Bài viết của Hứa Thanh Phương ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-11-2017] Tháng 8 năm 2017, khi tôi đang ở một khu chợ thì nhìn thấy một người đang cố gắng đưa vài tài liệu thông tin về Pháp Luân Đại Pháp cho một chủ cửa hàng. Người đàn ông ấy đã từ chối nhận những tài liệu đó.

Cậu ấy nói: “Khi tôi còn đi học, giáo viên dạy nhạc của tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy rất tốt bụng, nhưng một giáo viên tốt bụng như vậy đã bị kết án năm năm tù. Kể từ đó tôi chưa từng gặp lại cô ấy.”

Tôi bước lại và hỏi xem cậu ấy học ở trường nào.

Cậu ấy trả lời: “Trường trung học số 2 Thái Hòa, thành phố Cẩm Châu.”

“Cậu có nhớ tên người giáo viên dạy nhạc của cậu không?”

“Cô Hứa.” Rồi cậu ấy nhìn tôi, nhìn đi nhìn lại và hỏi: “Cô là cô Hứa phải không?”

Cậu ấy từ từ bước lại phía tôi và rưng rưng nước mắt. Cậu dang tay và ôm chặt lấy tôi rồi khóc to. Mọi người ở chợ không biết chuyện gì xảy ra và nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Cậu ấy nói: “Cô Hứa, cô còn nhớ cô đã dạy em chơi piano khi em là học trò của cô không? Sau khi cô đi, không còn ai dạy chúng em chơi piano nữa. Nếu cô không bị bức hại và vẫn dạy chúng em, có lẽ em đã có thể trở thành một nhạc sĩ.”

Cậu ấy lại bắt đầu khóc trước khi ngừng lại để hỏi tôi: “Cô Hứa, sao cô lại bị bỏ tù?”

Những lời của cậu ấy đã gợi nhớ lại những ký ức về việc tôi đã bị bức hại vì giữ vững đức tin của mình vào Pháp Luân Đại Pháp.

Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Tên tôi là Hứa Thanh Phương, 70 tuổi. Tôi là giáo viên âm nhạc suốt 25 năm ở một trường tiểu học và sau đó là một trường trung học cơ sở.

Tôi từng bị rất nhiều bệnh tật – u tuyến giáp, thấp khớp, xơ vữa động mạch và viêm mũi do teo mũi. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996 và tất cả bệnh của tôi đều khỏi chỉ trong vòng một tháng tu luyện.

Tôi trải nghiệm trạng thái tuyệt vời của thân thể không bệnh tật và hiểu được ý nghĩa chân chính của cuộc đời. Tôi bắt đầu làm các việc chiểu theo nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày.

Sau đó tôi dạy nhạc tại một trường trung học cơ sở ở vùng nông thôn. Ngôi làng gặp khó khăn về tài chính và thường xuyên trì hoãn việc trả lương cho chúng tôi. Nhạc cụ cũng thiếu thốn. Bàn phím đàn duy nhất chúng tôi có không hoạt động, nhưng chương trình học vẫn yêu cầu học sinh đạt được những tiêu chuẩn nhất định về âm nhạc. Tôi chuyển cây đàn piano của tôi tới trường và cũng mang một số nhạc cụ khác cho 16 lớp mà tôi dạy.

Người đàn ông trẻ tuổi mà tôi nhắc đến ở trên là một trong số các học sinh của tôi. Cậu ấy từng là một cậu bé có động lực và chăm chỉ.

Cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp

Tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp. Các phương tiện truyền thông trong nước công kích và vu khống Pháp Luân Đại Pháp. Nhiều người đã bị lời tuyên truyền lừa dối.

Tôi tận dụng cơ hội trong những lần lên lớp của mình để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn cho các học sinh. Phần lớn học sinh đều thích nghe.

Một học sinh báo cáo tôi với hiệu trưởng và sau đó tôi không được giảng dạy nữa. Một ngày tôi nhìn thấy một chiếc cảnh sát tới trường và tôi biết họ đến vì mình.

Tôi bị giam 40 ngày trong một trung tâm tẩy não vì không giao nộp các sách của Đại Pháp cho cảnh sát, và tôi không muốn lại bị bức hại. Tôi quyết định rời trường trước khi họ đến bắt tôi và phải rời nhà để tránh bị bắt trở lại.

Khi kỳ học mới bắt đầu, tôi gọi điện cho hiệu trưởng và nói với ông rằng tôi muốn trở lại trường làm việc, nhưng hiệu trưởng nói tôi không thể bởi vì tôi nằm trong danh sách truy nã của cảnh sát.

