi đó thật đau khổ.

Tháng 10 năm 1996, tôi gặp một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại bệnh viện và cô ấy đã giới thiệu Đại Pháp cho tôi. Thông qua người học viên này, tôi đã mua được cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Mặc dù không thể ngồi dậy và gặp nhiều khó khăn khi đọc sách, nhưng tôi cố gắng đọc hết cuốn sách và nhận thấy rằng cuốn sách rất tuyệt vời. Khi đọc sách, sức khỏe của tôi bắt đầu có chuyển biến. Tôi có thể ngồi, đứng và thậm chí là đi bộ.

Sau hai tháng, tôi đến tham dự Pháp hội chia sẻ tâm đắc thể hội với chiếc cổ vẫn còn bó nẹp. Tôi lắng nghe các học viên chia sẻ và trải nghiệm sự vĩ đại của Đại Pháp. Tôi có được sự tự tin và quyết tâm ra viện về nhà. Khoảng giữa tháng 1 năm 1997, tôi bắt đầu đi đến điểm luyện công mỗi ngày.

Một hôm khi đang ngủ trưa, tôi đã nhìn thấy Sư phụ ngồi trên một tòa sen to lớn và đẹp đẽ. Ngài đứng dậy, đi về phía tôi và mỉm cười. Tôi rất vui sướng. Khi tỉnh dậy, tôi hứa với Sư phụ sẽ chăm chỉ tu luyện tinh tấn đạt Quả vị. Ngày hôm sau,, tôi đã hồi phục hoàn toàn. Tôi tháo cái nẹp cổ mà mình đã đeo trong suốt thời gian qua.

Tôi đi làm lại vào cuối tháng 3 năm 1997. Các bạn đồng nghiệp đều vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi và nghĩ việc tôi hồi phục được thật kỳ lạ. Sau khi họ biết rằng Đại Pháp đã cứu tôi, hai người đồng nghiệp cũng bắt đầu bước vào tu luyện.

Trở thành một người tốt hơn

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mối quan hệ của tôi với mẹ chồng rất xấu. Bà rất yêu mến chồng tôi và không muốn tin rằng anh ấy đã lập gia đình. Tôi phải cáng đáng hết việc nhà, nhưng bà vẫn suốt ngày la mắng tôi. Thật lòng tôi đã sinh tâm oán hận với bà.

Đại Pháp đã dạy tôi trở nên từ bi với mọi người. Tôi bắt đầu thông cảm cho mẹ chồng và có thể thực sự dùng từ bi để hành xử với bà. Tôi chăm sóc bà trong tám năm cho dù bà khỏe mạnh hay ốm đau cho đến khi bà mất.

Tôi làm việc trong một công ty năng lượng của chính phủ. Công ty có rất nhiều “quỹ đen” và các chi nhánh khác thường biếu tặng chúng tôi quà cáp. Trước đây, tôi rất hài lòng về việc đó. Nhưng sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi không còn nhận bất kỳ thứ gì nữa.

Sư phụ đã giảng:

“Trong vũ trụ này của chúng ta có [Pháp] lý thế này: bất thất giả bất đắc, đắc tựu đắc thất.” (Chuyển Pháp Luân)

Vậy nên, đối với lợi ích cá nhân, tôi xem chúng thật nhẹ và đầu óc tôi trở nên thanh tỉnh hơn. Cùng lúc, sức khỏe tôi ngày càng chuyển biến tốt hơn.

Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào năm 1999, tôi đã rất buồn. Tôi ngộ ra mình nên nói sự thật cho mọi người biết về môn tu luyện. Tại chỗ làm, tôi đã in ra vài cuốn sách nhỏ giảng chân tướng để đem đi phân phát. Khi lãnh đạo của tôi nhìn thấy, anh ấy đã không báo cáo cho cấp trên. Anh ấy biết rằng tôi đã trở nên tốt hơn sau khi tu luyện Đại Pháp và làm việc chăm chỉ mà không hề than vãn.

