Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 6-12-2015] Tôi là vợ của một nông dân 42 tuổi, tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trước khi bắt đầu bước trên con đường tu luyện, tôi rất chấp trước vào danh, lợi, và tình. Nhưng, khi còn rất nhỏ, trong tâm tôi từng hỏi ông trời: “Tôi là ai? Tại sao tôi lại ở đây? Tôi đến từ đâu?”

Mẹ tôi bị khuyết tật. Là con gái đầu lòng, tôi phải bươn chải từ khi còn rất nhỏ. Tôi lập gia đình và sinh một đứa con gái bị bại não. Gia đình tôi đau buồn vô tận. Tôi tìm kiếm cách chữa trị cho đứa con gái 10 tháng tuổi của mình.

Rất khó khăn vất vả bởi vì thái độ của chồng tôi và gia đình anh đối với tôi và đứa con gái nhỏ của chúng tôi. Chồng tôi thô lỗ và cục cằn. Anh thường mắng chửi và đánh đập tôi. Anh không ngừng nói: “Tại sao cô lại cho tôi một đứa con gái bệnh tật? Cô đã làm gì trước đây hả?” Anh không muốn tôi tiêu tiền cho nó, và tôi cảm thấy mình đã cưới nhầm người và muốn ly dị.

Nỗi đau đớn dồn nén lâu dài khiến tôi suy sụp với nhiều bệnh tật, bao gồm rối loạn thần kinh, mất trí nhớ, đau đầu, mất ngủ, và đau lưng. Thể trạng tôi ngày càng suy yếu.

Đại Pháp dạy tu Chân

Sau khi bị chồng đánh, tôi đến nhà mẹ mình khóc lóc. Tuy nhiên, bà đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Bà nói: “Đời người là bể khổ. Mỗi con người đều chứa đầy cảm xúc và vật lộn với khổ nạn. Những người tu luyện sẽ vượt khỏi luân hồi và đạt được hạnh phúc thật sự. Con nên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chỉ có Sư phụ Lý Hồng Chí mới có thể giúp con vượt ra khỏi vòng sinh tử.”

Khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi hiểu ra rằng mình đang trả nợ nghiệp bằng cách chịu đựng khó nạn và đau khổ. Tôi cũng hiểu rằng con người đến đây để đắc Pháp, và ước nguyện đến đây của tôi là vì Pháp. Theo cách này, thì tôi thật may mắn khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Khi lần đầu nghe các bài giảng của Sư phụ vào cuối mùa thu năm 2000, tôi đã ngủ thiếp đi, nhưng tôi vẫn có thể nghe được giọng của Sư phụ. Tôi cảm thấy có thứ đang xoay trên đỉnh đầu mình và biết rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể mình.

Vài ngày sau thì mẹ tôi dạy tôi các bài công pháp. Sau khi về nhà, tôi luyện tất cả các bài công pháp, kiểm tra động tác của mình với sách, và phát hiện rằng chúng gần như chính xác. Thật khó tin khi tôi đã lĩnh hội được các bài công pháp ngay sau khi học chúng. Khi ngồi đả tọa, tôi trải nghiệm được trạng thái tốt nhất mà Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân – tôi cảm thấy tuyệt vời và rất thoải mái như thể đang ngồi bên trong một vỏ trứng.

Cơ thể tôi nhanh chóng hồi phục khỏi các hội chứng [bệnh tật]. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi Sư phụ bắt đầu chăm sóc mình. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi cảm nhận được hạnh phúc chân chính là như thế nào, và tôi cảm thấy Sư phụ luôn ở bên mình mọi lúc.

Những trải nghiệm kỳ diệu

Nhà tôi đã cũ. Một đêm nọ, tôi bị một con bọ cạp cắn, và cơn đau đánh thức tôi dậy. Tôi bôi thuốc nhưng không có tác dụng. Đột nhiên tôi nhận ra rằng mình là một học viên, vậy làm sao tôi có thể làm dịu cơn đau chỉ bằng cách dùng những phương pháp của người thường? Tại sao tôi không luyện công thay vào đó? Vì vậy, tôi bật nhạc lên, và bắt đầu luyện công.

