Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-11-2015] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào thời kỳ hưng thịnh của khí công năm 1998. Tôi đã được trải nghiệm một cảm giác tuyệt vời khi xem mẹ mình luyện bài công Pháp thứ hai của Pháp Luân Công lúc bà đang luyện thế Phúc tiền bão luân như thể đang ôm một Pháp Luân.

Vào thời điểm đó tôi bị viêm bao gân tay [viêm màng gân]. Lưng của tôi sưng lên một cục lớn mà không xẹp xuống, dẫn đến đau cánh tay phải và chân phải. Vì lý do đó, tôi phải nhập viện ba năm nhưng tình hình không được cải thiện.

Hai tháng sau khi tu luyện Pháp Luân Công, bệnh của tôi đã biến mất. Tôi đã tới nhà của chị gái và rất phấn khởi nói với chị ấy rằng, “Bệnh của em được chữa lành rồi! Em bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công và em đã khỏi bệnh!”. Chị gái tôi đã chứng kiến ​​huyền năng chữa bệnh và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Nhiều lần trong những ngày đầu của cuộc bức hại, tôi đã liên tục mơ thấy mình đang bay, nhưng không thể bay cao và thường bật khóc mà không hiểu vì sao.

Một trong những giấc mơ tôi đang trên đường về nhà, nhưng không hiểu vì lý do gì tôi đã lạc mất hai đứa con. Tôi đã tuyệt vọng gọi tên chúng. Chuyến tàu cuối cùng sẽ rời đi sớm, tôi sẽ phải làm gì nếu không kịp tìm được con.

Tôi ngồi xuống ở phía trước xe lửa và kiệt sức đẩy xe ôtô với hy vọng ngăn xe lửa không cho nó rời đi. Từ trong tâm, tôi biết mình sẽ làm bất cứ điều gì và từ bỏ mọi việc vì con mình.

Khi tỉnh dậy, tôi chợt nhận ra mình đã chấp rất mạnh vào gia đình và lũ trẻ. Tôi đã bị sốc.

Không sợ hãi khi giảng chân tướng

Tôi đã đi tìm một đồng tu xin lời khuyên về cách làm thế nào thoát khỏi chấp trước tình cảm gia đình và giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Công và cuộc bức hại mà không lo sợ.

Học viên đó đã mang cho tôi một vài biểu ngữ giảng chân tướng tự dính. Vì tâm sợ hãi ban đầu rất lớn, tôi đi vòng quanh một tòa nhà chung cư nhưng chỉ dán thành công có một biểu ngữ. Lần thứ hai, tôi đã dán được ba, sau đó mười, rồi một trăm, cho đến khi tôi cảm thấy hoàn toàn thoải mái mà dán bao nhiêu cũng được.

Năm 2002 các học viên đã trở nên thành thục hơn. Một đêm tôi ra ngoài với một học viên để phát tài liệu Pháp Luân Công tới từng nhà.

Đó là một ngày mưa. Có xe cảnh sát ở hầu hết các tuyến đường giao nhau. Chúng tôi đi thành hàng một khi một viên công an từ phía sau đột nhiên chiếu đèn pin về phía chúng tôi.

Tôi thầm xin Sư phụ bảo hộ chúng tôi. Đột nhiên chiếc đèn chuyển sang hướng khác. Đó là một lần thoát nạn trong gang tấc.

Sau đó, học viên nói với tôi rằng cô ấy cũng đã cầu xin Sư phụ bảo hộ chúng tôi. Dường như chúng tôi đã làm việc hòa ái cùng nhau và thậm chí cả tâm của chúng tôi cũng rất hòa hợp. Vì vậy, Sư phụ đã bảo hộ cho chúng tôi an toàn mà không bị tổn hại.

Tài liệu về Pháp Luân Công đã trở nên ngày càng đa dạng vào năm 2003. Chúng tôi bắt đầu làm những tờ rơi, cuốn sách mỏng, đĩa CD, băng rôn, và nhiều loại khác.

Khi chúng tôi tới huyện miền núi xa xôi để phát tài liệu tới từng nhà, có những thời điểm chúng tôi đã không thể phát hết tất cả tài liệu vào cuối ngày. Vì vậy, chúng tôi sẽ giấu các tài liệu trong các bụi cây, nghỉ lại qua đêm với người thân, và trở lại vào ngày hôm sau lấy tài liệu và tiếp tục công việc của mình.

