Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 24-01-2017] Công việc hiện tại của tôi là nấu nướng và dọn dẹp cho một công ty nhỏ khoảng 20 nhân viên. Tôi làm theo các yêu cầu của quản lý và hoàn thành tất cả mọi việc một cách chu đáo.
Tôi sống ở trong một căn hộ 3 phòng ngủ cùng với một vài đồng nghiệp. Họ ngủ trong phòng ngủ, còn tôi ngủ ở nhà bếp. Các phòng ngủ có điều hoà và máy sưởi, nhưng trong bếp thì không có, do vậy phòng bếp nóng nực vào mùa hè và lạnh vào mùa đông.
Vào mùa hè, những người bạn ở chung nhà khuyên tôi sử dụng điều hoà trong phòng khách và tắt nó đi khi người quản lý tới. Tôi nói với họ tôi không thể làm như vậy, bởi vì người quản lý đã mua cho tôi một cái quạt, và việc tôi sử dụng điều hoà mà không được cho phép có thể bị coi là ăn trộm.
Khi những người bạn chung nhà với tôi bị hết vật dụng hàng ngày, họ mang về nhà một vài thứ lấy từ văn phòng. Họ muốn tặng một số đồ cho tôi, nhưng tôi nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Công và cố gắng hành xử theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành người tốt hơn. Tôi không thể lấy bất cứ cái gì không thuộc về tôi. Tôi tin vào nguyên lý ‘không mất, không được’. Mỗi người đều có vận mệnh riêng của mình, nếu tôi lấy cái gì thuộc về người khác, thì cuối cùng tôi cũng sẽ mất; nó có thể dưới dạng mất tiền, gặp sự việc không may xảy ra, hoặc có một ngày làm việc tồi tệ.”
Tôi làm việc dọn dẹp một cách tự nguyện sau khi những người bạn chung phòng đi ra khỏi nhà. Tôi tắt điều hoà và đèn trong phòng của họ nếu họ quên, tôi cũng nhắc nhở họ phải tiết kiệm điện và nước khi tôi gặp họ. Tôi mua các vật dụng hàng ngày để dùng chung bằng tiền tiết kiệm riêng của mình để họ có thể ngừng lấy đồ từ văn phòng.
Một số nhân viên đã kể với quản lý về tôi, họ nói rằng bà cô tập Pháp Luân Công này khác với những người giúp việc trước đó. Cả bốn vị quản lý sau khi bàn bạc đã quyết định đưa tiền mặt cho tôi để tôi đi mua đồ ở ngoài chợ thay vì mua đồ ở siêu thị, bởi vì ở ngoài chợ đồ ăn rẻ hơn và tươi hơn; họ không yêu cầu tôi phải đưa lại chứng từ hay hoá đơn mua hàng nữa.
Tôi hỏi: “Các vị tin tôi sao?”
Họ nói: “Chúng tôi tin tưởng các học viên Pháp Luân Công.”
Pháp Luân Công đã nâng cao tâm tính của tôi như thế nào
Trước khi tu luyện, tôi là một người kiêu căng, ngạo mạn và khôn vặt. Tôi có nhiều bệnh tật và không thể có con. Tôi đã tìm cách điều trị chứng vô sinh trong 9 năm, nhưng không có tác dụng. Bởi vì điều này, chồng tôi hiếm khi cười với tôi, và gia đình anh ấy cũng đối xử với tôi như một người xa lạ. Tôi cảm thấy cuộc sống của mình trên thế gian này thật vô nghĩa.
Tôi đã may mắn bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996. Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi đã hiểu rằng cuốn sách là Phật Pháp, cuốn sách dạy cho mọi người tu luyện theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và rất uyên thâm.
Sau khi đắc Pháp, tôi bắt đầu hành xử theo những nguyên lý đó. Thế giới quan của tôi đã thay đổi. Tôi trở nên khoẻ mạnh và tràn đầy năng lượng, và tôi sống hạnh phúc mỗi ngày.
Một ngày, tôi thấy một đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi và đã mang cháu về nhà nuôi. Chồng tôi không muốn đứa bé và thường gây sự với tôi. Anh ấy không làm bất kỳ việc gì sau khi đi làm về. Thời gian đó, tôi bán hàng ăn vặt để kiếm sống, và phải làm tất cả việc nhà, nên tôi chỉ ngủ có 3 hoặc 4 giờ mỗi ngày. Tôi không hề gây sự lại khi chồng tôi chửi thề hay lăng mạ tôi, tôi không ôm giữ oán hận với anh ấy.