Trong khi luyện bài công pháp thứ nhất, tôi cảm thấy một Pháp Luân nhỏ đang quay trong đầu gối của mình, và cơn đau của tôi giảm đi. Đến khi tôi luyện xong bài công pháp thứ hai, tôi không còn bị đau nữa.

Không lâu sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, một vòng tròn những mụn đỏ nổi lên trên mặt tôi. Hai ngày sau, những mụn đỏ đã đầy trên mặt tôi, và tôi được khuyên đi khám bác sỹ ngay lập tức. Vì vậy tôi đã đến bệnh viện.

Trên đường về nhà, tôi lấy ra một chút thuốc và bôi một ít lên mặt mình. Ban đêm tôi tỉnh dậy và chồng tôi hỏi tôi có ổn không. Đột nhiên tôi nôn ra tất cả thuốc, và cảm thấy đỡ hơn nhiều. Đó là khi tôi nhận ra rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể mình bằng cách loại bỏ những thứ xấu, nhưng tôi chọn cách dùng thuốc, khiến cho chúng bị đẩy vào.

Điều này đã khích lệ tôi quăng tất cả thuốc đi. Tôi nghĩ: “Mình là một học viên, nên mình sẽ ổn thôi. Mình sẽ chỉ nghe lời Sư phụ.” Mặt tôi trở lại bình thường, và da dẻ của tôi trở nên trắng trẻo và rạng rỡ. Tất cả mọi người hỏi tôi: “Làm sao mà mặt bạn trở nên hồng hào và mềm mại thế? Bí quyết của bạn là gì vậy?” Tôi nói: “Đây là kết quả nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Sư phụ giảng:

“…các cô nương trẻ tuổi đều trang điểm, muốn da dẻ trắng trẻo hơn, đẹp hơn. Tôi nói rằng chư vị tu luyện công pháp tính mệnh song tu một cách chân chính, [thì] tự nhiên đạt được điều ấy; bảo đảm là chư vị không [cần] trang điểm.” (Bài giảng thứ nămChuyển Pháp Luân)

Tôi vẫn còn nhớ tất cả trải nghiệm kỳ diệu mà mình đã gặp khi bắt đầu tu luyện. Khi động tác của tôi không đúng, một Pháp Luân lớn sẽ quay rất mạnh và tôi sẽ thấy gió xoáy xung quanh mình. Ban đầu tôi không biết điều gì đang xảy ra, và tôi vừa hơi sợ vừa phấn khích.

Khi chia sẻ trải nghiệm này với các đồng tu, tôi nhận ra rằng những động tác của mình cần phải được chỉnh sửa. Rồi hiện tượng đó biến mất. Khi ngồi đả tọa, cơ thể tôi ngả về sau và rồi về trước, và tôi cảm thấy một Pháp Luân đang quay, đem đến cơn gió cố nâng tôi lên. Tôi không thể diễn tả được cảm giác của mình lúc đó.

Khi phát chính niệm, tôi cảm thấy được một trường năng lượng mạnh mẽ quanh mình ngay khi tôi kết ấn. Khi tôi lập chưởng, có thứ gì đó to lớn bay ra khỏi cơ thể tôi thông qua đỉnh đầu. Tôi giật mình, nhưng các đồng tu nói với tôi rằng đó là năng lượng tu luyện mà tôi phát ra để diệt trừ tà ác.

Giúp mọi người hiểu về Đại Pháp

Để làm tốt ba việc, tôi mua một cái xe ba bánh gắn máy để làm taxi. Bằng cách này, tôi có thể giảng chân tướng Đại Pháp cho mọi người, và đồng thời kiếm chút tiền. Tôi thuyết phục mọi người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó, phân phát tài liệu giảng chân tướng Đại Pháp, và phối hợp với các đồng tu để làm các hạng mục Đại Pháp.