Một học viên và tôi đã từng đi 100 dặm để phát tài liệu. Vào khoảng 4 giờ chiều trời vô cùng nóng, vì vậy chúng tôi ngồi xuống giữa cánh đồng ngô nghỉ một chút và dành thời gian học những đoạn Pháp.

Khoảng 7 giờ tối khi thời tiết mát hơn một chút, chúng tôi bắt đầu và tiếp tục làm việc qua đêm đến sáng sớm.

Trời tối và không có trăng. Một vài lần, tình cờ chúng tôi đã gặp người đứng sau cửa nhà mà không nhận ra sự có mặt của họ. Chúng tôi đã phát tài liệu trực tiếp cho họ, mà không bị từ chối hay gặp bất kỳ vấn đề nào.

Thỉnh thoảng, chó sẽ sủa. Chúng tôi không muốn đánh động hay gây ra phiền toái nào vì vậy chúng tôi sẽ bảo những chú chó không làm ồn vì chúng tôi ở đó để cứu người, và chắc chắn, những con chó sẽ ngừng sủa.

Chúng tôi biết đó là Sư phụ đã trông nom và bảo hộ chúng tôi. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Vào mùa hè, cỏ mọc um tùm, trời lại tối, và những con đường rất khấp khuỷu. Chúng tôi vô tình sa phải một cái hố ở chỗ này hay chỗ khác. Một lần, chúng tôi bị bùn té. Nhưng chúng tôi lê bước tiếp tục đi lên, phát chính niệm liên tục trên cả đoạn đường.

Chúng tôi đã làm việc từ 7 giờ tối tới 5 giờ sáng, phát hết một đoạn đường dài trên 20 dặm. Chúng tôi đảm bảo rằng tất cả các gia đình đều nhận được tài liệu giảng chân tướng, đĩa CD, tờ rơi, trong toàn thị trấn chúng tôi treo các biểu ngữ với những thông điệp về Pháp Luân Công.

Ngày hôm sau, người dân thị trấn nhận xét, “Hẳn phải có một – xe ô tô chở đầy người, chắc phải hơn 20 người mới có thể làm tất cả những việc này!”

Một thập kỷ đã qua, các học viên và tôi đã không mệt mỏi phát các tài liệu Đại Pháp với niềm vui từ sâu thẳm trong tâm!

Giải cứu một học viên bị bức hại

Các học viên và tôi đã có một cuộc thảo luận vào tháng 10 năm 2005, và quyết định giúp giải cứu đồng tu Liu bị bắt giữ và bức hại tại nhà tù địa phương.

Các học viên cùng với các thành viên gia đình của Liu phát chính niệm mạnh mẽ trước khi đến nhà tù địa phương để thực hiện nhiệm vụ giải cứu.

Ngay khi chúng tôi bước ra khỏi xe, chúng tôi tới gặp trực tiếp giám đốc nhà tù. Chúng tôi nói với anh ấy rằng chúng tôi tới đây để đưa học viên Liu về nhà. Ông nói rằng chúng tôi đang mơ và bỏ đi.

Lúc đó trời lất phất mưa. Chúng tôi đứng bên ngoài cổng nhà tù và bắt đầu giảng chân tướng cho lính canh cũng như những người khác.

Một lúc sau, các lính canh bảo chúng tôi vào bên trong để tránh mưa. Chúng tôi biết rằng Sư phụ một lần nữa đã chăm sóc và bảo hộ chúng tôi.

Khi vào bên trong, chúng tôi đã giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Công và cuộc bức hại và đề nghị họ hỗ trợ cho việc giải cứu của chúng tôi bằng cách nói giúp chúng tôi.

Chúng tôi cũng đã nói chuyện với giám đốc nhà tù để học viên Liu được thả. Ông cho biết sẽ hỏi ý kiến Đội an ninh nội địa và Viện kiểm sát.

Chúng tôi đã trải qua nhiều vòng thương thuyết. Cuối cùng, giám đốc nhà tù đồng ý thả học viên Liu, nhưng nói rằng ông không thể làm điều đó cho tới khi một số thủ tục quan liêu được giải quyết. Ông khuyên chúng tôi ra về và chờ ở nhà.

Hơn 20 ngày sau, học viên Liu đã được giải cứu thành công. Anh ấy đã được thả và trở về nhà.

