Bài của Thiện Duyên, một học viên Pháp Luân Công ở vùng Đông Bắc Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-01-2018] Tháng 5 năm 2016, tôi cùng với một nhóm học viên Pháp Luân Đại Pháp (cũng gọi là Pháp Luân Công) tới một thành phố ở xa. Chúng tôi đã nhận được tin tức rằng một số học viên ở thành phố đó đã bị giam giữ trái phép, cho nên chúng tôi đã quyết định đi giảng chân tướng cho chính quyền để giúp giải cứu các học viên.
Xe ô tô của chúng tôi tới thành phố vào sáu giờ sáng. Sau khi phát chính niệm, chúng tôi ghé thăm đồn cảnh sát địa phương, trại tạm giam, và thậm chí những nơi làm việc của các học viên bị giam khác để giảng chân tướng và chính lại bất kỳ nhận thức sai lầm nào.
Tai nạn
Chúng tôi hoàn thành công việc vào lúc 11 giờ, và sau khi phát chính niệm, chúng tôi lên xe để về nhà. Mặc dù thời tiết ấm và nắng đẹp, xe của chúng tôi bất ngờ gặp nạn và lao xuống một con mương.
Vụ tai nạn đã làm cho xe của chúng tôi gần như bẹp rúm hoàn toàn. Khi xem xét lại sự việc, tôi tin rằng đó là do tôi đã không nghiêm túc giữ mình theo những yêu cầu của Pháp, và bắt đầu ngủ lơ mơ khi mà lẽ ra tôi nên tiếp tục phát chính niệm.
Chăm sóc y tế
Người qua đường tốt bụng đã giúp gọi số cấp cứu. Hai chiếc xe cứu thương nhanh chóng tới hiện trường và lập tức đưa chúng tôi tới bệnh viện gần nhất. Trong vòng hai giờ, một học viên 60 tuổi đã qua đời do bị tổn thương nội tạng nghiêm trọng. Tôi cũng bị chẩn đoán chảy máu trong, gãy 22 cái xương sườn, xương đòn và xương ức bị rạn. Đáng ngại nhất, những cái xương sườn gãy của tôi đã dịch chuyển đến rất gần tim tới mức có nguy cơ đâm vào động mạnh chủ.
Mặc dù được tiên lượng về tình trạng xấu này, tôi không thấy sợ hãi. Tôi biết rằng Sư phụ từ bi đã cứu mạng tôi trong vụ tai nạn nguy hiểm đó và sẽ tiếp tục giúp tôi vượt qua khổ nạn này. Tôi lặng lẽ cầu xin Sư phụ giúp chúng tôi.
Bệnh viện đã từ chối thực hiện bất kỳ hình thức phẫu thuật nào cho tôi. Bởi vì tôi bị tổn thương nghiêm trọng và tuổi cao trên 69, các bác sĩ tin chắc rằng tôi có ít cơ hội sống sót nếu phải trải qua ca phẫu thuật căng thẳng.
Sau khi con trai tôi hoảng loạn cầu xin và van nài các bác sĩ, cuối cùng họ cũng mủi lòng và bảo cháu: “Để có thể điều trị hoàn toàn tất cả những vết nứt của mẹ cháu là không thể. Thậm chí một người trẻ khỏe cũng không chịu nổi phác đồ điều trị chuyên sâu như vậy. Chúng tôi sẽ chỉ có thể chữa quanh vùng tim của mẹ cháu, nhằm ngăn chặn cái xương gãy đâm vào động mạnh chủ.” Con trai tôi đã trấn tĩnh lại và đồng ý với đề nghị này.
Ra viện sau bảy ngày phẫu thuật
Cuộc phẫu thuật của tôi kéo dài bảy giờ và khi tỉnh dậy tôi thấy mình đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt. Cổ họng tôi có một ống thở và tứ chi của tôi thì bị buộc chặt vào giường. Tuy nhiên, tôi vẫn có thể cử động tay phải. Tôi lặng lẽ xin Sư phụ giúp rời chỗ này và bắt đầu gõ vào thanh ngang của chiếc giường kim loại của tôi.
Một cô y tá nhanh chóng chạy tới và nói: “Chúng cháu không nghĩ là bác tỉnh lại nhanh thế. Bởi vì bác đã trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, chúng cháu phải giữ bác trong phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi.” Sau đó, cô ấy đi khỏi. Tôi tiếp tục gõ vào khung giường. Vì thế các cô y tá gọi cho con trai tôi, và cháu đã cố thuyết phục tôi ở lại. Tuy nhiên, tôi đã quyết định ra viện và tiếp tục gõ vào thanh kim loại sau khi cháu đi ra.
