Bài viết của một học viên tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[Minh Huệ 17-02-2017] Giữa những lúc gặp khảo nghiệm và khổ nạn, chúng ta phải có tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp. Chỉ với chính niệm chính hành, chúng ta mới có thể đảo ngược tình huống. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm giảng chân tướng, gồm cả việc đối mặt với việc xét xử bất hợp pháp tại tòa án. Xin vui lòng chỉ ra bấ t cứ điều gì chưa phù hợp với Pháp.

Bắt giữ bất hợp pháp.

Một buổi chiều mùa xuân năm ngoái, tôi đi ngang qua một người đàn ông lớn tuổi trên đường đến trạm xe buýt tại thành phố Đại Liên. Tôi đi với ông ấy và nói: “Xin chào, tôi rất vui được gặp ông hôm nay. Hãy ghi nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo! Ông đã từng nghe về việc thoái Đảng cộng sản Trung Quốc chưa?”

Trước khi tôi nói xong, ông ấy đã buộc tội tôi là chống lại Đảng và tuyên truyền Pháp Luân Đại Pháp. Khi ông ấy rời đi, ông ấy vẫn còn quay lại nhìn tôi. Chẳng mấy chốc, một chiếc xe cảnh sát đi tới. Họ bắt tôi lên xe và đưa tôi đến đồn cảnh sát trên đường Quế Lâm.

Người đàn ông nói chuyện với tôi trên phố lúc nãy đã ở đồn cảnh sát trước khi tôi đến đó. Ông ta chỉ tay vào mặt tôi và nói: “Chính là bà ta. Bà ta đã cố gắng bảo tôi thoái Đảng để cứu được bản thân mình!”

Tôi nhớ rằng Sư phụ giảng người tu luyện thì không có kẻ thù. Nên tôi nói với ông ấy: “Tôi không có trách ông đâu. Chỉ là ông không biết sự thực!” Mọi người nghe tôi nói đều chấn động và lặng người. Sự từ bi của học viên Đại Pháp đã làm mọi người xúc động.

Họ giữ tôi ở đồn cảnh sát và lục soát nhà tôi. Tôi bảo với họ rằng lục soát nhà tôi là tội xâm phạm bất hợp pháp. Họ đã lấy đi nhiều tài liệu giảng chân tướng.

Họ hỏi tôi: “Bà đã lấy các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp ở đâu? (các quyển tuần san, tờ rơi và đĩa CD)”

Tôi trả lời: “Tôi tự làm chúng.” Anh ta lại hỏi: “Bà làm những thứ này để làm gì?” Tôi trả lời: “Để cứu người.” Viên cảnh sát nói: “Tôi không tin bà có khả năng làm việc này ở tuổi của bà.”

Tôi nói với anh ta rằng tôi tải các tài liệu này từ trên mạng và tự làm chúng. Anh ta nói: “Tôi sẽ tìm ra sự thật khi tôi tới nhà của bà. Rồi chúng ta sẽ xem bà sẽ ăn nói thế nào.”

Khoảng 9 giờ tối, tôi cảm thấy hoa mắt và đau đầu. Nhân viên bảo vệ đưa tôi đến một phòng rộng hơn để tôi hít thở không khí. Lúc 10 giờ tối, viên cảnh sát lục soát nhà tôi quay trở lại và dẫn theo con trai tôi. Chắc hẳn tôi trông như bị ốm, vì con trai tôi ứa nước mắt khi nhìn thấy tôi.

Họ quyết định đưa tôi đến bệnh viện bất chấp sự kháng cự của tôi. Ở bệnh viện, huyết áp tâm thu của tôi là 230mmHg. Bác sĩ nói rằng tôi có thể bị nhồi máu cơ tim và cần phải nhập viện.

Buổi sáng hôm sau, viên cảnh sát phụ trách trường hợp của tôi chạy đến bệnh viện và nói: “Bà được tự do từ bây giờ. Họ đã cho bà tại ngoại vì lí do sức khỏe” Tôi biết rằng Sư phụ đang bảo hộ mình. Ba ngày sau, tôi đề nghị được xuất viện, nhưng bác sĩ từ chối. Họ van nài tôi ở lại thêm 1 tuần. Nên tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho đến khi tôi trở về nhà.

Vào cuối năm, tôi được thông báo từ cảnh sát địa phương rằng họ đã báo cáo trường hợp của tôi lên Viện kiểm sát. Tôi đến đó và nói với họ rằng tôi không phạm pháp, và rằng thực hành Pháp Luân Đại Pháp là hợp pháp. Họ đưa tôi ba văn bản và đề nghị tôi ký tên nhưng tôi từ chối. Vị kiểm sát viên không có sự lựa chọn nào khác nên đành để tôi về nhà.

Tuy nhiên, khi tôi đến dự phiên toà, tôi đã bị đe dọa bởi thẩm phán. Nhân tâm nổi lên và tôi đã bị ông ta lợi dụng. Bị tâm sợ hãi khống chế, tôi đã ký tên vào các biên bản. Tôi đã làm điều mà một học viên Đại Pháp không nên làm. Kết quả là tôi đã bị cựu thế lực lợi dụng.