Có một người mẹ và con gái đã thuê tôi. Thời tiết giông bão và ảm đạm, và chúng tôi gặp cơn bão mưa đá. Mưa và đá nặng hạt đập trên xe ba bánh của tôi giữa cơn gió mạnh.

Trong tâm, tôi nói với cái xe ba bánh: “Bạn đã làm việc chăm chỉ. Mục đích chính của chúng ta không phải vì tiền, vì vậy xin hãy chịu đựng một chút, và chỉ bằng cách phối hợp với nhau thì chúng ta mới có thể làm tốt để cho những hành khách của chúng ta có thể chứng kiến được sự từ bi của Đại Pháp.”

Cơn bão mạnh hơn và những hành khách của tôi sợ hãi. Tôi đỗ xe ba bánh bên lề đường và bắt đầu nói cho họ sự thật về cuộc đàn áp. Tôi khuyên họ thoái ĐCSTQ và họ đồng ý. Lúc đó thì cơn bão dừng lại.

Tôi cảm động, và nghĩ: “Rất nhiều các đệ tử Đại Pháp trên khắp thế giới đang hoàn thành thệ nguyện thiêng liêng của họ và cứu độ chúng sinh trong mọi hoàn cảnh khắc nghiệt. Mình là một trong số họ, là một lạp tử của Đại Pháp.”

Trong vùng nông thôn mà chúng tôi sinh sống, các lễ hội đền chùa được tổ chức vài lần mỗi năm vì mọi người có tâm cầu xin Thần Phật phù hộ. Việc đó tạo ra một cơ hội tốt để chúng tôi giảng chân tướng.

Tôi không bỏ lỡ một lễ hội nào cả. Tôi thường lập nhóm các đồng tu để giảng chân tướng và thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ. Chúng tôi thường thuyết phục được hơn 50 người thoái ĐCSTQ mỗi lần.

Trại lao động

Bốn năm sau khi mua xe ba bánh, tôi giúp một đồng tu chuyển nhà. Vào giờ ăn trưa, tôi để xe ba bánh trong một ngõ hẻm, nhưng nửa tiếng sau tôi ra thì xe ba bánh đã biến mất.

Ba ngày trôi qua, và rồi một tuần. Tôi vẫn không tìm được nó. Không có nó thì tôi không thể giảng chân tướng, phân phát tài liệu giảng chân tướng, hay là kiếm tiền.

Tôi không thể nào đợi lâu hơn được nữa và mua lại một cái đã dùng rồi. Nhưng chỉ vài ngày sau, tôi bị theo dõi và bị bắt giữ, và bị một năm lao động cưỡng bức.

Có nhiều học viên trong trại lao động đó. Chúng tôi khích lệ và phối hợp cùng nhau để phản đối bức hại bằng chính niệm. Rồi tôi bắt đầu học thuộc lòng Pháp. Tôi học thuộc Hồng Ngâm, Hồng Ngâm II, Hồng Ngâm III, Luận Ngữ, và bất kỳ thông tin Đại Pháp nào khác mà tôi có thể có được.

Thông qua việc không ngừng học thuộc Pháp, phát chính niệm, và thanh lý trường không gian của mình, tôi trở nên có thể bình tĩnh và hướng nội để hiểu tình huống này tốt hơn.

Đầu tiên và trước nhất, mặc dù làm ba việc là mục đích chính của tôi khi có xe ba bánh, tôi đã không luôn ưu tiên nó một cách đúng đắn. Khi trạng thái tu luyện của tôi không chính và những chấp trước của tôi còn mạnh, tôi muốn kiếm tiền hơn là giảng chân tướng.