Giảng chân tướng tại đồn công an

Có lần tôi đã phát một đĩa CD Biểu diễn Thần Vận cho một viên công an địa phương và nói với anh: “Tôi muốn tặng anh đĩa CD giới thiệu văn hóa truyền thống của Trung Quốc thông qua các điệu múa cổ truyền. Xin hãy mang nó về nhà và thưởng thức! ”

Viên công an nắm lấy cổ tay tôi và gọi cho xe tuần tra đến trong vòng chưa đầy hai phút. Tôi đã không sợ hãi và từ chối vào trong xe, vì vậy, hai viên công an túm lấy tôi và ném vào xe công an và chúng tôi đã đi ở tốc độ cao.

Tôi phát chính niệm và sau đó bắt đầu bình tĩnh giảng chân tướng cho công an. Suốt dọc đường tới đồn công an, tôi tiếp tục phát chính niệm trong khi giảng chân tướng.

Khi chúng tôi tới đồn công an và cảnh sát ra lệnh cho tôi vào trong. Tôi không chịu nhúc nhích, vì vậy họ buộc cưỡng ép tôi vào trong tòa nhà và kéo tôi vào một căn phòng. Khi công an hỏi tên, tôi không trả lời nhưng vẫn tiếp tục giảng chân tướng.

Tôi nghĩ: “Thông thường, khi ở ngoài kia mình phải chú ý đến an toàn, vì vậy không thể luôn luôn nói chuyện một cách thoải mái cho hết tâm tư. Bây giờ, mình đang ở đây ngay giữa nơi tà ác và nguy hiểm này, mình có thể và sẽ cố gắng nói những gì mình muốn nói mà không phải dè dặt gì.”

Hai viên công an nhanh chóng thoái Đảng và tất cả các tổ chức liên đới. Một viên công an khác đã mang đến một mẫu đăng ký. Tôi từ chối hợp tác. Anh ta bắt đầu viết và tự điền vào mẫu. Tôi đã thấy anh ta đã viết điều gì đó về gây rối trật tự.

Ngay lập tức tôi nói với anh ta: “Hiến pháp của nước ta bảo đảm cho chúng tôi quyền tự do tín ngưỡng, tự do ngôn luận, và báo chí.” Sau đó tôi hỏi tôi đã phạm tội gì?

Tôi kết luận: “Tôi sẽ không ký vào mẫu đơn này. Anh cũng không nên ký. Nếu anh ký, trong tương lai, khi Pháp Luân Công được minh oan, chữ ký của anh vào mẫu đơn này sẽ đóng vai trò như là bằng chứng cho việc anh tham gia vào cuộc bức hại đấy.” Anh ta rời đi ngay lập tức.

Khi công an cưỡng ép tôi đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, tôi đã giảng chân tướng cho các bác sĩ và y tá, nói với họ chân tướng về Pháp Luân Công, về cuộc bức hại phi lý, tội ác mổ cướp nội tạng của các học viên Pháp Luân Công còn sống để kiếm lời, và về tầm quan trọng của việc thoái Đảng và các tổ chức liên đới để bản thân được bình an.

Sau đó công an đã đưa tôi tới trại tạm giam. Tôi tiếp tục cười rất tươi và giảng chân tướng cho từng người tôi gặp.

Sau đó, một số lính canh thường nói với tôi khi chúng tôi tình cờ gặp nhau: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Không điều luật hay quy định nào tại trại tạm giam có thể áp dụng với tôi. Vì vậy, tôi đã không mặc quần áo tù nhân hay đi giày, và không một chút sợ hãi. Tôi giảng chân tướng từ sáng sớm đến 9 giờ tối. Trong khi những người khác ngủ, tôi sẽ phát chính niệm. Tôi đã luyện công hàng ngày và cố gắng tuân theo những yêu cầu của Sư phụ đối với mình hết mức có thể.

Sau khi bị giam trong bảy ngày, tôi đã được thả. Tôi đường đường chính chính ngẩng cao đầu bước ra khỏi trại giam.

Từ khi đắc Pháp đến nay, Sư phụ đã chăm sóc và bảo hộ tôi từng bước trên con đường tu luyện. Ân huệ và lòng từ bi của Sư phụ là vô hạn.

Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được hết lòng biết ơn sâu sắc của tôi. Tôi chắc chắn sẽ cố gắng tinh tấn hơn và hoàn thành lời thệ nguyện tiền sử của mình!


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/12/25/154227.html

Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/29/319604.html

Đăng ngày 23-01-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share