Năm tháng sau khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi mang thai mà không phải điều trị gì. Đó là một phép màu! Chồng tôi đã thay đổi thái độ với tôi. Tôi sinh một bé trai. Tôi thật sự may mắn vì đã tu luyện Pháp Luân Công!
Sau khi chứng kiến tôi trở nên tốt hơn ra sao, một vài người bạn và những người thân thích của tôi cũng bắt đầu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Một số người đang phải chịu những bệnh tật mà bệnh viện chữa mãi không khỏi. Sau khi niệm những chữ này, bệnh của họ đã biến mất. Họ đã rất vui mừng và ngạc nhiên trước hiệu quả thần kỳ của Pháp Luân Công.
Tôi không vì lợi ích trước mắt mà tranh mà đấu, do đó những người họ hàng đều quý mến tôi. Các bậc cha chú bên nhà chồng đều ca ngợi tôi là con dâu tốt nhất, và các bậc bề trên trong gia đình tôi cũng ca ngợi tôi là người con hiếu thảo nhất.
Một số người nói họ thật có phúc vì là hàng xóm của tôi. Những người này không có đủ điều kiện để mua các thiết bị điện gia dụng, do vậy tôi đã để họ dùng đồ của tôi. Tôi cũng dọn sạch nhiều chỗ trong các khu vực công cộng ở toà nhà của chúng tôi. Nói chung, tôi không cảm thấy phiền khi bị thiệt thòi, và tôi luôn hành xử theo các nguyên lý của Pháp Luân Công.
Tôi không bao giờ nói lời thị phi khi nói chuyện với những người hàng xóm. Nếu ai đó than phiền với tôi về các mâu thuẫn của họ, tôi sẽ cố gắng thuyết phục họ hành xử tốt và gỡ bỏ những khúc mắt trong tâm của họ.
Gia đình nhà chồng tôi đã từng là địa chủ và bị bức hại bởi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) trong Cải cách ruộng đất vào những năm 50. Khi ĐCSTQ, được chỉ đạo bởi cựu lãnh đạo đảng Giang Trạch Dân, bắt đầu tiến hành bức hại Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999, chồng của tôi sợ bị liên luỵ, và anh ấy đã phản đối tôi tiếp tục tu luyện.
Anh ấy nói: “Pháp Luân Công đã bị oan uổng, nhưng em không thể quay lại tu luyện khi mọi sự thay đổi trong tương lai sao?”
Tôi đáp lại: “Không được, bởi vì em đã được hưởng lợi từ việc tu luyện, nên em sẽ vì Pháp Luân Công mà giảng rõ sự thật.”
Do tôi không từ bỏ đức tin của mình, Phòng 610 và sở cảnh sát địa phương đã thao túng chồng tôi bức hại tôi. Anh ấy đã trói tôi lên và đánh tôi. Anh ấy không cho tôi ngủ, buộc tôi phải làm việc nhà suốt cả ngày và đuổi tôi ra ngoài vào buổi đêm. Tôi không hề oán hận anh ấy, tôi vẫn thiện đãi với anh ấy bất chấp điều anh ấy đã làm với tôi.
Sau này tôi rời khỏi nhà và đi làm giúp việc ở một thành phố khác. Tại mỗi gia đình mà tôi làm giúp việc, tôi luôn hành xử theo các nguyên lý của Pháp Luân Công, và luôn cố gắng làm việc của mình thật tốt. Tôi tuân thủ chặt chẽ các yêu cầu của tất cả các chủ nhà mà tôi làm việc, tôi mua đồ ăn giúp họ mà không hề lấy một xu không phải của mình.
Tôi thường ăn đồ thừa sau mỗi bữa ăn để không lãng phí thức ăn. Tôi giảng chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Công cho các thành viên của tất cả những hộ gia đình mà tôi làm việc. Hầu hết các gia đình đều thuyết phục tôi ở lại làm lâu dài cho họ và khen ngợi tôi có trách nhiệm. Họ thường nói với tôi rằng những người như tôi rất khó tìm.
Tôi ngộ được rằng khi tôi chân chính yêu cầu bản thân hành xử theo Chân-Thiện-Nhẫn, vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã, thiện đãi với mọi người, lùi bước trước các mâu thuẫn, không tranh giành lợi ích, có thể khoan dung và đề cao tâm tính khi bị khuất nhục; vậy thì sự tu luyện sẽ là không giới hạn. Tôi cũng hiểu rằng tôi còn nhiều điểm phải đề cao và cần phải cố gắng làm tốt hơn nữa.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/1/24/341236.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/2/10/162130.html
Đăng ngày 14-3-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.