Bị kết án năm năm tù

Tháng 5 năm 2002, tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bị bắt và bị đưa trở lại thành phố của mình. Tôi trực tiếp bị đưa đến Trại tạm giam Cẩm Châu và bị giam ở đây trong tám tháng.

Một học viên Pháp Luân Đại Pháp đã bị lính canh trại tạm giam đánh đập vì hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Để ngăn chặn việc bức hại các học viên Đại Pháp, học viên ở đây bắt đầu tuyệt thực. Vào ngày thứ năm tuyệt thực, tôi đã bị bức thực qua đường mũi.

Sau đó tôi bị kết án năm năm tù mà không qua xét xử, và các thành viên gia đình của tôi không được thông báo.

Bị đánh đập

Tháng 1 năm 2003, tôi bị đưa đến Nhà tù Đại Bắc ở thành phố Thẩm Dương. Lính canh nhà tù chỉ định hai tù nhân phạm tội giết người giám sát tôi.

Hai tù nhân này đưa tôi đến một căn phòng tối đen, nơi các cửa sổ hoàn toàn bị đóng chặt. Họ ép tôi học vài câu mà tôi phải nói khi nói chuyện với họ, ví dụ: “Tội phạm Hứa [ám chỉ tôi] muốn trình báo…”

Tôi không làm theo những gì họ yêu cầu, do đó họ đã đánh đập tôi từ sáng sớm cho đến đêm khuya. Quần áo của tôi bị rách và cơ thể tôi đầy những vết cắt, vết thâm tím. Những cú đánh dữ dội khiến tôi bị mất trí nhớ.

Ngày thứ hai sau khi tôi vào tù, con gái tôi đã tới thăm, nhưng lính canh nhà tù không cho chúng tôi gặp mặt.

Tôi bị ép ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ bởi vì tôi không từ bỏ đức tin của mình. Tôi đã bị tước đoạt những quyền căn bản như ngủ, uống nước, tắm gội và nói chuyện.

Khi ngồi trên ghế mà tôi bắt đầu buồn ngủ, họ đổ một chậu nước lạnh lớn lên đầu tôi, thậm chí ngay giữa mùa đông. Tôi cũng bị ép phải dọn dẹp những hành lang dài và nhà vệ sinh.

Do bị bức hại trong thời gian dài, chân của tôi bị sưng tấy nghiêm trọng dẫn đến đi lại khập khiễng. Các khớp ngón chân đau và sưng tấy. Bàn tay của tôi không thể nắm lại được và tôi cũng không cài được cúc áo. Hơn nữa, tôi còn bị mất trí nhớ. Những tù nhân cùng phòng giam nói rằng tôi bị chứng mất trí nhớ và suy yếu cơ thể do tuổi già.

Lao động cưỡng bức

Những học viên khác và tôi bị ép lao động từ sáu giờ sáng đến chín giờ tối mỗi ngày và chúng tôi không được phép ăn trưa, ăn tối hay đi ngủ nếu chúng tôi không hoàn thành công việc. Đôi khi, đến tận nửa đêm chúng tôi mới hoàn thành công việc.

Tôi không nghĩ rằng mình có thể tiếp tục sống nếu cuộc sống của tôi lại giống như thế trong năm năm qua. Tôi đã viết lại để mọi người biết rằng tôi đã bị bức hại đến chết nếu một ngày nào đó tôi chết ở đây.

Chứng kiến các học viên khác bị tra tấn

Tôi đã chứng kiến các học viên khác bị tra tấn như thế nào trong khi bị giam giữ.

Một học viên lớn tuổi bị trói chặt tay và bà bị ép ngồi xổm dưới gầm bàn trong khi miệng bà bị dính chặt bằng băng dính.

Một ngày, học viên lớn tuổi này bị đẩy ngã xuống sàn, một tù nhân cùng phòng dẫm lên người bà và đánh bà. Tôi đã chứng kiến việc này và kêu lớn: “Tội phạm đang đánh người tốt!” Sau đó tôi cũng bị tù nhân này đấm đá.

Một học viên khác, bà Lý Linh, đã từng là quan chức Phòng Tổ chức quận Cổ Tháp. Một ngày, một người tù cùng phòng lấy một chiếc chăn trùm đầu bà và ngồi lên đầu của bà. Bà đã chết vì nghẹt thở.