Thứ hai, tôi có một tâm lý làm việc mạnh mẽ, khiến nuôi dưỡng chấp trước phụ thuộc và truy cầu an nhàn.

Thứ ba, tôi có xu hướng mang lòng oán giận với người nhà của mình, đó là một rào cản cho việc tôi đồng hóa với Pháp. Tôi không nhận ra đó là tình.

Thứ tư, tôi thiếu học Pháp, và tôi không tu luyện vững chắc.Tôi có xu hướng làm cho xong việc thay vì học Pháp, và có xu hướng đi gặp điều phối viên để được tư vấn ngay khi các vấn đề nổi lên. Theo một cách như vậy, tôi thật ra đang nhờ người khác tu luyện cho mình, và hậu quả là tôi ngưỡng mộ những đồng tu đó chứ không phải là Pháp. Cuối cùng, tôi đã làm tổn hại bản thân mình cũng như những người khác, khiến những học viên đó phát triển tâm hiển thị và những chấp trước tự cho mình là quan trọng.

Tà ác làm tôi mất xe ba bánh vì chúng muốn phá hoại việc giảng chân tướng của tôi và bức hại tài chính tôi. Nhìn thấy được hiểm nguy cận kề, Sư phụ đã cố bảo tôi hướng nội thông qua vụ việc. Tôi không nhận ra điểm hóa mà thay vào đó mua một xe ba bánh khác với mục đích để kiếm tiền. Với chấp trước an nhàn mạnh mẽ, tôi đã gây cho mình tổn thất là cả một năm bị bức hại.

Không có gì ngẫu nhiên trong tu luyện. Trong tâm tôi nói với Sư phụ: “Sư phụ, con thật sự ngu dốt. Làm sao mà con có thể không nhận ra chứ? Bây giờ con đã biết mình sai ở đâu.”

Đột phá những rào cản gia đình

Tôi không thể trở về nhà ngay lập tức sau khi được thả khỏi trại lao động, bởi vì thái độ của gia đình tôi. Đầu tiên tôi đến nhà mẹ tôi để học Pháp và luyện công. Rồi tôi nghĩ cách để đột phá trở ngại ngăn cản tôi trở về nhà với gia đình mình. Tôi quyết định viết một lá thư và nói với họ rằng tôi sẽ tiếp tục tu luyện dù có như thế nào.

Tôi nói với chồng mình rằng sự tồn tại sinh mệnh của tôi là để tu luyện. Tôi đã không đầu hàng tà ác ở trại lao động; vì vậy, không ai có thể thay đổi tôi. Tôi đã quyết tâm tu luyện Đại Pháp kể cả khi ở đó!

Suy nghĩ kiên định này của tôi đã đột phá những rào cản gia đình tôi ngay lập tức. Chồng tôi và gia đình anh nói rằng họ sẽ để tôi một mình và không can thiệp tới tôi nữa. Họ chỉ nói rằng tôi phải cẩn thận để không bị bắt lần nữa.

Tất cả dân làng nghĩ rằng chồng tôi sẽ ly dị tôi vì vụ bắt giữ và vì tôi vẫn tu luyện Đại Pháp. Hơn thế nữa, anh và gia đình anh đã lan truyền tin đồn trong làng rằng họ sẽ không cho tôi trở về nhà nữa, và anh sẽ ly dị tôi, và hơn thế nữa. Vì vậy, dân làng đã ngạc nhiên khi chồng tôi và gia đình anh đã thay đổi, và tôi đường đường chính chính trở về nhà.

Kể từ khi trở về, tôi đã giảng chân tướng cho bạn bè và gia đình để giúp loại bỏ những hiểu lầm của họ. Đảng ủy địa phương tôi đã cố nói chuyện với tôi vài lần, nhưng tôi không hợp tác. Bây giờ, tất cả bọn họ đều đã ngừng [sách nhiễu tôi].


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/12/6/320069.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/1/6/154685.html

Đăng ngày 27-01-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share