Các cô y tá biết tôi là một người tu luyện và bình luận với nhau: “Sẽ không có vấn đề gì nếu để bà cụ này rời khỏi phòng chăm sóc chuyên sâu sớm bởi vì bà ấy có tín ngưỡng.”
Các cô y tá sau đó tìm con trai tôi và nói với cháu: “Mẹ cậu ở trạng thái tốt và có vẻ bác ấy thiếu kiên nhẫn. Bác ấy có thể được rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.”
Sau 10 tiếng được chấp nhận ra viện, tôi đã rời phòng chăm sóc đặc biệt. Ban đầu, các bác sĩ chuẩn đoán tôi mất ba ngày hồi phục, để ổn định sức khỏe sau phẫu thuật. Việc tôi được ra sớm và hồi phục nhanh chóng đã làm kinh ngạc những nhân viên y tế có mặt, các bệnh nhân, và gia đình của họ. Một số biết tôi là một học viên Pháp Luân Công và tin này đã sớm loan ra khắp bệnh viện: “Các học viên Pháp Luân Công thật là phi thường!”
Sau khi ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, tôi được chỉ định là chỉ được tiếp một hoặc hai khách một lúc trong phòng. Tôi đã lờ đi hạn chế này và mời một số các học viên vào phòng của mình. Chúng tôi cùng nhau học Chuyển Pháp Luân, phát chính niệm, và nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ ở Quảng Châu. Tôi phát hiện các bác sĩ và y tá quan sát chúng tôi với những khuôn mặt mỉm cười, cùng với những cử chỉ tôn trọng và ngưỡng mộ.
Sự trợ giúp từ các học viên
Ngay khi biết về vụ tai nạn của tôi, các học viên sống trong vùng đã bắt đầu tập trung phát chính niệm liên tục. Một số học viên đã hi sinh thời gian ăn cơm để phát chính niệm. Những người tình nguyện khác chuẩn bị và phân phát đồ ăn tự nấu cho nhóm phát chính niệm. Một số thậm chí không ngủ và giành cả đêm phát chính niệm trong một nhóm nhỏ. Nhiều học viên khác tới thăm tại bệnh viện và đứng bên ngoài buồng để giúp phát chính niệm.
Sự chăm sóc từ bi của Sư phụ và sự giúp đỡ từ các học viên đã làm cho tôi có thể ra viện trong vòng một tuần! Thông thường, một bệnh nhân với những tổn thương như thế sẽ phải ở viện ít nhất một tháng. Sự hồi phục nhanh chóng của tôi đã làm kinh ngạc những người xung quanh tôi và thuyết phục họ về sức mạnh kỳ diệu của Pháp Luân Công.
Bước đi một cách ngay chính
Tôi vẫn nằm trên giường sau khi về nhà. Thay vì phát chính niệm, tôi giành phần lớn thời gian thức để nghe, đọc và ghi nhớ Pháp. Tôi cũng chủ động hướng nội và tìm ra nhiều thiếu sót bao gồm cả tâm oán hận mạnh mẽ, tâm tranh đấu, thiếu kiên nhẫn khi giao tiếp với những người khác, v.v.. Tôi cũng luyện công mỗi sáng. Sau một tháng, tôi dần dần có thể đứng lên, đi lại và ngồi. Tôi tái gia nhập nhóm học Pháp cùng với các học viên và sức khỏe của tôi nhanh chóng được cải thiện.
Bốn mươi lăm ngày sau tai nạn, chúng tôi nhận được tin rằng mỗi khu vực chúng tôi cần có người đại diện để tới Văn phòng Khiếu nại. Tôi là một trong các đại diện được lên lịch phỏng vấn. Lo ngại là buổi phỏng vấn sẽ ảnh hưởng xấu tới sự hồi phục của tôi, các học viên đã tìm kiếm một người thay thế. Tuy nhiên, tôi đã bảo đảm với họ tôi có thể làm được việc này. “Không có gì là không thể. Đừng quên chúng ta là các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp.”
Ngày hôm sau, chúng tôi đi tới văn phòng Thư tín và Khiếu nại. Với sự bảo hộ của Sư phụ, quá trình đã hoàn thành một cách nhanh chóng và thuận lợi.
Tôi đã tu luyện trong Pháp Luân Đại Pháp gần hai mươi năm và thấy mình thật là may mắn khi có sự bảo hộ của Sư phụ tôn kính và sự giúp đỡ không ngần ngại từ các bạn học viên. Tai nạn này đã thúc đẩy sự kiên định của tôi để làm [mọi việc] được tốt, báo đáp lại sự cứu độ từ bi của Sư phụ dành cho tôi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/1/15/359636.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/1/29/167755.html
Đăng ngày 12-3-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.