Bài viết của Thanh Tình, một học viên Pháp Luân Công

[MINH HUỆ 15-12-2015] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1998, ở tuổi 31. Khi còn ở tuổi đôi mươi, tôi từng mắc rất nhiều chứng bệnh khác nhau, bao gồm cả bệnh thấp khớp, viêm khớp mãn tính và lệch tròng mắt. Một chuyên gia chẩn đoán rằng tôi sẽ bị liệt khi đến tuổi 35. Tuy nhiên, chỉ ba tháng sau khi tu luyện Pháp Luân Công, sức khỏe của tôi đã phục hồi. Tôi đã sống không bệnh tật trong suốt 18 năm qua.

Sau khi khỏe mạnh trở lại, tôi bắt đầu hiểu được các nguyên lý để trở thành một người tốt. Sư phụ Lý Hồng Chí yêu cầu các đệ tử của Ngài trở thành người tốt, luôn suy nghĩ cho người khác trước khi làm mọi việc.

Học sinh bỏ học trở lại trường

Mùa xuân năm 2007, một học sinh của tôi đã bỏ học. Em sống không hòa hợp với người mẹ kế của mình. Tôi đã đến nhà và chia sẻ riêng những suy nghĩ của mình với em học sinh này, cùng người mẹ kế và cha của em. Em đã quyết định quay lại trường, nhưng chuyển đến sống ở nhà tôi và chỉ thỉnh thoảng về nhà để dùng bữa cùng gia đình. Tôi trở thành người giám hộ của em.

Tôi phải phụ trách một lớp chuẩn bị tốt nghiệp và cũng rất bận với công việc kinh doanh ở nhà mà tôi mới bắt đầu. Mối quan hệ không tốt của em học sinh này với người mẹ kế của mình đã khiến cho tinh thần của cô bé bất ổn. Một đồng nghiệp đã cảnh báo tôi rằng: “Đừng dành quá nhiều thời gian cho em học sinh này. Cô không thể giúp gì được cho cô bé đâu và rồi cô cũng sẽ chỉ nhận được những lời phàn nàn từ những người có liên quan thôi.”

Để giúp cô bé thì những hành động của tôi đều phải dựa trên tiêu chuẩn của Đại Pháp, tôi sử dụng những nguyên lý mà mình nhận thức được từ Pháp để hướng dẫn cô bé. Tôi cũng sử dụng các nguyên lý của Pháp khi nói chuyện với cha và mẹ kế của em.

Sau một tháng, đứa trẻ này đã nói chuyện với mẹ kế của em. Mối quan hệ của họ đã trở nên thân thiện và dễ chịu hơn. Em đã quay trở về nhà sau hai tháng và thậm chí còn bắt đầu giúp mẹ kế làm một số việc nhà. Em học sinh này sau đó đã nâng điểm số của mình lên vị trí thứ bảy trong huyện chỉ sau ba tháng và sau đó đã được nhận vào một trường trung học tốt.

Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Công, tôi sẽ không xem việc này là trách nhiệm mà mình phải làm, vì cuộc sống hằng ngày của tôi đã quá bận rộn rồi. Những gì tôi học được qua việc học Pháp giúp tôi có thể đảm nhận trách nhiệm này cùng với tất cả những việc khác và có một kết quả thành công.

“Pháp Luân Công thật tuyệt vời”

Tháng 4 năm 2008, cha của một học sinh đến gặp tôi và nhờ tôi giúp đỡ. Thời điểm đó, ông đang bận rộn cho việc trồng trọt và không có thời gian để chăm sóc cho cô con gái của mình. Chỉ còn vài tháng nữa là đến kỳ thi tuyển vào trung học. Ông không tin bất kỳ ai có thể nấu ăn và chăm sóc được cho con gái của ông.

Đây cũng là thời điểm mà việc kinh doanh của chúng tôi bận rộn nhất và tôi không có cả thời gian để ăn. Tôi không biết phải làm sao. Ông nói rằng sẽ chỉ phiền tôi trong hai tuần. Do vậy tôi đã đồng ý nhận trách nhiệm này.

Tuy nhiên, đứa trẻ đã ở với tôi cả tháng. Khi cha mẹ quay lại đón cháu, ông cảm thấy vô cùng có lỗi. Tôi đã bảo với ông ấy rằng: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Môn tu luyện này dạy tôi phải từ bi và nghĩ cho người khác trước.” Ông rất biết ơn và nói: “Pháp Luân Công thật tuyệt vời.”

Thế giới cần Chân-Thiện-Nhẫn

Năm 2010, tôi có một học sinh mới, em này đã dành rất nhiều thời gian để lên mạng internet mỗi ngày. Nó đã trở thành một thói quen mà em không thể bỏ được. Một giáo viên khác đã thông báo điều này cho phụ huynh và họ đã la mắng em.

Em cảm thấy mình bị chà đạp nên đã gói gém đồ đạc của mình và rời trường. Tôi đã phát hiện ra và nhanh chóng đi đến ga tàu hỏa để tìm em. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau trong vài giờ. Em đã rất xúc động, khóc rồi nói rằng: “Chúng ta hãy trở lại trường.”

Em học sinh này đã thuật lại mọi chuyện cho cha mẹ mình. Tôi cũng nói chuyện với cha mẹ của em và họ muốn đưa cho tôi ít tiền để cảm ơn vì đã giúp con họ ở lại trường. Tôi đã từ chối nhận tiền. Họ bảo rằng tôi là người đặc biệt, tốt hơn so với bất cứ những giáo viên mà họ đã từng gặp trước đây.

Sau kỳ thi tuyển vào trung học, em học sinh này đã được nhận vào một trường điểm, vì em đã đạt điểm số vượt trội. Em cùng cha mẹ đã đến nhà để thăm tôi.

Lại một lần nữa họ muốn đưa cho tôi ít tiền để bày tỏ lòng biết ơn. Khi ấy cũng có vài người đến thăm tôi, nên họ đã kín đáo để lại 500 nhân dân tệ tiền mặt trong nhà bếp. Sau khi trở về đến nhà, họ đã gọi cho tôi và muốn tôi nhận số tiền đó.

Nếu không tu luyện Pháp Luân Công, tôi có thể đã nhận nó. Vì vậy, ba tháng sau, khi lên huyện để giải quyết một số vấn đề cá nhân, tôi đã ghé thăm em học sinh đó và gửi trả lại số tiền.

Em bảo với tôi rằng thật là trùng hợp, vì tối hôm qua em mới vừa gọi điện để hỏi xin mẹ em ít tiền. Em nghĩ rằng có lẽ là tôi và mẹ em đã nói chuyện với nhau. Tôi không nói gì. Tôi chỉ có thể nói rằng em dường như có chút hoài nghi.

Tối hôm đó mẹ em đã gọi cho tôi. Bà đã rất xúc động về việc tôi đã làm và đã nghẹn ngào trên điện thoại. Bà nói những người tu luyện Pháp Luân Công là những người tốt nhất. Sau đó, bà nhắc tôi hãy bảo trọng.

Có rất nhiều câu chuyện xúc động tương tự về những người tu luyện Pháp Luân Công. Thế giới cần “Chân-Thiện-Nhẫn” và Pháp Luân Đại Pháp đem đến lợi ích cho toàn thế giới!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/12/15/320400.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/1/3/154654.html

Đăng ngày 26-01-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share