Vào ngày 7 tháng 12 năm 2016, con trai tôi nhận được một cuộc điện thoại từ Tòa án quận Trung Sơn. Họ thông báo rằng ngày xét xử tôi là ngày 14 tháng 12. Tôi nhận ra rằng tôi đã có chỗ sơ hở nên đã bị cựu thế lực dùi vào và cần phải thực thi tốt hơn.

Sư phụ giảng:

“Quá trình diễn hoá thật sự diễn ra tại không gian khác, vô cùng phức tạp và huyền diệu; sai một chút là không được” (Bài giảng thứ nhất- Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhớ lại lời giảng của Sư phụ và hiểu rằng tôi đã phạm sai lầm và cần phải chính lại thông qua việc tu tâm. Tuy nhiên, tôi sẽ không thừa nhận bất cứ bức hại nào của cựu thế lực, cũng như không cho phép con người thế gian phạm tội chống lại Đại Pháp.

Tôi nói với con trai: “Tất cả những gì chúng ta cần là tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp. Một niệm chân chính sẽ giải thể hàng trăm tà ác. Sư phụ sẽ an bài mọi thứ. Xin con đừng làm theo đề nghị của họ. Con cần đặt định bản thân cho chính bằng sự chọn lựa đúng đắn.”

Phiên tòa bắt đầu bằng tiếng búa vang lên. Tim tôi đập thình thịch, và tôi phát chính niệm. Khi thẩm phán đọc cáo trạng, tôi nhẩm bài thơ của Sư phụ:

Vô Tồn

Sinh vô sở cầu,
Tử bất tích lưu.
Đãng tận vọng niệm,
Phật bất nan tu.

Tạm dịch:

Vô Tồn

Sống chẳng tham cầu,
Chết không lưu luyến;
Sạch bong vọng niệm
Tu Phật không khó.

(Hồng Ngâm)

Biệt Ai

Thân ngọa lao lung biệt thương ai
Chính niệm chính hành hữu Pháp tại
Tĩnh tư kỷ đa chấp trước sự
Liễu khước nhân tâm ác tự bại

Tạm dịch:

Đừng Buồn

Thân trong ngục tù đừng đau buồn
Chính niệm chính hành Pháp ở đây
Tĩnh tâm suy nghĩ bao chấp trước
Dứt được nhân tâm ác tự bại.

(Hồng Ngâm II)

Thời khắc đó, tôi không cảm thấy bất cứ oán hận nào. Thẩm phán buộc tội tôi: “Bà đã lợi dụng một tà giáo để phá hoại việc thực thi luật pháp. Bà có thừa nhận tội của bà không?”

Tôi đã không trả lời ông ấy cho đến khi ông ấy hỏi lần thứ ba. Tôi nói: “Ông biết Pháp Luân Đại Pháp là gì và đã bị bức hại nhiều năm vừa qua. Ông cũng biết những học viên Pháp Luân Đại Pháp đang làm những việc gì. Tôi không có tội. Giang Trạch Dân mới là kẻ có tội. Ông ta đã dùng quyền lực của mình để phát động cuộc bức hại chưa từng có trong lịch sử, và ông ta đã phạm tội chống lại người Trung Quốc và chống lại loài người. Tôi từ chối trả lời tất cả các câu hỏi của ông hôm nay. Tôi khuyên ông không đi theo họ Giang! Nếu ông làm điều đó, tương lai ông sẽ bị quả báo.” Sau khi tôi nói xong, viên thẩm phán lại hỏi một lần nữa là tôi có phạm tội không. Tôi nhắc lại rằng tôi từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào của ông ấy, bởi vì nếu tôi làm vậy, tôi sẽ đẩy ông ấy vào con đường tự hủy hoại bản thân. Ông ấy đã không có gì để nói với tôi nữa.

Cuối cùng, vị thẩm phán hỏi: “Bà có gì để nói không?”, tôi đáp: “Không có luật nào nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là bất hợp pháp. Giang Trạch Dân sẽ bị đưa ra công lý chẳng bao lâu nữa. Tôi hy vọng ông sẽ đối xử tử tế với các học viên Đại Pháp. Đó là việc tốt nhất mà ông có thể làm cho chính bản thân ông.”

Tôi bị yêu cầu ký tên vào các hồ sơ; Tôi đã từ chối. Thẩm phán sau đó thông báo: “Phiên tòa tạm hoãn!” và nói: “Bà có thể đi!”

Con trai tôi hỏi: “Chúng tôi có cần phải quay lại không?” và nhận được câu trả lời là: “Không cần”

Trong cuộc chiến giữa chính và tà, tín tâm của tôi với Sư phụ và Đại Pháp đã trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi cũng tìm ra nhiều chấp trước, như tâm hiển thị, tâm tranh đấu và muốn chứng thực bản thân. Tôi sẽ tập trung vào việc hướng nội, tu bỏ những chấp trước này và làm tốt ba việc để Sư phụ sẽ không phải bận tâm về tôi nữa.

Tôi sẽ hoàn thành thệ ước và trở về nhà cùng với Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/95-340639.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/2/17/162218.html
Đăng ngày 17-3–2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share