Học viên Lưu Mạn bị thương nghiêm trọng khi một tù nhân dùng kéo đâm vào ngực bà. Trước khi tôi được thả vào ngày 13 tháng 5 năm 2007, lính canh đã cố gắng ép tôi ký vào những tài liệu của họ. Tôi viết: “Tôi vô tội.”

Mua các nhạc cụ bằng tiền riêng của bản thân

Khi tôi làm việc ở một trường học vùng nông thôn, tiền lương của tất cả giáo viên đều bị chính quyền địa phương kiểm soát. Lương của chúng tôi luôn luôn bị trả chậm nhiều tháng vì bị chính quyền biển thủ.

Trường học thiếu nhạc cụ do tình hình tài chính tồi tệ. Không có đàn piano, chỉ có một chiếc bàn phím điện duy nhất nhưng không hoạt động.

Để giúp học sinh cải thiện kỹ năng và kiến thức âm nhạc, tôi đã mang cây đàn piano mới của tôi đến trường. Sau đó tôi mua một máy ghi âm, bàn phím điện tử và kèn harmonica và dành thời gian để giúp học sinh.

Sự chăm chỉ làm việc của tôi đã mang lại kết quả, một học sinh nữ của tôi đã vượt qua các kỳ thi và đậu vào một trường đại học. Mẹ của em đã từ nông thôn tới để đặc biệt cảm ơn tôi và muốn đưa cho tôi một số tiền. Tôi từ chối, và nói với cô rằng họ nên cảm tạ người thầy của tôi, Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, bởi Ngài đã dạy tôi làm những điều như vậy.

Từ chối thăng chức

Trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, có một cơ hội để thay đổi vị trí giáo viên của chúng tôi. Chỉ có ba người vượt qua tất cả các đánh giá và tôi là một trong số đó. Tuy nhiên, vị trí của tôi lại bị người nào đó lấy mất và tôi tức giận về điều đó tới mức ngất đi.

Bây giờ, tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi nghĩ đến người khác trước.

Trường của chúng tôi cấp cơ hội thăng chức cho một số giáo viên, nhưng số lượng có hạn. Người phụ trách về việc thăng chức cho nhân viên nói: “Chúng ta chỉ có một vị trí, và nó nên thuộc về cô Hứa. Cô là người có kinh nghiệm nhất.”

Tôi từ chối cơ hội này và dành nó cho những người khác. Tôi nói với các đồng nghiệp của mình: “Tất cả các bạn đều còn trẻ và nên phấn đấu cho tương lai của mình.”

Hoãn việc nghỉ hưu

Tôi nghỉ hưu sớm vào năm 2006 khi con gái tôi sinh con và tôi muốn ở bên cạnh con tôi.

Tôi nộp đơn xin nghỉ hưu trước khi kỳ nghỉ hè bắt đầu. Khi bước vào năm học mới, tôi hỏi hiệu trưởng nhà trường rằng họ đã có giáo viên dạy nhạc mới chưa. Ông nói với tôi rằng không ai muốn tới trường chúng tôi dạy bởi bị lương luôn luôn bị trễ.

Tôi nghĩ rằng tôi không thể để các em học sinh không được học âm nhạc, do đó tôi đã thảo luận với con gái và con rể để thuê một người chăm trẻ.

Nếu tôi tiếp tục làm việc, thu nhập của tôi thực tế sẽ thấp hơn lương hưu, vì tôi phải [mất chi phí] đi lại nhưng tôi nghĩ điều đó đáng giá nếu các em học sinh có thể tiếp tục được học nhạc.

Hội thảo hàng năm

Năm 2000, chúng tôi có một hội thảo các giáo viên hàng năm. Tất cả giáo viên trong trường đều phát biểu. Khi tôi kết thúc bài phát biểu của mình, những tiếng vỗ tay nồng nhiệt vang lên.

Một giáo viên đã nói với tôi rằng cô đã khóc khi nghe báo cáo của tôi. Một giáo viên khác nói lý do phần phát biểu của tôi rất xúc động bởi vì tôi đã làm vô cùng tốt.

Mỗi năm, trường cao đẳng âm nhạc địa phương chỉ tuyển hai học sinh từ huyện chúng tôi. Trường tôi luôn có một em, và đôi khi là cả hai em trúng tuyển.

Tôi đã được trao giải “giáo viên kiểu mẫu” và các bài giảng của tôi được đánh giá là “xuất sắc”.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/23/357027.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/12/14/166739.html

Đăng ngày 10-3-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share