Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-02-2017] Tôi bước sang tuổi 50 vào đầu năm 2006. Mặc dù mù về máy vi tính và chỉ biết một vài chữ tiếng Trung, nhưng tôi đã thành lập điểm sản xuất tài liệu Đại Pháp với sự trợ giúp của các học viên có hiểu biết về mặt kỹ thuật.

Trong khi học các kỹ năng cần thiết để duy trì hoạt động của điểm sản xuất tài liệu, tôi đã làm được những tài liệu giảng chân tướng Đại Pháp. Không thứ gì, kể cả ngày nghỉ, cản trở tôi trong việc đáp ứng nhu cầu về tài liệu cho các đồng tu.

Bên cạnh việc tu luyện tinh tấn, phần lớn thời gian của tôi dành vào việc sản xuất tài tiệu Đại Pháp. Những thành viên gia đình tôi hiểu rõ tầm quan trọng của công việc tôi đang làm và cố gắng không cản trở tôi. Thậm chí họ còn giúp đỡ tôi mỗi khi tôi cần.

Thành thục kỹ năng máy tính

Khi tôi nhận thấy rằng vị học viên có kỹ năng về máy tính đã quá bận rộn đến nỗi không có thời gian học Pháp, tôi đã quyết định học cho thông thạo lĩnh vực này, dù cho có người bảo là tôi thiếu kiến thức cơ bản. Tôi không xem việc này là một rào cản mà đề nghị được hướng dẫn từng bước một. Tuy nhiên, tôi gặp khó khăn với một vài thuật ngữ bằng tiếng Anh. May mắn là một học viên khác đã đưa cho tôi bảng hướng dẫn mà cô ấy tự làm. Cô ấy làm mẫu cho tôi từng thao tác, và rồi tôi đã có thể sẵn sàng giúp đỡ các học viên khác.

Cho đến bây giờ, tôi vẫn duy trì việc luyện công và học Pháp nhóm vào buổi sáng, và buổi chiều tôi giúp đỡ các học viên khác. Tôi hướng dẫn họ những điều cơ bản về cách sử dụng máy tính và việc vận hành điện thoại di động.

Tâm tật đố

Có một học viên 60 tuổi có học vấn cao chỉ mất vài ngày để sử dụng máy vi tính thành thạo. Nhưng bà ấy lại gặp vấn đề với việc ghi nhớ các thuật ngữ tiếng Anh.

“Chị đã đạt được học vấn cao hơn tôi kiểu gì vậy?” Tôi tự hỏi. “Chị đang ghi chú những gì tôi hướng dẫn, nhưng chị vẫn không học cách áp dụng những gì tôi đã nói. Chị thực sự quá chậm chạp!”

Sau đó tôi nghĩ, “Phải chăng tôi đang hướng ngoại? Những chấp trước nào đã làm tôi có những niệm đầu này? Đó có phải là tâm tật đố không? Phải chăng tôi đang xem thường học viên khác? Mọi người đều có thể tu luyện Đại Pháp, bất kể ở trình độ học vấn hoặc tuổi tác nào. Chắc hẳn tôi còn một số chấp trước chưa từ bỏ.”

Sau khi hướng nội và thay đổi thái độ, vị học viên ấy nói với tôi rằng cuối cùng cô ấy cũng đã hiểu được tất cả những gì cần thiết và thiết lập một điểm sản xuất tài liệu.

Uy lực của Đại Pháp

Tháng 4 năm 2016, hơn mười học viên ở địa phương của tôi bị bắt giữ. Cảnh sát đã theo dõi điện thoại của họ trong nhiều ngày. Một vài học viên thường xuyên đến nhà tôi nằm trong số các học viên bị bắt giữ.

Điều đó làm tôi lo sợ, và tôi rất lo rằng mình sẽ bị bắt mỗi khi ra khỏi nhà. Sau đó tôi chỉ buông bỏ tâm sợ hãi và quyết định tham gia vào một nhóm học Pháp.

Trước khi ra khỏi nhà, tôi kiểm tra lại căn phòng của mình. Có 4 laptop, 2 máy in và hơn 10 chiếc điện thoại di động của các học viên khác.

“Những thiết bị này được sử dụng để giảng chân tướng về Đại Pháp,” tôi nghĩ. “Không ai có thể lấy chúng. Bất cứ ai lấy đi sẽ phạm tội và bị trừng phạt.”

Sư phụ giảng:

“…không có sợ, thì cũng không tồn tại nhân tố làm cho chư vị sợ.” (Tống khứ chấp trước cuối cùng- Tinh tấn yếu chỉ II)

Tôi hồi tưởng lại lần tôi đến quảng trường Thiên An Môn để chứng thực Pháp năm 2001. Tôi nhẩm Pháp của Sư phụ trong khi hô to “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Tiếng hô của tôi vang vọng cả quảng trường. Những học viên cùng đi với tôi đều bị bắt, những dường như không ai trông thấy tôi.

Lần này cũng vậy, tôi nhẩm Pháp của Sư phụ khi rời khỏi nhà, và đã không có ai can nhiễu đến tôi.

Sự thực không thể bị che giấu mãi

Trong đám cưới con trai của một người bạn cũ của tôi vào tháng 5 năm 2016, tất cả mọi người đều ngạc nhiên vì trông tôi rất trẻ trung so với tuổi của mình. Họ muốn biết loại mỹ phẩm mà tôi đang dùng. Tôi bảo với họ rằng là tôi tu luyện Đại Pháp.

Tôi chia sẻ đoạn Pháp của Sư phụ với họ:

“Công pháp tính mệnh song tu, từ ngoài mà quan sát người ta cảm thấy như trẻ ra nhiều tuổi; cá nhân nhìn bề ngoài khác nhiều so với tuổi thực tế.” (Bài giảng thứ năm, Chuyển Pháp Luân)

Một người hàng xóm cũng là bạn học cũ của tôi đã hỏi rằng liệu tôi có bị bắt và bị tra tấn vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không.

“Tôi đã bị bắt hai lần,” tôi nói. “Tôi bị tra tấn và đánh đập chết đi sống lại trong 8 năm. Trưởng ban an ninh nội địa đã dí dùi cui điện vào mặt tôi.”

Cô ấy thắc mắc vì sao tôi không từ bỏ Đại Pháp, nhất là vì nhà nước đã cấm. Cô ấy không thể hiểu được vì sao tôi có thể chịu đựng những đòn tra tấn như thế.

“Chị biết đó,” tôi nói: “Tôi đã từng có rất nhiều vấn đề về sức khỏe, bệnh gan và dạ dày. Sau khi thăm khám với nhiều bác sĩ hơn 10 năm, sức khỏe của tôi lại ngày càng tệ hơn. Tu luyện Đại Pháp, sức khỏe của tôi đã hồi phục hoàn toàn.”

Tôi nói tiếp: “Tôi tu luyện Đại Pháp đã 20 năm rồi và tôi luôn khỏe mạnh. Tâm trí tôi thuần tịnh và tôi không còn lo lắng gì nữa.”

Sau đó tôi nói về vụ tự thiêu dàn dựng tại quảng trường Thiên An Môn và những tuyên truyền lừa dối của Đảng cộng sản Trung Quốc, người hàng xóm này đã làm tam thoái.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/24/337832.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/2/4/162062.html
Đăng ngày 6-3-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share