Cứu độ chúng sinh

Là đệ tử trong thời kỳ Chính Pháp, tôi phải làm tốt ba việc. Và một trong số đó là giảng chân tướng về Đại Pháp. Vì vậy, tôi luôn luôn phát các tài liệu Đại Pháp trên đường đi làm hoặc về nhà và nói với mọi người về môn tu luyện.

Khi chồng tôi bị đột quỵ vào năm 2008, tôi phải ở nhà chăm sóc anh ấy. Trong tình huống đó, tôi lo lắng về việc cứu người. Không lâu sau, một đồng tu đề nghị tôi mở một điểm sản xuất tài liệu chân tướng tại nhà. Tôi nhận ra đây chính là điều Sư phụ an bài, và đồng ý ngay lập tức.

Tôi mua thiết bị và bắt đầu sản xuất tài liệu cho các đồng tu trong khu vực. Dù tôi đã có kiến thức về máy tính thông qua công việc ở chỗ làm, nhưng tôi vẫn gặp nhiều khó khăn về mặt kỹ thuật. Tuy nhiên, với sự giúp đỡ của Sư phụ, tôi đã có thể giải quyết các khó khăn đó.

Thời gian đó, tôi thật sự rất bận: học Pháp, luyện công, phát chính niệm, in tài liệu, mua nguyên vật liệu, làm việc nhà, nấu ăn, và chăm sóc chồng. Thỉnh thoảng tôi thậm chí còn quên cả việc ăn uống của bản thân.

Tôi cảm thấy Sư phụ luôn ở bên cạnh mình. Trong Thế vận hội Bắc Kinh năm 2007, việc phong tỏa internet khá nghiêm trọng. Khi tôi tải xuống các tài liệu Đại Pháp từ mạng internet vào mỗi tối thứ 6, Sư phụ đã giúp tôi kết nối được mạng internet trong khoảng từ 2 giờ đến 3 giờ sáng, cho đến lúc tôi tải xong. Tôi minh bạch rằng Sư phụ sẽ coi sóc mọi thứ khi chúng ta chính niệm chính hành. Chúng tôi sau đó đã có thể sản xuất tài liệu và phân phát cho các đồng tu.

Sau khi chồng tôi qua đời, nhiều học viên cũng bắt đầu sản xuất tài liệu Đại Pháp tại nhà. Vậy nên tôi có nhiều thời gian hơn để ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người. Một lần, các bảng trưng bày thông tin lăng mạ Đại Pháp được đặt trên một con đường trong thành phố chúng tôi. Chúng được đặt cách nhau khoảng 1 mét và kéo dài khoảng 400 mét. Tôi biết mình không nên để các bảng trưng bày này đầu độc chúng sinh, do vậy vào một đêm, tôi đi ra ngoài và hạ chúng xuống.

Sau đó, tôi thu thập thông tin liên lạc của tất cả các cá nhân công tác trong đồn công an và các ủy ban khu phố của khu vực đó, và gửi thư cho họ với những thông tin sự thật về Đại Pháp.

Tháng 11 năm 2016, một học viên đề nghị tôi giúp in lịch để bàn Đại Pháp và đem đến cho tôi một cái máy in, bởi vì máy in của tôi chất lượng in khá thấp. Nhưng chúng tôi không thể sản xuất tất cả các cuốn lịch đúng hạn chỉ bằng một cái máy in thôi, nên tôi đã cố gắng sử dụng máy in của mình.

Và kỳ tích đã xảy ra: Máy in của tôi bắt đầu sản xuất ra các cuốn lịch đạt chất lượng, và chúng tôi đã hoàn thành 5000 cuốn lịch để bàn đúng thời hạn. Tất cả các đồng tu địa phương đã cùng nhau làm và phân phát chúng, và họ đã có một tác động thực sự tích cực.

Con xin chân thành cảm tạ Sư phụ vì sự giúp đỡ của Ngài.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/1/27/360103.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/2/26/168875.html

Đăng ngày 17-3-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share